Chương 6: Vân Phàm lành ít giữ nhiều

Ước chừng bay đi năm cái răng, hắn tê cả da đầu, Thiên Uyên tỷ tỷ mạnh như vậy, Tô Hạo hắn thích.
Tô Hạo gắng gượng đưa tay ra, nhìn thấy Vân Phàm cười cười tà ác, hắn sợ rút tay lại, Vân Phàm thấy vậy. Liềm im bặt mà lao đến.


Đưa tay đỡ lấy Tô Hạo dậy nói: "Ngươi sao chưa đỡ nổi một nén nhang, còn chưa đến, đã thua thảm hại, ngươi có phải huynh đệ của ta không?"
Tô Hạo nghe vậy, miệng hơi chua liền nói: "Ngươi mạnh miệng đánh với Thiên Uyên tỷ? Ta bị đánh gãy năm cái răng, ngươi còn cười."


Vân Phàm cười cười nói: "Chẳng phải ngươi, răng mọc rất nhanh sao?" hắn nhìn trước mắt, là mặt Tô Hạo bị đánh sưng đầy mặt, không khỏi cười thầm.


Trên đài cao thấy hai người như vậy. Thiên Uyên nàng thu hồi trường thương nói: "Các ngươi nhanh lên, tỷ thí với ta mà lâu như vậy, ta còn rất nhiều việc."
Nghe vậy Vân Phàm liền nói: "Tỷ tỷ đợi ta." dứt lời hắn dìu Tô Hạo đi đến, một chiếc ghế, để hắn ngồi xuống rồi nhanh tay, cầm lấy một thanh kiếm.


Nhảy lên đài cao, Thiên Uyên nhìn thấy Vân Phàm liền nói: "Vân Phàm sư đệ, bệnh tình của ngươi khỏi chưa?"
Nàng che miệng cười cười, dứt lời lao nhanh đến phía Vân Phàm một thương đánh xuống.
Cắm xuống nền khán đài, nàng nắm lấy trường thương, xoay người một cước đánh về phía Vân Phàm.


Vân Phàm không kịp phản ứng, bị nàng đánh bay ra ngoài, hắn lùi lại mấy bước, nhìn ra phía sau liền giật mình, sắp rơi xuống khán đài.
Hắn vừa quay người lại, Thiên Uyên đã rút trường thương lao đến cắm trên khán đài ra khỏi, nàng xoay xoay trường thương trước mắt, nhảy lên cao.


available on google playdownload on app store


Đưa trường thương ra sau đánh xuống, Vân Phàm nhanh tay tiến về phía trước quay đầu lại thấy Thiên Uyên từ đánh trường thương xuống, đổi qua liền cắm xuống đất.
Thay đổi công kích, nhanh như vậy Vân Phàm cảm thán, Thiên Uyên tỷ tỷ mạnh như vậy, nếu hắn dùng thương thì có thể học được từ nàng.


Vân Phàm vừa quay người lại, nắm chặt kiếm trên tay, lùi lại lấy hơi thở, thở dài rồi lao mạnh đến, Thiên Uyên đâm trường thương xuống đất, nàng nhảy lên thanh gỗ trường thương.
Trên khán đài, một thân ảnh nữ tử đứng trên trường thương.


Vân Phàm nhìn thấy nàng đứng trên thường thương, liền cười. Nhìn vẻ đẹp của nàng thật mê người, nhưng về phía khái niệm tuổi tác thì hắn còn kém rất nhiều.
Đúng vậy, bây giờ hắn mới năm tuổi Thiên Uyên thế nhưng mười sáu tuổi hắn mới có năm tuổi, không cùng độ tuổi.


Vân Phàm tiến đến, nhảy lên cao kiếm chém về phía Thiên Uyên, Thiên Uyên không né tránh nàng nở một nụ cười.
Làm đang cầm kiếm chém đến Vân Phàm hơi giật mình, hắn biết mình đã mắc mưu liền nhắm mắt lại, không bất kỳ phản bác.


Thiên Uyên thân ảnh hư ảo biến mất, một quyền đánh bay hắn lên cao, liên tiếp bổ quyền xuống, hắn bị đánh đi đánh lại.
Cuối cùng hắn bị nàng đánh xưng đỏ mặt, xương gãy mất mấy cái cuối cùng bị đánh bay ra ngoài.


Tô Hạo ngồi trên ghế thấy vậy tươi cười, ngươi nói ta chưa chịu đựng được một nén nhang, bây giờ ngươi thì sao, một phút còn chưa chịu được.
Vân Phàm hắn bị đánh bay ra ngoài, rơi vào trong một bụi cây, đầu cắm xuống đất chân đưa lên cao, dính lấy bụi cây.


Hắn không thể nói, chỉ phát ra thành tiếng nhỏ: "Aba Aba." Tô Hạo đứng dậy khập khiễng đến, hắn khập khiễng đi, nên hồi lâu mới qua đến.


Trên khán đài, Thiên Uyên thu hồi trường thương, quay người để vũ khí trên giá đỡ, rời đi, tiện thể đi đến bên cạnh một tên thị vệ, nói về tình trạng Vân Phàm.


Tên thị vệ nhanh tay, đi tìm kiếm thêm vài vị thị vệ khác, tiến nhanh đến võ đài, bên cạnh sân tỉ thỉ võ đài, Vân Phàm hắn chưa được kéo ra, Tô Hạo tiến gần đến nói.


