Chương 82
Tuyết Hoa khúc khích cười thầm dáng vẻ vội vàng thê thảm của tôi, tôi coi như không nhìn thấy. Giáo viên bước vào lớp mắt nhìn về phía tôi rồi thở dài trực tiếp vào bài giảng, tôi cũng ngoái đầu nhìn sang bên cạnh mình. Đức Nhân lại không đi học.
Tôi nằm rạp xuống bàn nghịch ngòi bút chì tâm trạng không mấy tốt đẹp cứ như vậy lơ đãng đến khi trống ra chơi vang lên.
Tuyết Hoa đã từ cantin trở về đem cho tôi một hộp sữa lạnh
- Thiên Huy đâu?
- Sao lại hỏi tao? Làm sao tao biết?
- Không hỏi mày chẳng lẽ hỏi cái đầu gối? Mày không xích lại cẩn thận hắn xổng đi mất đấy.
... Mày đang nói về người hay chó vậy.
Tuyết Hoa không đợi tôi trả lời đã ba chân bốn cẳng nhảy chân sáo ra khỏi lớp vui vẻ trò chuyện cùng Thanh Phong. Tôi ngẩn người hồi lâu rồi mới lấy điện thoại nhắn tin cho Thiên Huy hỏi thăm hắn. Chờ hồi lâu cũng không có tin trả lời mà tiết học tiếp theo đã bắt đầu.
***
Khi tôi về đến nhà đã thấy Anh Nhật vội vàng ra khỏi cửa đến áo khoác cũng không cầm theo, tôi lật đật chạy theo sau cầm theo áo khoác và khăn len đưa cho anh.
- Chuyện gì mà anh vội vàng vậy? Bên ngoài lạnh lắm đấy.
- Tuấn Bảo đang ở sân bay.
Anh Nhật khẩn trương, dáng vẻ bình thản lạnh lùng thường ngày đã biến mất. Hôm tết Tuấn Bảo có nói phải trở về không ngờ lại sớm như vậy, tôi hỏi anh có cần tôi đi cùng không anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiếng xe moto xa dần tôi ngồi dựa vào xích đu đưa qua đưa lại ngước mắt nhìn trời.
Khi nào mới tới mùa hoa ti-gôn nhỉ?
***
Anh Nhật vẫn chưa có ý định về Mỹ nhưng khi anh từ sân bay trở về trên tay xuất hiện một chiếc nhẫn lấp lánh kiêu ngạo. Tôi nhìn anh cười mờ ám ngâm nga một bài hát rồi đi lên lầu.
Những ngày tiếp theo thật sự rất bận rộn tôi không còn thời gian để ý đến bất cứ điều gì, sự tập trung đều dồn vào kì thi tốt nghiệp sắp tới. Áp lực lo lắng hỗn loạn thật sự có thể bức ch.ết người.
Cả tuần trời rất ít khi có thể gặp Thiên Huy ngay cả Tuyết Hoa cũng thường xuyên biến mất.
Tôi vẫn vô tâm không để ý mà chính bản thân mình không biết tất cả là khởi đầu của những sóng gió sắp tới.
Một buổi chiều giá lạnh trời đột nhiên mưa lớn, cái lạnh hòa vào hơi nước đủ để răng trên răng dưới va đập vào nhau. Khoảng trời xám bạc mờ nhạt trong bức màn mưa trắng xóa ảm đạm gieo vào lòng người một cảm giác lạnh lẽo cô độc.
Tôi ôm hai bả vai khẽ run rẩy, từ trên hành lang hướng mắt xuống sân trường nhìn học sinh đang dần rời khỏi. Thiên Huy hôm nay không có tiết học chiều, mà Tuyết Hoa cũng xin nghỉ, tôi thở khẽ đột nhiên cảm thấy cô độc.
Chiếc ô xanh lá trong tay mãi không muốn bung lên tôi chậm chạp từng bước từng bước đi xuống cầu thang không muốn bước ra màn mưa ngoài kia.
Người nào đó vượt lên trước tôi bóng dáng rất nhanh đã chìm dưới mưa, hai tay vẫn thong dong để trong túi áo rời đi. Tôi ngây người nhìn theo một hồi.
