Chương 67

Người nhà tôi nhất quyết tin Đức Nhân là bạn trai tôi, có giải thích thế nào cũng không được. Mỗi lần tôi hướng Nhân cầu cứu cậu ta lại trưng ra bộ mặt thờ ơ hờ hững liên-quan-gì-tới-tớ hại tôi bị Khả Vũ lườm đến cháy da mặt.
Mọe! Họa rõ ràng đều do cậu gây ra.


Ngoài những lúc đầu óc cậu ta bị ủi phẳng hay não bị thiếu nếp nhăn lâu lâu tỏ ra trẻ con thì thường ngày vẫn hay thấy bản mặt quan tài thiếu máu lầm lì của cậu ta lượn lờ bên cạnh.


Tôi mắt nhắm mắt mở coi như mù không để ý đến người ăn cơm nhà mình, ngủ trên sofa nhà mình, bắt cóc mèo quả mình, quan trọng nhất là tên mặt than kia thường xuyên nằm lên đùi tôi mà ngủ.
Tôi khó chịu ra mặt.


- Hoặc là cậu tránh ra kia hoặc là tớ tạm thời tịch thu đầu cậu để vào thùng xốp. Nào chọn đi
-...
Được rồi, tôi không có bản lĩnh uy hϊế͙p͙ cậu
Tôi đập quyển sách xuống bàn cố giữ nụ cười trên môi nhỏ nhẹ hết sức với Đức Nhân 


- Cậu muốn ngủ tớ có thể cho cậu mượn giường để ngủ, cậu nằm ở đây sẽ không yên tĩnh đâu.
- Không sao, chỉ cần cậu nín thở là mọi thứ sẽ yên tĩnh lại ngay.
- Trong phòng có đủ gối đủ chăn biến vào đấy mà nằm
-...
-...
- Trên người cậu êm hơn.


Nói xong còn chọt chọt vào eo tôi. Đây là ngầm chê tôi béo đấy hả. Lão hổ không ra uy còn tưởng là mèo bệnh, tôi nổi điên đẩy Đức Nhân ngã xuống ghế thế nào lại bị cậu ta kéo theo nằm đè trên người Đức Nhân.


available on google playdownload on app store


Thường thì trong phim cảnh này sẽ rất lãng mạn kiểu như nữ chính hóa ngốc nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mặt còn người kia sẽ nói ra câu gì đó tố đẹp với nữ chính. Sau cùng bọn họ e thẹn nhìn nhau cười.


Thức tỉnh đê, sau khi bị kéo lăn xuống đất tôi va đầu vào cạnh bàn sưng nguyên một cục chảy cả nước mắt chỉ có thể ôm đầu nằm co quắp trên người Đức Nhân. Lí ra cậu ta nên an ủi tôi vài câu đằng này lại thản nhiên chỉ trích.
- Cậu không những nặng mà còn ngớ ngẩn nữa.
...


Tôi bóp ch.ết cậu ta nhé, được không?


Tôi chỉ vừa mới nổi lên sát ý đã bị tiếng động phát ra bên cửa làm giật mình. Thiên Huy đứng trước cửa tay làm động tác cầm nắm thứ gì đó, trên đất là mấy em bánh ngọt, trà sữa lăn lóc, mặt hắn đơ ra hóa đá tại chỗ. Khoảng 15s sau cúi đầu lịch sự


- Xin lỗi đã làm phiền hai người cứ tiếp ục đi
...Nhưng 15s sau nữa Thiên Huy bất chợt giật mình đạp cửa quay lại thét lớn
- Ôi giời ơi xuống ngay, ai cho cậu trèo lên người đàn ông lạ thế hả?
...


Tôi ngượng ngập lăn từ người Đức Nhân xuống, lại ngượng ngập lăn vào một góc ngồi lủi thủi một mình trên đầu là một đám mây đen dữ dội kéo đến.
Thiên Huy đứng bên cạnh vỗ vai mặt hắc ám đe dọa
- Cậu càng ngày càng giỏi đấy
- Quá khen quá khen


- Giỡn mặt à? Cậu có chút nhân phẩm nào không vậy lại đè người ta ra giữa thanh thiên bạch nhật như vậy là tính làm gì hả?
- Có làm gì đâu chứ rõ ràng chỉ là vô tình, làm như tớ chưa từng đè cậu bao giờ ấy.


Tôi nhỏ giọng lầm bầm vậy mà hắn cũng nghe thấy trừng mắt nhìn tôi dứ dứ nắm đấm. Tôi né sang một bên trong lòng thầm mắng đồ vũ phu.
Bàn tay Thiên Huy nhẹ nhàng xoa trán tôi đang bị sưng đỏ vì cú va đập ban nãy làu bàu trách móc.


- Làm cái gì mà để trán sưng như trái ổi thế này? Cách trang điểm mới của con gái bọn cậu đấy à?