"Vân Phàm a Vân Phàm, nãy ngươi còn chê ta bây giờ ngươi thì sao?" Trong thời gian Tô Hạo bước khập khiễng đi đến, Vân Phàm hắn cũng chữa thương được không ít.
Liền nhanh tay nói: "Tô Hạo ngươi kéo ta dậy." nghe vậy Tô Hạo cười cười, rồi đưa hai tay ra kéo lấy Vân Phàm.


Vân Phàm chân bị nắm lấy, kéo ra khỏi bụi cây, đầu hắn còn có vài cọng lá cây, Vân Phàm cố gắng gượng dậy, đưa tay lên phủi hết lá cây.
Hắn nói: "Tô Hạo ngươi giúp ta, ta không thể đứng dậy." Vân Phàm hắn nằm xuống, không thể đứng dậy, lúc này vài tên thị vệ cũng đến.


Một tên thị vệ đi đến bên cạnh Tô Hạo, rồi đưa tay ra trên đó có một viên đan dược đưa cho hắn, còn về phía Vân Phàm hắn được hai tên thị vệ khiêng lấy, để lên một giá đỡ.


Hai tên thị vệ khiêng lấy Vân Phàm rời khỏi, Tô Hạo nhìn bóng hai tên thị vệ rời đi cười ha hả, ta bị thương ít hơn hắn haha.
Đáng đời ngươi Vân Phàm, còn giám nói ta, dứt lời hắn đưa viên đan dược trên tay vào miệng.


Ngồi xuống bắt đầu vận công, hai tên thị vệ còn lại, thấy không còn gì nữa liền nhìn nhau gật đầu rời đi, bên này bị khiêng đi, Vân Phàm không khỏi cảm thán.
Hắn gãy mấy cái xương, nhưng cũng vì đó đột phá Luyện Khí cảnh ngũ giai, đều này làm hắn rất vui mừng, nhưng cũng không khỏi đau nhức.


Thiên Uyên tỷ tỷ, đánh hắn không có nhân nhượng, mỗi lần đều đánh hắn muốn nằm trên giường một tháng đi.
Hắn ê ẩm mà bị hai tên thị vệ mang đi, bên này Thiên gia phủ, Thiên Thanh Nhi, nàng bước ra khỏi phòng mẫu thân, liền chạy nhanh ra khỏi phủ.


Nhảy lên mái nhà, chạy đi rời khỏi phủ, không một ai biết.
Hồi lâu qua đi, Vân Phàm hắn được đưa đến Vân gia phủ đệ, nằm trên giường, bên cạnh còn có mẫu hậu đại nhân.


Phượng Vũ nàng cầm trên tay chén thuốc, dùng thìa, đưa đến bên miệng hắn, Vân Phàm há miệng nuốt lấy, thì nói: "Mẫu hậu đắng."
Phượng Vũ thu lại tay, để thìa trên bát, quay người đi đến đặt chén thuốc trên bàn quay lại nói: "Vân nhi, ngươi lại đi cùng Thiên Uyên giao thủ đi."


Vân Phàm chỉ gật đầu, không nói gì, Phượng Vũ nàng cũng minh bạch, không hề nói gì.
Bởi vì Vân Chiến lão nhân kia, muốn nhi tử của mình bị giày vò, nên đã nói trong phủ ai giao thủ với Vân Phàm không được nương tay.


Hồi đầu thực hiện, còn không ai giám thực hiện, nhưng Thiên Uyên nữ nhân kia, lại liên tục đánh Vân Phàm thành dạng này.
Nàng cũng không ngạc nhiên tính cách của Thiên Uyên, nên cũng không cần lo lắng Vân nhi bị nàng đánh ch.ết.


Nàng đánh người, không ch.ết cũng tàn phế, là dạng này nhưng Vân Phàm thế nhưng là đại vương triều Hoàng Tử, nên nàng sẽ lưu thủ vạn phần.
Phượng Vũ đưa tay lên đầu Vân Phàm nói: "Vân Nhi ta truyền cho ngươi ít linh khí, ngươi tự mình cảm thụ chữa thương, mẫu hậu còn có việc rời đi trước."


Dứt lời nàng đứng dậy quay người, đi ra khỏi phòng đóng lại cửa, để lại Vân Phàm nằm trên giường không khỏi cảm thán.
"Ta đường đường là một người xuyên việt, vậy mà bị nàng đánh thành dạng này, chậc chậc ta quá yếu rồi."


Hắn đưa tay ra chống cằm, tuy không thể đứng dậy. Vân Phàm suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể đột phá cảnh giới nhanh chóng đây.
Vân Phàm điều động linh khí trong người, nhìn đan điền của mình, không khỏi trầm mặc, quả nhiên người xuyên việt vẫn có ưu đãi ngộ riêng, năm tuổi Luyện Khí cảnh ngũ giai.


Không đúng, qua một tháng nữa là sinh nhật của ta, nên nói sáu tuổi Luyện Khí cảnh ngũ giai đi.
Tuy không có hệ thống, như mấy bộ tiểu thuyết văn học mạng xuyên việt hắn từng đọc. Nhưng mà hắn vẫn có thể chất tu luyện cực nhanh đi.


Mà một phần cũng phải đội ơn Thiên Uyên tỷ tỷ, Vân gia huyết mạch cũng không thể coi thường.






Truyện liên quan