Là Đức Nhân tôi còn cho rằng hôm nay cậu không đến trường.
Đức Nhân đi dưới mưa hai bả vai đã ướt hết, thoắt cái đã bị mưa che phủ. Cậu ấy cứ như vậy bước đi mưa lớn cũng chẳng thể ngăn cản, gió lạnh hôm nay không thể coi thường vậy mà nhìn từ sau lưng vẫn chẳng thấy vẻ nao núng. Hai chân tôi cứng đờ do dự, nếu đã không muốn liên quan thì đừng tiến lên làm gì nhưng cuối cùng tôi vẫn chạy theo. Không biết là thanh cao giả tốt bụng hay là ích kỉ bốc đồng.
Khó khăn lắm mới đuổi kịp Đức Nhân cả người cậu ướt gần hết khuôn mặt lạnh nhạt trắng bệch càng làm người ta sợ hãi mà lùi xa. Tôi tiến lên một bước nghiêng ô che cho Đức Nhân lại nhận được ánh mắt vô hồn vô cảm từ cậu.
- Cái này... Tớ cho cậu mượn ô
-....
- Trạm xe bus gần đây tớ có thể bắt xe về
-....
Đức Nhân một lời cũng không nói nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi tôi, tôi đem ô đặt vào tay cậu ta chiếc ô cứ vậy bị hất bay lăn một vòng trên đất. Nước mưa lạnh lẽo xối vào mặt như kim châm, hóa ra nãy giờ Đức Nhân lại cảm nhận cái lạnh thấu xương tủy như vậy. Tôi khom người nhặt lại ô thật rất muốn bỏ chạy, tôi đang làm trò ngu ngốc gì vậy? Bố thí tình cảm hay cho mình là thánh nữ?
Đức Nhân dù vậy cũng không rời đi đứng nhìn tôi loay hoay hồi lâu cũng không mở lời.
Tôi cắn môi nặn ra nụ cười tự nhiên hết sức
- Cậu không sợ bị cảm à? Thời gian này không thể ốm đâu, mau cầm lấy.
-...
- Vết thương lần trước khỏi hẳn rồi chứ?
Đức Nhân vẫn im lặng không tỏ rõ thái độ, tiếp theo cướp lấy ô từ tay tôi, khi tôi cho rằng cậu ta đã chịu thỏa hiệp thì lại bị cậu ta kéo đến sát bên. Tôi cứ như vậy đưa cậu ta về nhà.
.... Mợ! Sao lại thành thế này tôi đâu có ý định đưa cậu ta về tận nhà cơ chứ.
***
Tôi luôn duy trì một khoảng cách với Đức Nhân, chân tay lạnh toát cứng đờ bước theo sau. Mãi cho đến khi đi ngang qua khu đất trống quen thuộc, ngang qua con đường tôi từng lạc vô số lần tôi mới nhận ra đã rất lâu mình không đến đây.
Dì Khương ở trước cổng hớt hải chạy ra nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hai chúng tôi bị kinh sợ một phen. Sau cùng dì nhất quyết không để tôi về muốn tôi vào nhà lau khô người trước. Tôi chỉ có thể ngửa cổ lên oán trách trời cao.
Bầu không khí giữa tôi và Đức Nhân vẫn luôn gượng gạo căng thẳng, cậu không nhìn cũng không để ý đến tôi, tôi xoay cốc trà gừng trong tay định sau khi uống xong sẽ đi ngay lập tức.
Dì Khương chu đáo chuẩn bị cho tôi khăn bông còn giúp tôi sấy tóc, dì cởi mở nói chuyện
- Cháu dạo này chẳng đến chơi dì buồn lắm đấy. Cả cậu Nhân cũng buồn, bận trước cháu hay ghé qua cậu ấy vui vẻ hẳn dạo này ấy à, haizzz còn rầu hơn trước.
- Vậy ạ?
- Cậu ấy trước kia ít khi ở nhà bây giờ lại suốt ngày ở trong phòng lúc nào cũng thờ thẫn, dì nói cũng chẳng nghe vô. À cháu đem trà gừng lên cho cậu Nhân đi, dì đem lên sợ cậu lại không chịu uống.
