Chương 102: Rối xương thức tỉnh
Sự cáu kỉnh của số 04 bỗng biến mất sau khi phát hiện Giang Vấn Nguyên là người chơi. Y bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Giang Vấn Nguyên, ánh mắt sắc quét đến như có thể cứa rách da người cho máu tuôn xối xả.
Lúc quyết định gặp Trần Miên, Giang Vấn Nguyên đã tính đến kết quả bại lộ thân phận, nên lúc này đây khi đối mặt với sự nguy hiểm số 04 mang lại thì vẫn điềm tĩnh, không hề hoảng loạn vì bị vạch trần.
Bầu không khí đậm mùi thuốc súng, không ai nói chuyện. Cuộc giằng co diễn ra gần mười phút thì không mặt số 04 thả lỏng, sát ý bắn đến chỗ Giang Vấn Nguyên cũng dần rút đi. Không hiểu khi giằng co y đã nghĩ chuyện gì mà giờ lại nói với cậu bằng giọng đầy phức tạp: "Mày thật... ngu ngốc!"
Số 04 liếc sang hai tay Giang Vấn Nguyên đã không còn cầm rối, như đã quyết định gì đó nói với cậu lời cuối cùng trước khi đi khỏi, "Trước lúc thắng trận tao sẽ không để nhân cách kia tỉnh lại, nếu mày sợ việc này bó tay bó chân thì tao sẽ khinh mày lắm đó! Nhớ kỹ cho tao, trước nay tao chưa từng biết đến chuyện hy sinh để kẻ khác thắng lợi!"
Giang Vấn Nguyên im lặng nhìn theo bóng y rời khỏi phòng, cậu hiểu rõ cửa này có thể qua dễ như vậy hẳn do Trần Miên tranh thủ cho cậu. Trần Miên liên tục lan truyền tình cảm của hắn với cậu khiến số 04 nhầm lẫn, tưởng cậu chủ động để lộ thân phận, tự giao nhược điểm của mình cho hắn, thậm chí bỏ cả mạng mình để đối phương thắng lợi.
Dù 04 có mạnh đến mức nào cũng không thể tưởng nổi sự thật này, hợp logic tròng lên đầu cậu một cái mác lậm yêu não tàn. Kết quả này là thứ tốt nhất Trần Miên có thể làm giúp cậu, nhưng có lẽ hắn cũng phải trả một cái giá tương đồng, thời gian kế tiếp đây có khả năng cậu phải một mình bước tiếp.
Thời gian số 04 ở lại phòng cậu cùng lắm chỉ hai mươi phút, hơn ba tiếng nữa mới đến nửa đêm. Giang Vấn Nguyên chưa nóng lòng chuẩn bị biện pháp cho đêm nay, cậu ngồi lại giường lấy rối ra lần nữa.
Cậu cầm rối lên, dùng tay nâng cái đầu đang rũ xuống của nó dậy. Khi khuôn mặt nó lọt vào tầm mắt, bất thình lình Giang Vấn Nguyên đối mặt với một đôi ngươi điên dại. Gặp lại đứa con ngăn trời cách đất đã ra một đòn lớn, thức tỉnh một mảnh linh hồn vụn vỡ của ông trong rối xương.
Đôi mắt ông ngập trong vui sướng và đau thương, còn lẫn cả một nỗi sợ sâu sắc nào đó. Mỗi đường vân trên mặt ông đều run rẩy, môi mấp máy liên hồi, thử mất mấy lần mới biết được cách để nói chuyện. Giọng ông gấp gáp lại nghiêm trang, "Giang Vấn Nguyên, tôi có cách để cứu con mình. Trần Miên đã ch.ết vì cậu, cậu có nghĩa vụ phải cứu nó!"
"Tất nhiên, tất nhiên rồi! Tất nhiên con sẽ cứu Trần Miên!" Câu đầu tiên chú Trần nói đã chứa một lượng tin thật lớn, Giang Vấn Nguyên trước giờ luôn bình tĩnh giây phút này lại mừng vui khôn tả, một lời đã chứa ba chữ "tất nhiên", "Chú có cách cứu Trần Miên sao?"
