Chương 103: Tìm nha, tìm.
Giang Vấn Nguyên ôm rối ổn định tâm trạng một lúc rồi mới cất nó vào không gian. Lúc buông rối ra, Giang Vấn Nguyên cảm nhận được tay phải truyền đến một đợt đau đớn, cậu chỉ có thể cười khổ giễu mình.
Vì vụ sát nhân cắt cổ mà đám tội phạm cực kỳ cảnh giác. Giang Vấn Nguyên ở một mình cùng kẻ tình nghi là người chơi để chú trần điều tr.a thân phận họ, nhưng cơ bản đều bị lãng tránh. Để họ dời mục tiêu đi mà Giang Vấn Nguyên không tiếc làm mình bị phỏng giờ cũng uổng công. Chuyện lần này gióng lên hồi chuông cảnh báo cậu, cậu vẫn đánh giá thấp lực sát thương của người chơi trong trận cuối này rồi.
Số 21 đã có thể phát hiện thân phận số 04 thì người khác cũng có thể, khả năng 04 bị đưa lên đài tế ngày mai rất cao. Nếu Giang Vấn Nguyên muốn cứu linh hồn Trần Miên, thời gian vàng chỉ còn từ giờ đến sáu giờ chiều mai – chưa đầy hai mươi tiếng đồng hồ. Còn nếu cậu muốn mượn lực chú Trần tách hồn Trần Miên khỏi số 04 thì cùng lắm chỉ kéo thêm được mười hai tiếng nữa, nhưng khi làm thế lại tăng rủi ro, có thể vì chú Trần tiêu tốn quá nhiều năng lượng mà không cách nào cho cậu cơ hội đưuọc sai một lần nữa.
Tình thế nghiêm trọng thế này khiến Giang Vấn Nguyên bắt đầu có tâm lý thử mọi thứu lúc tuyệt vọng, cân nhắc chuyện hợp tác vơi nhân cách phụ 04, trước cứ đưa người chơi khác lên đài tế để tranh thủ thời gian đã. Nhưng dựa theo thái độ số 04 đối với cậu, Giang Vấn Nguyên vô cùng nghi ngờ sau khi biết tin y sẽ là người đầu tiên đâm ngược lại mình, chỉa dùi đưa cậu lên đài tế.
Giang Vấn Nguyên cáu kỉnh xóa đi những tưởng tượng không tốt trong đầu, cậu thay băng cho tay rối đạp lên màn đêm không ánh trăng sao rời khỏi phòng. Giang Vấn Nguyên liếc mắt về chỗ phòng số 04 rồi đổi hướng, cậu đi thẳng đến gian 46.
Cửa phòng không khóa, sau giờ cơm sáng nay cậu đã đến một lần, chuyến này trở lại khá quen cửa quen nẻo. Giang Vấn Nguyên sờ soạng công tắc trên tưởng để mở đèn. Xác số 46 nằm trên sàn, luống tóc đã treo cổ cô ta đã lỏng đi nhiều so với sáng nay. Cái lưỡi dài cô ta thè ra vì ch.ết ngạt đã bị cắt, quần bị tụt xuống, có thể thấy những tội phạm mất nhân tính đến sau cậu đã làm ra chuyện súc vật cỡ nào.
Giang Vấn Nguyên nhíu mày thật sâu, cậu ngồi xổm cạnh xác số 46 mặc lại quần giúp cô ra, tốn không ít công sức để khép cái miệng cứng đơ đang há to kia lại. Tình cảnh thảm thương của số 46 không phải người chơi gây nên, dù thật sự có vài người chơi có đam mê lạ lẫm, nhưng họ sẽ không để lại thứ gì có khả năng khiến mình bại lộ trong thời điểm mấu chốt người người bất an này. Nên chuyến này trở lại đây Giang Vấn Nguyên không đặt trọng điểm vào người chơi ——
Từ khi nhận được bức thư trò chơi bàn tròn viết cho người chơi, não bộ Giang Vấn Nguyên chưa phút nào ngừng suy nghĩ rốt cuộc bản thể của nó giấu nơi nào.
Từ kinh nghiệm của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, cộng thêm việc họ tiến triển đến độ khiến nó nhức đâu thì có thể kết luận trò chơi Bàn tròn không phải dạng thích nhìn chằm chằm mọi lúc mọi người. Đương nhiên, có thể trong đó còn có nguyên nhân gì đó khiến nó không thể can thiệp. Tóm lại, nếu dạng trò chơi này muốn giấu trong đám phạm nhân thì sẽ chọn kẻ khoong đáng chú ý đến.