Dù Khương thu dọn rồi đưa tôi khay trà, tôi gật đầu với dì.
Đứng rất lâu trước cửa phòng tôi mới gõ cửa bước vào, trong phòng không có người tiếng nước từ nhà tắm vọng ra. Dưới đất những bức tranh vất la liệt màu sắc ngoằn ngoèo hỗn độn phối trộn với nhau không nhìn ra bố cục.
Tôi đặt khay trà lên mặt bàn, trên bàn cũng đầy họa cụ vương vãi một quyển sổ vẽ còn chưa gấp lại, với tính cách của dì Khương chắc chắn sẽ không để phòng ốc bừa bộn thế này, chỉ có thể là Đức Nhân không cho dì vào phòng.
- Đừng có động vào
Tôi giật mình làm rơi tập trang trên bàn, ánh mắt Đức Nhân nhìn tôi lúc này ngập tràn tức giận tôi nhỏ giọng xin lỗi. Đức Nhân tiến lại gần trên người còn mùi sữa tắm thoảng qua cậu cúi người cẩn thận nhặt lại cuốn sổ vẽ. Tôi đưa lại tệp tranh trong tay mình.
- Cái này là em cậu vẽ à?
-...
Kiểu im lặng này ý muốn nói là do cậu vẽ hả? Những bước tranh màu sắc như bị rây mực hòa vào nhau như tranh của trẻ con lúc tập tô. Cái này là trường phái trừu tượng phải không? Bảo sao người phàm tục như tôi nhìn không hiểu. Tôi chỉ có thể cười khan khen phong cách thật đặc biệt.
- Nếu không còn việc gì tớ về trước.
- Vội vàng như vậy vì muốn tránh mặt tớ sao?
- Haha sao có thể chứ chẳng qua...bận chút việc thôi
- Việc gì mà phải gấp vậy chẳng lẽ không thể ở lại thêm chút nữa sao?
- Đều là bạn bè thời gian gặp mặt rất nhiều mà. Hiện tại tớ thật sự có việc.
Cái lạnh toát ra từ người đối diện khiến tôi run người Đức Nhân tiến lên gắt gao nắm lấy cổ tay tôi đầy giận dữ
- Cậu đang nhắc nhở chúng ta chỉ là bạn. Cậu có thể nghĩ vậy nhưng tớ thì không. Cậu thừa biết tớ đối với cậu...nếu đã muốn tuyệt tình thì đừng tỏ ra quan tâm. Chẳng lẽ không thể là tớ sao?
-...
- Khả Vy cậu quá đáng lắm.
Tôi không biết mình đã rời khỏi nhà Đức Nhân như thế nào mà cũng không muốn nghĩ tới. Tâm trí tôi chỉ có khuôn mặt bi phẫn cùng tuyệt vọng của Đức Nhân, khi cậu ấy ép sát tôi gằn từng chữ khàn đặc tôi mới biết mình làm tổn thương cậu nhường nào.
Không có cách nào vẹn toàn cho tất cả chúng ta giống như không có cách nào để tôi đáp lại tình cảm của cậu ấy. Tất cả mọi hành động tôi làm chỉ là ngụy biện là dối trá tôi vì áy náy mà vội vàng muốn ù đắp vội vàng phân rõ ranh giới với Đức Nhân. Tôi quả thật chẳng tốt đẹp gì.
Khu đất trống không người bùn đất nhớp nháp, tôi kéo bước chân ngồi xuống bên vệ đường mưa lạnh thấm vào da thịt khiến đầu óc tỉnh táo hơn nhưng không thể khiến trái tim tê liệt.
Khi ngẩng đầu lên tôi không ngờ đến mình sẽ nhìn thấy Thiên Huy, hắn đứng trước mặt chau mày nhìn tôi rồi khom người chậm rãi buộc lại dây giày bị bung của tôi. Sau cùng Thiên Huy nhặt chiếc ô bên cạnh che cho tôi. Tôi vươn tay về phía hắn cắn môi than nhẹ
- Huy tớ khó chịu lắm
- Tớ biết, vì cậu ngốc lắm.