Môi ông run run, trông như ông phải dốc hết sức mình mới có thể nói tiếp. Ông thốt lên một cách khó nhọc: "Trong rối xương có một sợi dây năng lượng liên kết với trò chơi Bàn tròn, cho tôi thêm chút thời gian nữa tôi có thể khống chế nó, tìm được toàn bộ người chơi giữa đám phạm nhân."
Ý trong lời ông là thẳng thừng yêu cầu cậu dựa theo quy tắc của trò chơi Bàn tròn đi giếŧ người. Nhưng ý định này bất đồng quan điểm với cậu, làm tản đi không ít niềm vui ban nãy. Lòng cậu mới biến chuyển một chút đã không thoát khỏi ánh mắt ông Trần. Mặt ông lạnh đi, biểu cảm càng thêm hung tợn, "Cậu có ý kiến với cách làm của tôi?"
Dù thứ ông bám vào chỉ là một con rối không thể cử động chẳng có chút uy hϊế͙p͙ nào, nhưng Giang Vấn Nguyên trước sau luôn có loại dè chừng nào đó với người ba của bạn trai mình này, "Con không có ý đó." Cậu vội giải thích với ông, "Linh hồn Trần Miên trên người số 04, chiến thắng không được giao cho người anh ấy bám vào. Nếu thông quan bằng con đường hiến tế sẽ phải giếŧ số 04, gây ảnh hưởng đến Trần Miên. Chú có cách đối phó nào không?"
Ông Trần đã sớm có chuẩn bị, đáp không cần suy nghĩ, "Trước khi cậu hiến tế số 04 tôi có thể mượn năng lượng rối xương dẫn hồn Trần Miên ra ngoài, bảo đảm hồn nó không tan biến. Nhưng năng lượng rối xương có hạn, cùng lắm chỉ giữ được mười hai tiếng nên cậu phải giữ mạng số 04 đến ngày cuối cùng. Được rồi, tôi muốn tiết kiệm năng lượng, không duy trì tỉnh táo trong thời gian dài được, cậu hãy nói hết tin tức mình biết cho tôi. Người chơi trước mắt đã xác định được gồm những ai? Còn nữa, cậu có thể mang theo tôi tiếp cận đối tượng tình nghi trong phạm vi một mét rồi giữ ba mươi giây, tôi có thể giúp cậu đoán thân phận của họ."
Chú Trần không muốn nói chuyện nhiều khiến lòng Giang Vấn Nguyên không khỏi lạnh đi. Theo tình huống hiện giờ của họ, muốn phá vỡ vòng tuần hoàn ch.ết chóc này thì tốt hơn nên tìm kiếm bản thể của trò chơi Bàn tròn, nhưng không biết vì đâu mà trông chú ấy lại như không hề nghĩ đến cách này.
Giang Vấn Nguyên đè lại mớ nghi vấn ngổn ngang trong lòng, chú Trần có thể đến giúp cậu trong màn chơi chung cuộc toàn kẻ tàn bạo này đã rất may mắn rồi. Về mặt cách thông quan thứ hai thì cậu có thể tự mình làm. Giang Vấn Nguyên đặt gối cạnh gối, chỉnh lại cho nó một dánh ngồi nghiêm chỉnh rồi kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra trong bốn ngày nay, "Gồm cả con, trong mười hai người chơi con đã xác định được bảy người: 04, 09, 15, 21, 22, 26, 44, trong đó 44 và 26 đã ch.ết. Những kẻ tình nghi khác có chín người, là..."
Ông Trần im lặng lắng nghe, mí mắt dần trĩu nặng. Giọng ông yếu dần đi, khi hai mắt khép hẳn lại thì biến mất hoàn toàn, " giờ ngày mai tôi sẽ cố gắng duy trì tỉnh táo, nhanh chóng tìm năm người còn lại..."
Giang Vấn Nguyên cẩn thận nâng rối lên, ông Trần đã mất ý thức hoàn toàn rồi, trên khuôn mặt già nua chỉ còn đau đớn. Giang Vấn Nguyên cất rối đi, bắt đầu chuẩn bị đối sách cho đám vong linh tối nay.