Kẻ không gây chú ý thế nào có thể sống sót trong lễ tế này?
Không phải người chơi lúc nào cũng có thể biến thành vật tế, không phải NPC thích chơi trội khoe khoang, cũng không phải những kẻ im hơi lặng tiếng sống sót đến phút cuối cùng. Đó chỉ có thể là những phạm nhân im lặng ch.ết đi ngoài đàn tế.
Nhưng tại sao ch.ết nhiều NPC nhưng Giang Vấn Nguyên lại muốn kiểm tr.a số 46 trước? Đó là vì trò chơi Bàn tròn không thể khống chế hành động của người chơi, bất kể là số 29 ch.ết trong ngày thứ hai hay số 13 ch.ết đầu tiên hôm nay đều là kết quả người chơi mang lại. Chỉ có số 46, nguyên nhân cô ta ch.ết là do vong linh từng bị cô ta hại làm ra. Vừa hay, trò chơi Bàn tròn có thể khống chế đám vong linh đó.
Giang Vấn Nguyên sửa sang lại cho xác số 46, lau vết máu trên mặt cô ta rồi lại cảm thấy một tia không xác định lắm vụt qua trong suy đoán của mình. Trò chơi Bàn tròn làm ra màn chơi này, nó điều khiển mỗi một thuộc tính của NPC, nó biết rõ thi thể này đã bị làm nhục. Trò chơi Bàn tròn có thể chịu được chuyện nơi nó ký thác bản thể chịu sỉ nhục lớn như thế?
Giang Vấn Nguyên trầm ngâm một lúc nhưng vẫn không kết luận được gì. Cậu không biết trò chơi Bàn tròn có cảm xúc không hay nó chỉ coi hành vi của NPC là số liệu, vẫn chọn giả danh trong xác số 46.
Dù bản thân số 46 có rất nhiều chỗ có thể đào sâu nhưng Giang Vấn Nguyên không lãng phí thời gian chỗ này nữa. Cậu chỉ dừng lại trong phòng nhiều nhất hai mươi phút thôi, lúc rời đi đã cảm thấy có ánh mắt rình rập sau lưng, khi cậu ngoái lại nhìn thì tầm mắt kia biến mất. Giang Vấn Nguyên dừng bước trong chốc lát rồi không quan tâm người kia nữa, cậu đi thẳng đến khu hiện trường giả lập.
Số 13 là nạn nhân đầu tiên, đây không phải chuyện trò chơi bàn tròn có thể khống chế, nhưng từ hôm nay về sau nó sẽ có thao tác không gian tương ứng. Trong số những người bị hại, số 07 và số 50 là nam. Số 07 ch.ết tại hiện trường số 36 trong khi số 50 lại ch.ết ở chính hiện trường giả của mình.
Giang Vấn Nguyên kiểm tr.a thi thể số 07 và số 50 xong thì trở về thi thể cuối cùng bị cắt cổ – số 42. Xác 07 và 50 không khác lắm so với ban ngày, số 42 lại giống số 46, đều bị làm nhục. Đợi khi cậu kiểm tr.a xong đã đến mười một giờ đêm.
Giang Vấn Nguyên tự hỏi có khi nào bản thể của trò chơi Bàn tròn được giấu trong xác NPC không, NPC nào có khả năng cao hơn. Cậu vừa nghĩ vừa trở lại chuẩn bị đối phó với đám người lửa. Giang Vấn Nguyên đang vô cùng tập trung thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, "Hàng xóm, nghe đồn đêm nay cậu đi xem nhiều thi thể lắm hả?"
Giang Vấn Nguyên quay đầu thì trông thấy nụ cười của số 21, một khắc kia, suy nghĩ hoang đường nào đó trong đầu cậu nổ tung. Màn chơi này có mười hai người, vì quy tắc nên không phải ai cũng như số 21 và 09, không để ý gì gì để lộ thân phận mình, số đông sẽ chọn che giấu giống cậu. Số người ẩn mình trong bóng tối không rõ số lượng, kẻ mạo danh hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay chiếm một ghế trong số đó. Lại nói, chuyện hợp tác giữa cậu và số 21 là gã bắt đầu trước.