Tôi cười tự giễu hình như đúng thật. Tôi không hỏi vì sao Thiên Huy xuất hiện ở đây cũng như hắn không hỏi tôi rút cục có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi biết hắn đã đứng chờ tôi rất lâu rồi, lâu đến độ da tay bị nước mưa làm cho nhăn lại cả người cũng không còn độ ấm.
Hắn trùm áo mưa lên người tôi rồi khẽ thở dài, lần này lại không trách mắng tôi dầm mưa. Tôi ngồi phía sau vòng ta ôm ngang hông hắn trở về nhà.
***
Lúc tôi tỉnh dậy đã quá nửa đêm gói thuốc trên bàn xếp ngay ngắn bên cạnh còn một tô cháo nóng. Trên trán còn dán miếng hạ nhiệt. Bên ngoài cửa phòng có tiếng trò chuyện khe khẽ của ba mẹ
- Con đã tỉnh chưa?
- Anh nghĩ nó tỉnh chưa? Em vừa thay miếng dán hạ nhiệt cho nó rồi, làm cái gì mà lại chạy đi dầm mưa thế chứ. Muốn tắm nước đá thì bảo em, em tái hiện lại cả bắc cực cho nó.
- Mẹ xót con thì cứ nhận đi lúc nào cũng cứng miệng như vậy?
- Con muốn vào nằm chung với chị không? Tin mẹ đánh cho tía má cũng không nhận ra mày không?
- Được rồi em khẽ thôi cho con ngủ sáng mai là nó khoẻ lại ngay thôi.
Tiếng bước chân bên ngoài khẽ khàng rời đi tôi liếc mắt sang bên cạnh nhìn con thú mỏ vịt xấu kinh hồn, nó là con vịt bông mẹ mua cho tôi hồi nhỏ, mắt thẩm mĩ của mẹ quả thực rất có vấn đề, vậy mà hồi bé tôi còn coi nó như bảo bối mỗi lần cảm sốt lại ôm nó mới có thể ngủ yên. Chắc mẹ lại loay hoay lục thùng đồ chơi cũ đem lên cho tôi, nghĩ vậy trong lòng thật sự rất ấm áp.
Cửa phòng hé mở Khả Vũ len lén bước vào thấy tôi ngồi trên giường thì mặt mày trở nên tươi tỉnh hẳn
- Chị tỉnh rồi?
- Ừ!
- Đo nhiệt kế đi xem hạ sốt chưa, chị vừa về là ngủ li bì cả người phát sốt dọa cả nhà một trận. À mà phải uống thuốc đấy, mà chị đã ăn gì đâu, mau ăn đi lớn rồi cứ phải để nhắc.
Tôi cười khổ có đứa em trai kĩ tính như này sống cũng không đơn giản đâu.
- Lần sau mất ô thì bảo em em đến đón, nếu anh Huy không đến đón chị chị định cứ thế đi bộ về nhà à?
- Hả? À ừ!
Vậy là Thiên huy đã giúp tôi kiếm một lí do qua mắt ba mẹ rồi.
Uống thuốc hạ sốt xong tôi chùm chăn ngủ tiếp Khả Vũ vẫn đứng bên giường
- Sao còn chưa về phòng ngủ đi?
- Tối nay em ngủ với chị giúp chị giữ ấm.
- Khỏi đi, có 2 con mèo là đủ ấm rồi với cả em lớn rồi còn đòi ngủ chung với chị, sau này làm sao lấy vợ?
- Chị ốm nên em nhốt 2 con tiểu yêu ấy lại rồi, với cả em đâu có ý định lấy vợ.
- Chẳng lẽ định lấy chồng?
- Tuần trước ai nửa đêm chạy sang phòng em ngủ ké thế lúc đấy chị có nghĩ đến sau này phải lấy chồng không?
Đấy là tại Tuyết Hoa khủng bố tôi bằng một đống phim kinh dị tôi không ngủ được mới phải mò sang phòng Khả Vũ. Em trai nhỏ không nhiều lời ngoan ngoãn chui lên giường nằm ngủ bên cạnh, khe khẽ thì thầm
- Thật ra sau này chị không lấy chồng cũng được, em nuôi chị.
Tôi nhoẻn miệng cười cảm giác như vừa được ăn thứ mật ong hảo hạng.