Tôi bĩu môi không thèm trả lời liền bị hắn vác trên vai quăng xuống dưới ghế. Thiên Huy giúp tôi chườm đá rồi dán miếng giảm đau, thật ra cũng không nghiêm trọng đến thế nhưng hắn vẫn tỉ mỉ chăm sóc. 


Từ nhỏ đã vậy mỗi lần tôi ngã hay gặp chuyện đầu tiên hắn phải mắng mỏ công kích tôi xong mới chịu quan tâm hỏi han, lâu dần tôi cũng quen. 


Năm 7 tuổi bị chó nhà hàng xóm cắn thay vì quan tâm xem chân tôi thế nào hắn vác gậy sang đập què chân con chó nhà hàng xóm sau đó mới quay lại ôm tôi về nhà. Hôm sau con chó ấy lìa đời.


Năm 10 tuổi bị bạn nam ở lớp trêu chọc hắn chẳng thèm dỗ tôi trước tiên mà cầm thước đập con nhà người ta tím mặt sau đó mới quay lại an ủi. Tất nhiên vì hành động anh hùng rơm ấy mà Thiên Huy bị giáo viên mắng cho một trận.
Thiên Huy khi ấy trẻ con vậy đấy!


Tôi vẫn ngước mắt nhìn Thiên Huy dán miếng giảm đau cho mình, hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt tôi cười cười
- Vốn định đem bánh sang dỗ dành cậu hoá ra lại thành đem sang phúng viếng
...
Không trù ẻo tôi một ngày hắn ăn không ngon cơm sao?


Hơn nữa... Tôi liếc nhìn đống hôn tạp kinh hoàng trước cửa thở dài đứng dậy tìm chổi để dọn dẹp.
Mà có phải tôi quên cái gì đúng không nhỉ? Sao nãy giờ cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.


Một luồng khí lạnh lan tỏa phía sau lưng, tôi bất giác quay đầu, Đức Nhân dùng tốc độ tên lửa lao đến dính chặt trên người tôi ngậm ngùi.


- Diệp Khả Vy cậu là đồ khốn nạn, ăn táo rào sung, có trăng quên đèn, qua cầu rút ván, một chân hai thuyền, trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu coi tôi là không khí à? Hay tưởng mắt tôi mù rồi?


Tôi trầm mặc nhìn người đang bám lấy mình làm ra vẻ đau khổ kia chỉ muốn vờ như không quen. Có phải lúc này tôi nên nâng cằm Đức Nhân mờ ám nói "ái phi nàng dám mắng trẫm?"
***


Tôi sống 17 năm trên đời không thẹn với Tổ Quốc với nhân dân với Đảng và lí tưởng cách mạng vĩ đại, càng không thẹn với lòng trung thành chủ nghĩa cộng sản và Mác Lê-nin
Vậy thì tại sao? Tại sao một người tốt hết phần thiên hạ như tôi lại không được báo đáp? Tại sao?


- Tại mày đen thôi mà đỏ vẫn thế!
- Sao mày lại xuất hiện ở đây.
- Tất nhiên là để ăn hại và phá hoại cuộc đời mày.
- Mày ở đây chỉ để chọc giận tao thôi phải không? Nếu thế thì biến!
- Sai rồi, tao ở đây còn để cười vào mặt mày nữ cơ. Muahahaha!


Tuyết Hoa ngẩng đầu cười như chó vào mùa dại tôi chỉ có thể đỡ trán bi thảm rơi lệ.
Cách đây 30" Thiên Huy và Đức Nhân mặt đối mặt nhìn nhau đầy "trìu mến" có đánh ch.ết tôi cũng không hiểu vì sao nhà mình lại biến thành bãi chiến trường đầy mùi thuốc súng như vậy.


15" sau khi hai người bọn họ vẫn súng bên súng đầu sát à nhầm không phải, hai người bọn họ vẫn đang bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình thì Tuyết Hoa đến.


Tôi với nó ngồi chồm hổm ngước nhìn hai người bọn họ. Tôi phải cố lắm mới áp chế được ham muốn lôi điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ngàn vàng này của nó, ngày mai trên trang nhất của trường mà còn có tin lá cải gì nữa thì chắc chắn Thiên Huy sẽ cho tôi đi bán muối ngay tắp lự.


Tuyết Hoa vênh mặt nói giác quan thứ sáu của hủ nữ mới chẳng tâm linh tương thông gì đấy giúp nó đánh hơi mùi đam mỹ. Có mà bản năng của cẩu gâu gâu thì có.
Tuyết Hoa nhìn chán bất ngờ đứng bật dậy khua hai tay cổ vũ


- Đánh nhau đi chứ, đứng nhìn hoài vậy không thấy mỏi mắt à? Lao vào xử đẹp luôn đi.
- Vì sao phải đánh?_ đồng thanh a~
Tuyết Hoa ngây mặt tức giận giậm chân.