Lễ tế ngày thứ năm, 00:00.
Vong linh bị lửa thiêu đến hẹn lại lên. Trải qua bốn ngày nghênh chiến và công cụ mang về từ hiện trường giả, dù ngọn lửa trên đám này có cao thêm mấy chục độ thì cậu vẫn có thể thản nhiên ứng chiến. Thậm chí cậu không dùng đến chiêu cuối thì đám người lửa đã rơi vào bẫy mô phỏng nhà giam hôm qua. Có điều không giống với hôm qua, hôm nay chúng không bỏ cuộc dễ dàng mà liên tục giãy giụa, xiềng xích bị nung loảng xoảng vang vọng.
Giang Vấn Nguyên ngồi ở mép giường đề phòng quan sát, tay cậu luôn nắm chặt côn gấp, dụng cụ khác để đối phó với đám người lửa cũng bày trên giường, tùy lúc ra tay.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã gần đến một giờ sáng. Đám người lửa bị vây trong bẫy trở nên tuyệt vọng, hung thủ thiêu ch.ết chúng nó khó xơi hơn trước rất nhiều. Đừng nói đến chuyện giếŧ chóc, có lẽ chờ đến hết lễ tế chúng nó cũng không để lại được trên người kẻ này một vết bỏng nào.
Khoảnh khắc đám người lửa phát ra tiếng gào tuyệt vọng chuẩn bị biến mất, chúng không ngờ Giang Vấn Nguyên lại tiếp cận chúng. Cậu đến trước một cái bẫy, giơ tay phải lên, để mu bàn tay đến gần ngọn lửa của một con trong nhóm.
Con người lửa kia ngây ngẩn, nó không biết Giang Vấn Nguyên làm thế có ý gì, thậm chí còn sợ sệt lùi lại một chút. Mấy giây sau, nó phát hiện cậu không ý định làm gì nữa mà chỉ duy trì khoảng cách giữa tay phải mình và ngọn lửa. Có lẽ do không cảm nhận được uy hϊế͙p͙, người lửa kia bỗng lớn gan lên bắt đầu vận dụng lửa toàn thân, một giây cuối cùng trước khi biến mất dốc toàn lực bắn lửa về chỗ cậu.
Mùi thịt cháy nhanh chóng lan vào không gian, đến tận khi người lửa biến mất rồi mà Giang Vấn Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay, không hề động đậy. Hậu quả của chuyện này là toàn bộ da trên bắp tay và khủy tay phải cậu xuất hiện vết bỏng, ống tay áo cũng bị thiêu mất một góc.
Người chơi có thể đi đến trận cuối cùng trong trò chơi Bàn tròn đều không phải kẻ dễ bị bắt nạt, bị mười hai vong linh bao vây tấn công liên tục cũng không có vấn đề gì. Để lại vết thương ở vị trí dễ thấy sẽ bị nhóm tội phạ đoán ra tội trạng, nhưng loại nguy hiểm này không chỉ có mình bất lợi, nó có thể làm dịu đi cảnh giác của đám người chơi đang ẩn sau đám phạm nhân ở một mức độ nào đó.
Vốn dĩ Giang Vấn Nguyên định để mánh khóe này đến giai đoạn sau, nhưng chú Trần cần phải rời khỏi không gian đặc thù mới có thể cảm nhận được tồn tại của người chơi khác. Cơ thể rối xương nhỏ nhắn, nhưng nhét nó vào túi vẫn rất dễ gây chú ý. Để phối hợp với ông, cậu không thể không làm gì đó.
