Chương 4: Khả ái nữ nhi
Hắn không thể nói ra, chỉ im bặt mà dừng, liếc mắt qua phía lão bà, muốn nàng giúp giải vây.
Thiên Lung thấy Thiên Hồng như vậy, một tay che miệng cười nói: "Đa tạ hoàng thượng, tên này là do thần thiếp cùng Thiên Hồng tướng lĩnh nghĩ ra."
Vân Chiến nghe vậy cười nói: "Ta cũng nói cho các ngươi biết tên của nhi tử ta, tên hắn là Vân Phàm." Thiên Hồng bên cạnh rót thêm trà liền nói: "Hoàng Thượng chúc mừng người."
Vân Chiến chỉ cười, rồi nói: "Ta đến đây chỉ chúc mừng các ngươi với nói một ít chính sự, bây giờ nên rời đi trời sắp tối."
Dứt lời Vân Chiến rời đi, hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng, một tên thái giám liền theo sau hắn rời khỏi phủ.
Trong phòng Thiên Hồng, Thiên Lung cúi người nói: "Tạm biệt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng anh minh."
Thiên Hồng thấy bóng người Vân Chiến ra xa liền thở dài nói: "Lão bà ngươi nói xem, tên của nữ nhi, nàng tự ra tên, cái này suýt nữa làm ta không biết nói thế nào cho phải."
Thiên Lung nàng bế lấy Thiên Thanh Nhi đặt qua bên cạnh, nàng đã ngủ liền nhỏ nhẹ nói: "Phu quân thương thế của ngươi không tốt, nên dưỡng thương, nữ nhi cũng đã đi ngủ."
Thiên Hồng gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh một phòng khác, Thiên Lung nhìn xem bên cạnh giường, Thiên Thanh Nhi nhắm mắt ngủ.
Thiên Lung cười ôm lấy Thanh Nhi ngủ thiếp đi, nàng cũng không có ăn cơm tối, tu sĩ chỉ cần tu luyện không cần ăn cơm nhiều lắm.
Sáng sớm hôm sau, phủ đệ Phượng Vũ lúc này, Vân Phàm hắn khó chịu, bởi vì lạnh ah. Mẫu thân vậy mà không đắp chăn cho hắn, Vân Phàm không biết làm cách nào để gọi mẫu thân.
Vân Phàm liền khóc lớn, Phượng Vũ bên cạnh liền ngồi dậy lau lau mí mắt, nhìn bên cạnh Vân Phàm liền nói: "Vân nhi ngươi thế nào? Sao lại khóc?"
Nàng lúc này chỉ nghe được tiếng khóc của Vân Phàm, hắn cứ kêu aba aba, Phượng Vũ thấy bên cạnh Vân Phàm, không có nổi một tấm chăn nàng liền minh bạch.
Ôm lấy Vân Phàm xoa xoa đầu hắn nói: "Mẫu thân xin lỗi ngươi hôm qua tháo khăn trên người ngươi ra, thế nhưng không có đắp chăn cho ngươi."
Nàng tươi cười ôm lấy Vân Phàm, cởi một bên áo ra, cho Vân Phàm uống sữa, Vân Phàm không chủ động được mà cắn lấy, Phượng Vũ nàng cảm giác hơi đau nhưng mà nhẫn nhịn.
Vân Phàm hết khóc, nàng rất vui vẻ. Về phía Vân Phàm hắn cảm thấy không tồi, làm cẩu độc thân lâu năm như vậy.
Cuối cùng cũng được làm như vậy với nữ nhân, hắn cảm thấy rất mãn nguyện, liền tiếp tục đắm chìm trong đó.
Năm năm qua đi, như thoáng thoi đưa.
Trong phủ đệ Thiên gia lúc này, một tiểu hài tử cảnh giới Luyện Khí cảnh tứ giai chạy đến.
Hắn là Vân Phàm, bước vào trong cửa phủ, nhìn thấy một tiểu nữ hài tử, liền cười cười phất tay nói: "Thanh Nhi ta đến chơi với muội đây."
Thiên Thanh Nhi nàng đang bước đi, tìm kiếm mẫu thân, nhìn ra xa cửa phủ vậy mà là một tiểu hài nữ, khinh bỉ.
Năm năm này, từ lúc nàng ba tuổi tới nay, Vân Phàm hắn cứ lảng nhảng tiến đến phủ đệ, kiếm nàng làm phiền nàng.
Thanh Nhi nàng bây giờ đã Luyện Khí cảnh cửu giai, nhìn trước mắt Vân Phàm Luyện Khí cảnh nhỏ nhoi mắt nhìn khinh bỉ x100.
Vân Phàm tiến tới, bên cạnh nàng nói: "Thanh Nhi ngươi cùng ta đi chơi đi ah, Tô Hạo thế nhưng đang đợi chúng ta đến chơi, hắn đang đợi ngoài phủ."
Vân Phàm liền nói thêm: "Còn có Thiên Uyên tỷ tỷ nữa, ngươi đi đi a." Thanh Nhi liền lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Ta không đi, ta muốn ở nhà học lễ nghi."
Vân Phàm thấy Thanh Nhi lắc đầu liền nói: "Thanh Nhi, ngươi không đi vậy ta chỉ có thể nói với Thiên a di."
Dứt lời Thiên Thanh Nhi còn chưa kịp nói gì, Vân Phàm bước qua người nàng, tiến tới mở cửa phòng, trước mắt hắn là một nữ nhân đang ngồi, cũng coi là khuynh nước khuynh thành.