Cơn rùng mình vọt thẳng đến đỉnh đầu cậu, vô số suy nghĩ xẹt ngang qua đầu nhưng khuôn mặt cậu không hề hiện ra. Cậu định thử một chút, "Anh không bảo vệ hiện trường của mình lại đến tìm tôi, có chuyện gì à?"
"09 có bản lĩnh bố trí hiện trường thành một ma trận suy luận trong một hai ngày thì đương nhiên tôi cũng vậy, hơn nữa tôi lại ở đây lâu như vậy." Số 21 nhìn Giang Vấn Nguyên chằm chằm, vì mấy hôm nay gã nói gì cậu nghe nấy nên giọng tr.a hỏi của gã lúc này như ra lệnh, "Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, cậu đi xem thi thể làm gì, đã tìm được tội của số 04?"
Nếu nhân cách phụ 04 không bị nắm nhược điểm, có lẽ Giang Vấn Nguyên vẫn còn kiên nhẫn với thái độ tồi tệ của số 21, nhưng mỗi phút mỗi giây lúc này vô cùng quan trọng với cậu, không thể phí thời gian vòng vèo với gã.
Giang Vấn Nguyên dứt khoát không quan tâm, trở mặt với số 21, "Lúc anh hỏi tội trạng của số 21 thì tôi đã bắt đầu cân nhắc, xem xem trong lễ tế này anh và y ai quan trọng hơn. Kết luận của tôi là số 04 nên tôi sẽ không điều tr.a tội của y. Hợp tác giữa chúng ta kết thúc, chuyện tôi muốn tìm sát nhân cắt cổ sẽ không liên quan anh nữa. Cơm ba bữa ngày mai anh tìm người khác giúp đi."
Sau khi đơn phương kết thúc quan hệ hợp tác, Giang Vấn Nguyên vờ nhấc chân muốn về phòng. Số 21 đã xem cậu như đàn em sai vặt mấy ngày nay, còn xài thuận tay như vậy, gã đâu thể nói bỏ là bỏ ngay thế được. Huống gì giờ gã vẫn chưa rõ lắm hành động lúc này của cậu mang ý gì, không có khả năng thả cậu dễ dàng như vậy.
Số 21 sầm mặt, gã lạnh giọng uy hϊế͙p͙, "Cậu nghĩ mình hủy đi cơ quan trong tầng hầm thì có thể giấu tội của mình à? Chỉ cần bỏ chút sức là có thể tách cuộn giấy và cơ quan khống chế bị hư ra để mở tầng hầm."
Số 21 canh gác lâu dài ở hiện trường của mình, nửa đêm dành chút thì giờ đã có thể tìm tòi rõ ràng sự thật trong hiện trường của cậu. Giang Vấn Nguyên đã sớm liệu được gã sẽ phá vỡ ước định không tìm hiểu tội lỗi của nhau ban đầu, giờ đây đối mặt với sự vạch trần của gã cậu không mảy may bối rối, chỉ quay đầu thờ ơ liếc gã. "Anh còn nhớ tôi chọn cách gì để sống tiếp trong lễ tế này không?"
Đáp án Giang Vấn Nguyên từng cho gã là nắm giữ tất cả tội lỗi của nhóm tội phạm, nếu ai muốn xử mình sẽ kéo người đó làm đệm lưng. Số 21 chỉ nhếch môi không lên tiếng, nhưng khuôn mặt thoáng biến sắc đã bán đứng gã.
Giang Vấn Nguyên xoay người đối diện gã, vị trí chủ động giữa hai người dường như đã nghiêng về phía cậu, "Mỗi ngày đưa cơm ba bữa cho anh không phải tôi không thu được gì. Có lẽ anh không biết bản thân mình để ý một vật trong căn hộ lầu ba nhiều thế nào."
Ý muốn khống chế của số 21 rất mạnh, không có khả năng gã lại đặt tội lỗi của mình ở nơi gã thường xuyên không thấy. Bằng chứng có thể vạch trần gã chỉ có thể nằm trong căn hộ lầu ba. Lúc Giang Vấn Nguyên mang đồ ăn đến thỉnh thoảng sẽ thấy chỗ gã thay đổi. Quả thật nếu ở hiện thực thì đây chỉ là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến, nhưng chuyện này lại xảy ra trong trò chơi, nó làm cậu đánh hơi được mùi bất thương.