Sáng hôm sau, trước khi ra ngoài Giang Vấn Nguyên dùng băng dính dán một ít sợi bông lên rối xương, che đi hình dáng vốn có của nó. Cậu cố gắng cố định nó ở phần bụng mình rồi tròng áo tù rộng thùng thình lên che đi. Băng gạc màu trắng quấn trên tay phải vô cùng tương phản với sắc cam của quần áo, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác đến vị trí này, giảm đi sự tồn tại của rối xương.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuối, Giang Vấn Nguyên cất bước đến nhà ăn. Bên trong người người nhốn nháo, bầu không khí rộn rã vô cùng, rất nhanh đã khiến Giang Vấn Nguyên phát hiện ra điểm khác biệt với ngày thường. Nhà ăn thiếu hai người, là số 13 cao to vạm vỡ và số 46 để tóc dài chấm đất. Hai người này sáng nào cũng đến nhà ăn, đợi đến khi hết giờ cơm mới rời khỏi.
Người chơi được giao thân phận khác ngay lập tức khi vào game, dù ngoại hình khác biệt nhưng tố chất thân thể không đổi. Số 13 ăn như sấm dậy, số 46 khó chơi, dựa vào chuyện vắng mặt sáng nay đã có thể chắc phần nào hai cái tên kia sẽ bị gạch bỏ trong danh sách tình nghi là người chơi.
Vì khúc dạo đầu này nên Giang Vấn Nguyên mang cơm đến muộn hơn bình thường, khi đến nơi cậu đã thấy số 21 đang đứng ngoài tường rào chờ mình. Ánh mắt gã như dừng lại một chút ở vòng băng trên tay cậu. Còn về rối xương, vì áo tù rộng thùng thình nên cậu không rõ gã đã nhìn ra mình giấu nó bên trong chưa.
Nguồn tin của số 21 không chỉ có mình Giang Vấn Nguyên, gã không nói gì về chuyện cậu tới trễ, mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, "Cậu phát hiện gì trong vụ 46 và 13?"
Giang Vấn Nguyên giao bữa sáng cho số 21, nói kết quả đã điều tr.a được trước đó cho gã, "Địa điểm tử vong đều trong phòng mình. Số 13 bị cắt cổ ch.ết, trên người không có vết thương ngoài. Số 46 bị treo cổ bằng tóc của mình, tay chân và mặt có vết cào."
Số 21 tùy tiện gặm bánh mì khô khốc, ánh mắt như thợ săn nhìn thấy con mồi, "Tôi nhớ tội số 13 là cưỡng hϊế͙p͙ và giếŧ trẻ em. Cắt cổ ch.ết không phải tác phẩm của đám vong linh."
Số 21 không nói thẳng nhưng Giang Vấn Nguyên hiểu được ý trong lời gã, đó cũng chính là điều khiến cậu lo lắng. Đã có người chơi nào đó âm thầm ám sát NPC. Cái ch.ết của số 13 là mở màn cho sự sụt giảm nhân số NPC, cũng đại diện cho bức màn chắn trước mặt người chơi đang dần bị vén lên. Càng đến gần giới hạn thì người chơi tâm lý bất ổn càng dễ lộ sơ hở, đó chính là kết quả kẻ ám sát muốn.
Số 21 chú tâm oàn bộ ban ngày của số 21 đặt vào việc nghiên cứu quỹ đạo khi sát thủ cắt cổ, không hề rời khỏi hiện trường 21 nửa bước, cũng không yêu cầu Giang Vấn Nguyên thăm dò tội trạng của tội phạm nào.
Tà dương vàng rực rọi xuống, ánh nắng óng ả phủ lên đàn tế. Đúng sáu giờ, tiếng chuông như ẩn như hiện lại vang lên, đám phạm nhân áo cam lục tục cùng nhau tụ tập dưới đài tế. Sát nhân cắt cổ đã xử bốn mạng người khiến bầu không khí giờ đây cực kỳ ngột ngạt.
Hôm nay số 21 đi cùng số 09, cả hai nói nói cười cưới, tâm trạng nhẹ nhàng tương phản rõ rệt với những người xung quanh. Họ xuyên qua phạm nhân dưới đài tế, lúc đi ngang qua phạm nhân trẻ nào đó thì đột ngột ra tay cùng một lúc. Thiếu niên số 41 bị tấn công kia rất nhanh đã phản ứng, tránh thoát khỏi đòn đánh của họ.