Không khác gì mẫu thân hắn, hắn cũng không khỏi cảm thán, Huyền Huyễn thế giới lại nhiều mỹ nữ như vậy, Thanh Nhi nàng ấy cũng như vậy.
Tuy bây giờ không khác gì tiểu la lỵ, nhưng về sau chưa ai có thể biết được, hắn đang vân vân thì, Thiên Lung nói: "Vân nhi ngươi đến tìm A Di có việc gì?"
Nghe Thiên Lung nói vậy, đứng trước cửa phòng Vân Phàm liền hơi giật giật mình nói, qua nhiều năm như vậy giọng nói đó, vẫn như vậy.
Nhưng hắn liền lắc đầu, bắt đầu giải thích nói: "A Di ngươi cũng biết đấy, Thanh Nhi nàng ấy không muốn cùng ta đi ra ngoài đi dạo chơi."
"A di ngươi thuyết phục nàng ấy đi ra được không?"
Thiên Lung thở dài, qua nhiều năm như vậy. Vân Phàm vẫn như thế đều qua nói với nàng, Thanh Nhi thế nhưng vẫn từ chối hắn.
Nàng còn thấy được ánh mắt khinh bỉ của Thiên Thanh Nhi, chắc chắn nàng nhìn nhầm, chắc chắn là vậy nữ nhi của nàng ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ không có ánh mắt như vậy.
Nàng liền nói: "Được rồi được rồi, A Di theo ý ngươi, Thanh Nhi nên đi chơi đừng có ủ rũ ở phủ, Thanh Nhi vẫn còn trẻ nên dạo chơi."
Nghe Thiên Lung nói vậy, Thanh Nhi bước vào phòng, chạy đến bên Thiên Lung ngồi xuống nắm lấy chân nàng nói: "Mẫu hậu ta không muốn, ta không muốn đi chơi được không."
Thiên Thanh Nhi ánh mắt rưng rưng, nước mắt chảy ròng, trong lòng không khỏi cảm thán, diễn xuất của mình, nàng không muốn đi chơi cùng Vân Phàm cái tên này đều đánh nàng.
Thanh Nhi cũng không muốn cùng hắn chơi đây, cùng với làm hai đời người, đời này đời thứ ba.
Nàng cũng hơn ngàn tuổi đi, Thiên Lung nhìn ánh mắt nữ nhi của mình ủy khuất, thì cười nói: "Thanh Nhi ngoan, không được ủ rũ biết chưa?"
Nàng đưa tay xoa xoa đầu Thanh Nhi, Thanh Nhi liền nói: "Mẫu hậu ta thế nhưng không muốn cùng Vân Phàm ca ca chơi đây, hắn cùng Tô Hạo đều đánh ta ô ô."
Thiên Lung thấy vậy ánh mắt sắc bén nhìn Vân Phàm, làm hắn đứng ngoài cửa liền giật mình, liền nói: "Thiên Lung A Di ngươi nghe ta giải thích."
Thiên Lung không đợi hắn giải thích, thân thể biến mất đá hắn ra ngoài, đóng cửa lại, Vân Phàm ngơ ngác đứng dậy, ôm lấy mông. Vân Phàm ủy khuất, ta thế nhưng là một cái người xuyên việt.
Vậy mà bị một đứa bé dắt mũi, không nên a, nhưng cũng đành chịu, nàng ta thế nhưng có mẫu thân hộ giá, hắn không thể rủ nàng đi dạo chơi.
Đúng vậy, mỗi lần hắn rủ nàng đi dạo chơi. Nàng đều không thích, luôn từ chối hắn, còn kiếm nhiều việc gây họa cho hắn, nên hắn phải đánh nàng.
Ừm đánh nàng, hắn liền suy nghĩ, thôi bỏ qua vậy, đành đi tìm Thiên Uyên tỷ tỷ giao thủ, hắn quay người rời khỏi phủ Thiên gia.
Trong phòng lúc này, Thiên Lung quay lại bên cạnh Thanh Nhi cười nói: "Thanh Nhi ta đã đá hắn ra ngoài rồi, nay con muốn học cái gì từ mẫu thân?"
Nàng ôn nhu tươi cười nói, Thanh Nhi bước đến ôm lấy nàng nói: "Mẫu thân ta muốn học âm luật, người dạy ta có được hay không?"
Thiên Thanh Nhi lùi lại, nghiêng đầu làm vẻ mặt mong ngóng Thiên Lung nhìn trước mắt một tiểu la lỵ mặc trên mình y phục nàng may, màu đỏ lụa cùng với màu sắc trắng tinh.
Mái tóc trắng, nói đến đây nàng liền ngơ ngác, nữ nhi mình sinh ra không giống mình, Thiên Hồng lão nhân kia thế nhưng tóc đen, còn không có già đi.
Nhớ đến Phu Quân mình nàng lại cười, bởi vì hắn rất đẹp trai, nhiều năm như vậy qua đi hắn cũng không có già đi, còn về phía tóc hắn đen, nàng là màu đỏ.
Nữ nhi mình màu trắng? Lông mày đều trắng đây là khái niệm gì?, nàng cũng không ngủ chung với ai, trừ Thiên Hồng lão nhân kia.
Nàng thật sự vân vân, nhưng mà nhìn trước mắt khả ái đáng yêu nữ nhi của mình, nàng thật sự không quan tâm vẻ ngoài.