Dựa theo quan hệ đưa cơm thì họ phải xác định nơi gặp nhau trong chung cư mới đúng, như thành viên gia đình mời cơm thì căn bản nơi chốn là cố định. Nhưng số 21 lại không biểu hiện tính cố định nên có này, chắc chắn có nguyên nhân nào đó.
Có điều số 21 rất cẩn thận, Giang Vấn Nguyên tốn ròng rã bốn ngày đưa cơm mới thu hẹp phạm vi lại còn mỗi ghế sofa mình thương ngồi.
Giang Vấn Nguyên không trực tiếp nói ra chuyện mình nghi ngờ ghế sofa, cậu hơi lo mình đoán sai nên mới xác định được nơi đó trong phạm vi mơ hồ đến vậy. Giờ đây, sắc mặt xám xịt của số 21 đã chứng minh suy đoán của cậu, đồ dùng trong căn hộ đó có vấn đề.
Chuyện chỉ đến nước này, giữa Giang Vấn Nguyên và số 21 cũng chưa coi là vạch mặt. Cậu xoay người đi khỏi, số 21 không tiếp tục gọi với lại nữa. Về chuyện gã có phải bản thể của trò chơi không cậu vẫn chưa có manh mối gì, họ cần tiếp xúc nhiều hơn.
Sau khi về phòng, không lâu sau Giang Vấn Nguyên lại đón tiếp đám người lửa thứ sáu vào lúc 00:00.
Lửa trên người đám hạ cố đến thăm hôm nay to hơn hôm qua, nhưng vì bị cậu tr.a tấn thảm hại mấy đêm liền nên hôm nay tinh thần hơi sa sút. Đám người lửa những tưởng đêm nay lại được đãi ngộ một vé một giờ tr.a tấn, nhưng không ngờ vừa gặp mặt, chúng đã bị Giang Vấn Nguyên giơ bình chữa cháy lấy hiện trường nào đó phun thẳng vào mặt.
Lực sát thương của bình chữa cháy lớn vô cùng, một đợt bọt phun vào người khiến chúng như rơi vào cõi mộng. Chúng biết mấy ngày nay Giang Vấn Nguyên quần nhau với chúng vì che giấu tội ác của mình. Nhưng giờ kẻ này đang làm gì vậy, bọt chữa cháy sẽ để lại vết tích đó, người khác sẽ biết tội lỗi của cậu. Kẻ này bị điên rồi à?
Đương nhiên đầu Giang Vấn Nguyên không có vấn đề gì, tiễn đưa đám người lửa xong thì cậu thẳng tay đẩy cửa rời phòng, không có thời gian xử lý bọt trắng ngổn ngang dưới đất.
Một bộ phận phạm nhân sẽ hành động sau không giờ, vì duy trì sự trầm lặng nên Giang Vấn Nguyên chưa bao giờ ra khỏi cửa sau giờ này. Kết quả khi quyết định thông quan bằng con đường thứ hai cậu lại là người rời phòng đầu tiên trong đêm nay.
Căn cứ vào tâm lý nhìn nhiều một chút thì có một chút, không nhìn không có gì, Giang Vấn Nguyên nhìn quanh cửa sổ gian số 23 sát vách. Giống như dự đoán, cửa kính trong suốt giờ thành màu đen mờ đục, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Sự bảo mật thông tin này có lẽ sẽ biến mất sau khi vong linh đi khỏi sẽ biến mất, vậy nên mỗi đêm tội phạm mới chờ đợi đàng hoàng trong phòng mình như thế.
Không thể thu được tin tức hữu dụng nào từ khu phòng ở nên Giang Vấn Nguyên không ở lại nữa, cậu đi đến khu hiện trường giả lập. Thi thể nên xem đã xem rồi, người sống thì tạm thời chưa gặp được, thứ cậu muốn tìm lúc này là vật có khả năng giấu bản thể của trò chơi Bàn tròn.
Trong thư trò chơi viết chưa từng đề cập đến chuyện chắc chắn nó sẽ ẩn trong nhóm phạm nhân, cũng có khả năng nó sẽ hóa thành thứ nào đó trong đàn tế. Khu tế lễ có năm mươi gian phòng và năm mươi hiện trường giả lập, còn thêm phòng tắm, phòng ăn, số đồ vật trong đó đâu chỉ là ngàn vạn.
