Chương 5: Tô Hạo bại

Liền tiến tới ôm lấy Thiên Thanh Nhi nói: "Hảo hảo mẫu thân dạy ngươi." Thanh Nhi nàng liền tươi cười nói: "Ta yêu mẫu thân."
Một bên khác Vân Phàm rời đi, trước cửa phủ Thiên gia có một thiếu niên trừng bảy tám tuổi.


Hắn đang đứng trên một đầu long hổ trước của phủ Thiên gia, Vân Phàm liền bước tới nói: "Tô Hạo chúng ta đi."
Tô Hạo nghe vậy nhìn xuống Vân Phàm nói: "Thanh Nhi không có đi? nàng ấy lại từ chối ngươi?"


Vân Phàm đưa hai tay ra nói: "Ngươi cũng biết đấy, nàng ấy luôn từ chối ta. Còn ngươi, ngươi biết vậy mà còn nói."
Tô Hạo cười cười, không nói gì mà hai người rời đi, Vân Phàm tiến tới bên cạnh hắn nói: "Ngươi nói xem, bây giờ chúng ta đi tìm Thiên Uyên sư tỷ."


Tô Hạo gật đầu nói: "Ý kiến hay, đi tìm sư tỷ giao thủ nâng cao cảnh giới lĩnh ngộ kiếm pháp, nhưng ta sợ tỷ ấy đánh ta."
Nghe vậy Vân Phàm cũng mồ hôi chảy dài. Thiên Uyên tỷ tỷ thế nhưng đánh người không lưu thủ, hắn còn nhớ đến bị Thiên Uyên đánh.


Ba tuần không dậy được đây, hắn sợ nhưng vẫn muốn đi tìm tỷ ấy, giúp hắn tăng cao cảnh giới, từ Luyện Khí cảnh tứ giai, gần đột phá một tiểu cảnh giới.
Làm hắn thật sự rất muốn cùng Thiên Uyên tỷ tỷ so tài, hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm mà rời đi.


Trong một phủ đệ binh lính lúc này, một nữ nhân, mặc trên mình bộ Lam Y đang ngồi xử lý công việc.
Nàng đôi mắt đen, tóc dài màu đổ, ngồi trên ghế đang đau đầu xử lý công vụ. Nàng chống cằm, rồi lại đứng dậy đi đi lại lại.


available on google playdownload on app store


Luôn lẩm bẩm nói: "Việc này phải xử lý sao đây, ah ah không có Thanh Nhi ta thật sự không biết làm sao, không được bây giờ ta đi qua nhờ vả sư muội."
Thiên Uyên nàng không khỏi ôm đầu, ngồi xuống, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tô Hạo cùng Vân Phàm nhìn trước mắt liền ngơ ngác, đây là bãi rác ư?


Trước mắt hắn là một đống lộn xộn, trên bàn một đống sách vứt lung tung, bên cạnh là những thẻ tre treo đi không để gọn gàng.


Hắn nhìn xuống dưới đất, đều là sách đây là cái gì, hắn đưa tay xuống, cầm một quyển lên, đọc chữ trên đó" Lam Tinh Sách Lược Đồ." đây là sách lược đồ bố trí quân sĩ.


Cũng đúng, Thiên Uyên là muốn làm tướng lính nên tỷ ấy học Lược Đồ cũng không ngạc nhiên gì, Vân Phàm liền suy nghĩ.
Chậc chậc mấy cái này, nếu là kiếp trước hắn thật sự không muốn đọc. Trong lịch sử thế nhưng có nhiều sách lược.


Hắn từng lướt văn học mạng biết qua, nên cũng biết chút ít, nhưng bây giờ nói ra cũng không được, nếu nói ra bại lộ thân phận.


Vân Phàm gạt bỏ qua ý định. Tô Hạo hắn thì đưa tay xuống nhặt từng quyển sách sắp xếp gọn gàng, Vân Phàm hắn bước lên bàn trước mặt, ngó lên cao thấy một mỹ nữ đang ôm đầu.


Hắn liền nói: "Thiên tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Thiên Uyên ôm đầu nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn, đứng dậy thở dài nói: "Vân Phàm sư đệ, ta thế nhưng không biết phải làm sao."


Vân Phàm liền nói thêm: "Thiên tỷ tỷ, ngươi không biết làm sao cái nào?" hắn thật sự hỏi, những thứ mà có thể làm khó được thông minh của Thiên Uyên tỷ tỷ hắn thật sự thấy rất ít.


Thiên Uyên liền đưa tay chỉ lên bàn, một tờ giấy trắng trên đó hình như cũng có một vài hình vẽ, Vân Phàm liền cầm lấy, đưa ra trước mắt xem xét, hắn nhìn trước mắt bản vẽ thiết kế liền ngơ ngác.


Đây đây vậy mà là linh thạch, gắn liên tiếp trên kiếm, còn có đạo kiếm bay ra linh thạch gây sát thương mạnh hơn linh khí.
Trước mắt trên tờ giấy da, là một thanh kiếm, được đưa từng linh kiện, làm cách nào để thêm linh thạch vào trong, nhưng hình như không có ghi rõ tỉ lệ.