Ba lao vào đánh nhau, những phạm nhân phản ứng chậm chạp lúc này mới luốn cuống tản xa, chừa ra cho họ một khoảng trống. Giang Vấn Nguyên thờ ơ đứng nhìn, số 41 dưới sự tấn công đồng thời của số 21 và 09 rất nhanh đã rơi vào thế yếu, trong lúc nguy cấp muốn dùng rối phản kích. Nhưng hành động này không cứu được cậu ta, ngược lại còn tăng thêm tốc độ tử thần ghé đến. Thời gian từ lúc lấy rối khỏi không gian đến khi kích hoạt thành công chỉ khoảng 0.5 giây, dù vậy cũng đã đủ cho số 21 và 09 kiềm được cậu ta.
Giang Vấn Nguyên nhắm mắt, cậu đã đoán được kết cục của người này. Số 21 bắt lấy thời cơ số 41 sơ hở, cười lạnh quật hai tay cậu ta chéo ra sau rồi ghì xuống đất. Sắc mặt số 41 xám ngắt, giãy giụa một cách vô ích dưới gọng kiềm của số 21.
Trận đánh kết thúc, người đẹp số 35 đi khỏi đám người. Cô ta nhìn 41 bằng ánh mắt tham lam, vứt cho cậu ta cọng rơm cuối cùng đè ch.ết con lạc đà, "Số 41, vì thời thơ ấu mồ côi cha bị mẹ bạo hành, nên đã đánh đập sáu người mẹ đơn thân đến ch.ết. Có ai có ý kiến gì không?"
Số 41 sống sờ sờ bị vong lonh sáu phụ nữ trung niên mang đi, lễ tế ngày thứ năm kết thúc trong sự hoàn hảo. Giang Vấn Nguyên ăn bữa tối ngon lành trong nhà ăn rồi mang cơm đến tìm số 21.
Số 21 đánh nhau kịch liệt với số 41 nhưng tâm trạng không tệ lắm. Gã vui vẻ hưởng thị bữa tối phong phú, câu được câu chăng trao đổi tin tức với Giang Vấn Nguyên. Gã báo với cậu vài số hiệu để cậu xác nhận tội trạng của họ.
Sau khi ăn no, số 21 không hề giữ hình tượng nằm thẳng cẳng thành hình chữ đại (大) trên sofa. Bỗng nghĩ đến gì đó, gã ngẩng đầu nói với Giang Vấn Nguyên đang thu dọn khay nĩa: "Hàng xóm, giúp tôi điều tr.a một người."
"Ai?" Giang Vấn Nguyên cầm khay cơm trên tay nhìn thẳng gã.
Số 21 nhếch miệng, trong nụ cười đậm mùi độc ác: "04."
Giọng gã rất nhẹ nhưng lại như sét đánh ngang tai Giang Vấn Nguyên làm tim cậu đập liên hồi. Số 21 nhìn chằm chằm cậu, gã đã nhận ra sự khác thường của cậu trong nháy mắt đó. Gã chống tay lên lưng ghế sofa, nâng người dậy, áp sát đến chỗ Giang Vấn Nguyên: "Số 04 có vấn đề gì à?"
Sát thủ cắt cổ mang đến cho người chơi áp lực tâm lý rất lớn, số 04 là nhân cách phụ không thể giấu được sự gắt gỏng trong con người mình, y lại liên tục phong ấn nhân cách chủ, lộ sơ hở trong bầu không khí áp lực này không phải chuyện lạ gì. Giang Vấn Nguyên nhanh chóng bình ổn lại, nở nụ cười mỉa mai không có thiện ý. Cậu nói bằng giọng bình ổn: "Số 04 là người đa nhân cách."
"Không còn tin khác?" Số 21 nói bằng giọng hoài nghi, dùng thái độ cảnh sát thẩm vấn nghi can, "Tôi vẫn nhớ cậu và y ăn cơm cùng nhau, tối qua y còn tới phòng cậu."
Giang Vấn Nguyên không hỏi tại sao số 21 biết được liên hệ giữa cậu và 04, vẫn duy trì nụ cười giả tạo, "Tôi là Gay, tôi vừa mắt y, nhưng y chỉ thích người khác phái, tối qua hai chúng tôi không giao dịch thành công." Lời cậu nói nửa thật nửa đùa, nhưng kết hợp với thái độ như thác như lũ của số 04 hôm nay với cậu lại rất đáng tin.