Nếu trò chơi bàn tròn núp trong một chiếc lá trên ngọn cây cổ thụ cành lá rậm rạp nào đó thì nhất định không một người chơi nào có thể tìm được. Nhưng trực giác của Giang Vấn Nguyên mách bảo cậu rằng, dù Trần Miên bị buộc rơi vào trạng thái ngủ say, không thể cho cậu đáp án cậu cần, nhưng cậu vẫn tin tưởng khi hắn ép trò chơi thêm điều kiện thông quan thứ hai sẽ bổ sung hạn chế gì đó cho nó.
Mặc dù trong thư không viết nhưng có khả năng nó không thể bám vào đồ vật vô nghĩa, ví dụ như lá cây, bát đũa, v.v...
Thế nên, dù hiện trường rất rộng lớn song dù đêm nay Giang Vấn Nguyên không ngủ cũng sẽ chắp vá đi hết được. Đêm này cậu chưa từng chợp mắt, cậu chú ý đến chứng cứ phạm tội trong hiện trường, trừ hiện trường số 21 có người canh ở đó thì ngay cả khu được bố trí như ma trận của số 09 cậu cũng bị lung lay. Cậu kết hợp với thành quả điều tr.a hôm trước, nhìn lại một lần toàn bộ vật có thể là chứng cứ.
Xem càng nhiều thì Giang Vấn Nguyên hoài nghi càng nhiều, hoài nghi càng nhiều thì cậu càng mù mịt. Cậu bước khỏi hiện trường giả đón mặt trời lên, cậu thấy mắt mình nhoi nhói. Rốt cuộc trò chơi Bàn tròn ẩn mình ở đâu?
Giang Vấn Nguyên nhấc bước chân đã nặng đi, trời sáng rồi, dù không muốn ăn nhưng cậu phải bổ sung năng lượng để tiếp tục tìm kiếm.
Đi rồi lại đi, Giang Vấn Nguyên bỗng cảm thấy mắt mình bị một mảnh sáng loáng xẹt qua khiến nó lóa lên, cậu ngẩng đầu nhìn nơi xa xa nào đó, nhìn thẳng vào thứ trước mắt kia – Một sợi xích bóng loáng loang lổ vết máu.
Nhìn thứ đang bị dây xích quấn quanh, nhịp tim ổn định của Giang Vấn Nguyên đột nhiên tăng tốc, nhịp thở cũng nhanh dần ——
Có phải trò chơi Bàn tròn đang nấp ở đó không!
Pass chương sau: Tác giả bộ truyện tên gì? Viết liền, không dấu, không hoa. (14 kí tự)
Nếu trò chơi bàn tròn núp trong một chiếc lá trên ngọn cây cổ thụ cành lá rậm rạp nào đó thì nhất định không một người chơi nào có thể tìm được. Nhưng trực giác của Giang Vấn Nguyên mách bảo cậu rằng, dù Trần Miên bị buộc rơi vào trạng thái ngủ say, không thể cho cậu đáp án cậu cần, nhưng cậu vẫn tin tưởng khi hắn ép trò chơi thêm điều kiện thông quan thứ hai sẽ bổ sung hạn chế gì đó cho nó.
Mặc dù trong thư không viết nhưng có khả năng nó không thể bám vào đồ vật vô nghĩa, ví dụ như lá cây, bát đũa, v.v...
Thế nên, dù hiện trường rất rộng lớn song dù đêm nay Giang Vấn Nguyên không ngủ cũng sẽ chắp vá đi hết được. Đêm này cậu chưa từng chợp mắt, cậu chú ý đến chứng cứ phạm tội trong hiện trường, trừ hiện trường số 21 có người canh ở đó thì ngay cả khu được bố trí như ma trận của số 09 cậu cũng bị lung lay. Cậu kết hợp với thành quả điều tr.a hôm trước, nhìn lại một lần toàn bộ vật có thể là chứng cứ.
Xem càng nhiều thì Giang Vấn Nguyên hoài nghi càng nhiều, hoài nghi càng nhiều thì cậu càng mù mịt. Cậu bước khỏi hiện trường giả đón mặt trời lên, cậu thấy mắt mình nhoi nhói. Rốt cuộc trò chơi Bàn tròn ẩn mình ở đâu?