Còn có linh thạch khi gắn vào trong kiếm, có thể chém ra một đạo kiếm, đạo kiếm có thể xuyên qua mọi vật, kể cả pháp bảo phòng ngự, trên góc bên phải tờ giấy da còn có vài chữ nhỏ.
Bản thiết kế chưa hoàn thiện, hắn xem cũng cảm giác đầu ong ong. Đây là cái gì,
rất giống với súng đạn?


Vân Phàm hắn thân là xuyên qua người, chưa từng nghe nói qua, liền ngơ ngác cầm trên tay tờ giấy cũng rơi xuống đất.
Bên cạnh hắn đang cúi người nhặt từng quyển sách, Tô Hạo nhìn thấy dưới chân hắn, vậy mà có một tờ giấy da rơi xuống, hắn đưa tay ra cầm lấy, đứng dậy xem thử.


Hắn vừa đưa mắt nhìn. Đôi mắt liền tỏa sáng nói: "Thiên tỷ tỷ, cái này cái này, là ngươi tự thiết kế?
Thiên Uyên ngồi xuống, cầm lấy một chén trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi nói: "Cái này không phải ta viết ra. Là Thanh Nhi muội muội."


Dứt lời làm hai người liền há hốc mồm, không thể ngậm lại được, Thanh Nhi nữ nhân lười kia?
Việc gì cũng không muốn rời khỏi phủ nửa bước? Làm sao có thể nghĩ ra cái này, hai người suy nghĩ trầm tư.


Thấy hai người vẻ mặt như vậy, Thiên Uyên liền nói: "Các ngươi đừng nhìn muội ấy, như vậy nhưng muội ấy thế nhưng tài học cao rộng, học cực nhiều."
"Muội ấy không muốn ra ngoài chơi, là học tất cả những quyển sách." dứt lời Tô Hạo Vân Phàm hai người đều đồng loạt gật đầu.


Vân Phàm liền nói truyện khác: "Thiên Uyên sư tỷ, thật ra chúng ta đến đây là có việc."
Thiên Uyên liền tiến tới bên cạnh hắn, vỗ vai hắn nói: "Ta biết, theo ta." dứt lời nàng bước ra khỏi phòng. Tô Hạo Vân Phàm quay người, theo sau nàng.


Hai người theo nàng đi đến bên cạnh phòng, đi trên con đường gỗ trước cửa xuyên qua là đến, hai người theo sau nàng.
Thiên Uyên đi đến bên cạnh một nơi để vũ khí, nắm lấy một trường thương, nhảy lên đài cao, nhìn xuống dưới nói: "Các ngươi ai muốn lên trước?"


Vân Phàm, Tô Hạo hai ngươi liền minh bạch, bởi vì hai người luôn tìm đến Thiên Uyên tỷ tỷ giao thủ nên, tỷ ấy bây giờ biết hai người muốn đến làm gì.
Tô Hạo liền bước lên trước nói: "Vân Phàm huynh đệ, ta lên trước." dứt lời hắn nắm lấy một thanh kiếm nhảy lên đài cao.


Thiên Uyên nhìn Tô Hạo nhảy lên cười cười, nàng cầm trường thương ra bên cạnh tay trái.
Cũng không nói gì mà lao đến, một thương đánh ra, Tô Hạo không kịp thời đánh trả Thiên Uyên, tay uyển chuyển một thương đâm đến đẩy hắn lên cao, đâm mạnh xuống đất.


Tô Hạo bị thương nhẹ, liền lui ra sau, nắm thanh kiếm trong tay, cúi người né tránh thương Thiên Uyên đâm đến, Tô Hạo hắn nhìn trước mắt cặp đùi thon thả Thiên Uyên không khỏi cám thán.


Nhưng hắn cũng không vì mê sắc mà nương tay, chém ra một kiếm, hắn không chắc rằng có thể dễ dàng như vậy đánh bại Thiên Uyên.
Đúng như hắn nghĩ Thiên Uyên nhảy lên cao, xoay người trường thương đánh xuống, Tô Hạo nhanh tay đưa kiếm đỡ lấy.


Hắn lùi ra xa, Thiên Uyên chưa dừng lại lao nhanh đến, Tô Hạo nhìn trước mắt Thiên Uyên cầm trường thương lao nhanh đến, hắn nắm chặt kiếm trên tay.
Chăm trú nhìn từng cử chỉ động tác của Thiên Uyên, hắn suy nghĩ não bổ liền chắc chắn rằng Thiên Uyên sẽ dùng trường thương đâm hắn.


Thiên Uyên tiến gần tới hắn đưa trường thương lên cao, đánh xuống. Tô Hạo thấy vậy, ha ha đúng như suy nghĩ của hắn.
Nhanh tay dùng kiếm đỡ lấy, một chân còn lại liền định đá lấy công kích Thiên Uyên, thì nàng nhanh tay xoay người, một quyền đánh mặt hắn.


Tô Hạo mặt nghiêng sang trái, quyền Thiên Uyên dí lấy mặt hắn, răng hắn cũng bay ra vài cái.
Thiên Uyên chưa dừng lại đưa chân, đá hắn ra ngoài khán đài, Vân Phàm thấy vậy liền sợ hãi, chưa đến một phút liền bị đánh thành dạng này.


Hắn nhìn trước mắt Tô Hạo, trên mặt dính đầy vết thương, xưng vù to lên. Răng cũng không còn nhiều lắm đi.
Tô Hạo ta quả nhiên không quen thuộc dùng kiếm.






Truyện liên quan