Số 21 không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời thế này, lúc nãy khi ép hỏi Giang Vấn Nguyên gã đã sáp lại chỗ cậu không ít, nghe tới đoạn "tôi là gay" thì kéo người dậy, kéo dãn khoảng cách với cậu theo bản năng, không rõ có phải gã từng có kinh nghiệm không tốt đẹp lắm gì đó với Gay không.
Thấy động tác của gã, nụ cười trên mặt Giang Vấn Nguyên không hề giảm chút nào. Cậu nói một cách không cảm xúc: "Anh yên tâm, tôi chỉ thích người châu Á, không hứng thú với người da trắng. Anh không nằm trong tầm ngắm của tôi."
Dù xấu hổ nhưng số 21 vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự trên mặt, gã tiễn cậu khỏi hiện trường.
Giang Vấn Nguyên trả khay cơm lại cho phòng ăn thì không tiếp tục chuyện điều tr.a hiện trường nữa, cậu trở về phòng mình giật rối xuống. Cậu làm khá mạnh, chỗ dán băng để lại một vệt đỏ rõ ràng trên da cậu. Giang Vấn Nguyên không để ý đến chút đau đó mà nâng rối nói nhỏ với ông Trần: "Chú Trần, thân phận người chơi của người Trần Miên bám vào bị phát hiện!"
Nghe được lời cậu gọi, mí mắt con rối nhảy mấy cái rồi chầm chậm mở ra.
Số 04 đã bị phát hiện, muốn sống đến ngày cuối là chuyện không thể. Ông Trần khó nén nổi sự lo lắng, "Chẳng lẽ cậu không thể làm như số 09 và số 21, hợp tác với số 04 đưa người chơi khác lên đài tế à?"
Đề nghị ông Trần đưa ra chính ông còn thấy không ổn. Số 09 và số 21 quang minh chính đại để lộ thân phận của mình vì họ đã giấu tốt tội của mình, người chơi khác không dám hiến tế họ một cách tùy tiện. Giang Vấn Nguyên và số 04 lại không có nền móng này. Giang Vấn Nguyên dám khẳng định, số 21 không hề tuân thủ lời hứa mà đã sớm thăm dò hiện trường của cậu rồi, gã đã nắm chắc tội của cậu. Chỉ cần cậu lộ ra bất kỳ sơ hở nào sẽ bị gã cho lên đài ngay. Đường nào cũng thế, nếu chọn đi theo con đường hiến tế thì Trần Miên chỉ có một chữ "ch.ết".
Giang Vấn Nguyên và ông trần yên lặng nhìn nhau, đến tận khi cậu phá vỡ bầu không khí im lìm này, "Tìm bản thể của trò chơi bàn tròn, không phải chúng ta vẫn còn con đường thứ hai à?"
Ông Trần mấp máy môi vài lần nhưng không hề nói gì, khi Giang Vấn Nguyên chuẩn bị từ bỏ việc thuyết phục ông, quyết định tự mình đi tìm bản thể thì nghe được giọng nói khẽ khàng, "Tôi không có khả năng tìm bản thể của trò chơi, tôi chỉ có thể cho cậu cơ hội sai một lần, nhớ kỹ, chỉ được sai một lần."
Nói rồi, ông Trần nhìn cậu sâu sắc, ông không cho cậu cơ hội hỏi tiếp mà nhắm mắt lại bày tỏ thái độ từ chối, mặc cậu làm gì cũng không mở ra nữa.
Trần Miên luôn ngủ say trong trò chơi đáng bị băm thành trăm mảnh này, họ là chỗ dựa duy nhất của nhau, ông Trần sẽ không vô duyên vô cớ từ chối nói rõ ràng với cậu. Giang Vấn Nguyên nhìn mặt rối, lòng cậu chua xót vô cùng, cậu không dám đào sâu nguyên nhân ông ấy muốn từ chối nói chuyện.