Bọn họ sau cùng vẫn thủy chung nhìn nhau thêm vài phút nữa, tôi nhìn cũng phát bực mình đành trái ôm phải ấp hai con mèo dựa vào người Tuyết Hoa mà gà gật.
Tôi nhắm mắt chưa được bao lâu đã nghe tiếng Đức Nhân lạnh giọng.


- Có gì cần nói cứ nói không có gì cần nói thì cậu về được rồi đấy
- Cậu lấy quyền gì đuổi tôi về? Cậu quen Khả Vy được bao lâu. Cô ấy té giếng từ nhỏ đầu óc không được thông minh dễ tin người cậu đừng có lừa gạt Vy.


- Tôi lừa gạt? Cứ cho là vậy đi thế thì đã sao? Cậu lấy tư cách gì mà xen vào? Thanh mai trúc mã? Hay là bạn thân?
- Không cần biết là tư cách gì chỉ cần cậu tránh xa Vy ra là được.
- Cậu có a cảm với tôi?
- Đâu có! Chỉ là nhìn không thuận mắt thôi.
....


Tôi nói này, hai người đều là nam nhi đại trượng phu đầu đội trần nhà chân đi dép bông hường phấn có thể ra dáng đàn ông chút không, lao vào đánh nhau đi chứ ở đấu đấu võ mồm thì giỏi lắm hả?
Tôi dựa vai Tuyết Hoa thì thào
- Hai người đó bị gì vậy? Nói cái gì tao chẳng hiểu


- Không sao với IQ âm vô cực như mày thì khó hiểu là đúng rồi
- Mục đích mày đến trái đất chỉ là để đả kích tao thôi phải không?


- Lại sai rồi, tao đến còn để đưa mày về hành tinh của mày tránh để người trái đất chê cười người ngoài hành tinh chúng ta kém hiểu biết. Đi thôi UFO đang chờ sẵn ngoài kia rồi.
... Tôi muốn về nhà trái đất đáng sợ quá rồi.
***


Tôi đặt cốc me lạnh trước mặt Thiên Huy liếc nhìn vẻ mặt không vui của hắn. Suốt ngày cau có như vậy mà cũng có người thích thật không hiểu nổi.
- Ngày mai có muốn đi xem phim không?
- Muốn!
- Vậy được, tớ qua đón cậu
- Bỗng nhiên cảm thấy Trịnh công tử đáng yêu kinh khủng.


Tôi cười vui vẻ xoa đầu hắn cưng nựng. Lâu rồi tôi và Thiên Huy không cùng nhau đi chơi thật sự cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.


Một chiếc cốc lấy vận tốc ánh sáng phi đến đập thẳng vào đầu tôi mà người ném không ai khác ngoài con nhỏ Hạ Tuyết Hoa Không biết trời cao đất dày kia. Tôi bị nó chọc chi nổi điên.
- Mày định mưu sát chồng mày đấy à?


- Mày vẫn còn nhớ mày là chồng tao, thế con mắm nào quăng tao sang một bên ân ái mặn nồng với hắn?
Tuyết Hoa đập bàn chỉ thẳng mặt Thiên Huy, chỉ thế thôi mà nó làm căng dám quăng cốc giấy vào đầu tôi.
- Nếu mày không phục thì nam nhi đại trượng phu quyết đấu đi


- Khoan tao là nữ mà mới lại mày đi hơi xa rồi đấy? Sao lại thành quyết đấu
- Như hai thằng đàn ông chúng ta quyết đấu sinh tử đi
- Đã nói tao là nữ rồi mà mày nghe không hiểu tiếng người à?


Tôi gào lên trước gương mặt tỉnh bơ của Tuyết Hoa chẳng biết đích nó xuất hiện hôm nay là để tấu hề hay ép điên tôi nữa


Khi bạn thân điên việc đầu tiên là phải đánh cho nó tỉnh sau đó dốc thuốc vào mồm nó. Tin tôi đi bệnh điên của bạn thân chỉ dùng thuốc áp chế được thôi chứ không có cách nào để chữa khỏi đâu.
Vì thế tôi đưa tay thủ thế hằm hằm chờ nó lao vào tấn công.
...


- Thế! Đây là cách quyết đấu của hai thằng đàn ông à?
Tôi cầm máy chơi game tay liên tục bấm nút rơi lệ hỏi Tuyết Hoa, nó quay sang cười gật đầu với tôi trong thoáng chốc đã tiễn nhân vật của tôi đi tây thiên trên dưới 8 lần.


Mother! Nếu có cơ hội nhất định phải bóp ch.ết đừng cho nó đẻ trứng.






Truyện liên quan