Chương 14: Vân Gia Thành
Nàng cảm thấy, Thanh Nhi khả ái như vậy nên làm thánh nữ, nàng gật đầu Tuyết Liên bước theo sau hai người đi vào trong vết nứt.
Tiến vào trong vết nứt, ba người liền tiến tới một địa phương xung quanh u ám đen tối, trước mắt ba người là một tòa điện rộng lớn.
Nhiều vị ma tu đi xung quanh bay trên cao, đây đều là ma tu đệ tử, mấy tên đệ tử hình như không có thấy ba người. Thanh Như Yên dẫn theo hai người tiến sâu vào trong đi đến một mật thất.
Thanh Nhi theo sau, nàng vừa tiến tới mật thất bước tới bên cạnh giường ngồi xuống nghỉ ngơi, Tuyết Liên nhanh chân theo sau nàng đi đến sau lưng nàng bóp vai.
Thanh Như Yên nàng lại nhìn về phía Thanh Nhi nói: "Thanh Nhi chúng ta đã đến đây, ta hôm nay cũng không có gì nhiều, ta sẽ dạy Thanh Nhi công pháp ta tự sáng tạo."
Thanh Nhi nàng nhìn trước mắt hoạt bát nữ nhân, nàng không khỏi cảm thán. Nàng vậy mà có được một vị Ma Tôn Lão Tổ nhận làm đệ tử.
Một bên khác Vân Phàm cùng Tô Hạo nói chuyện xong xuôi, hắn rời khỏi xe ngựa tiếp tục rời đi.
Hắn biết được công chúa thế nhưng muốn cùng hắn kết hôn ước, một mỹ nữ như vậy kết hôn ước với hắn.
Vân Phàm hắn tại sao không đồng ý. Mỹ nữ dâng tới tận miệng không ăn đối phương nói chỗ đó của ngươi bị sao đi.
Hắn cũng từng được Vân Chiến cho biết, lão cha với mẫu thân thế nhưng trước khi hắn vừa sinh liền muốn cùng hắn. Với Thiên Thanh Nhi nữ nhân lười kia phối hôn ước đây.
Cũng may Thiên Lung a di từ chối, không thì bây giờ hắn thật sự không cùng một mỹ nữ như vậy kết hôn ước
Vân Phàm đã đồng ý chỉ cần nàng quay về Vân Quốc, Vân Gia Thành cáo trạng lão cha nữa là xong xuôi.
Vân Phàm rời đi về sau, Lý Phương liền tiến vào trong xe ngựa: "Công chúa, bây giờ chúng ta cũng đã ngỏ ý Vân Phàm, chỉ còn Hoàng Đế lão cha của hắn."
"Lần phối hôn ước này rất thuận lợi nha." Lý Phương cười hì hì nói, lao đến ôm lấy cánh tay Mộng Liễu.
Mộng Liễu lại nói: "Lý Phương ngươi thấy thuận lợi dễ dàng cũng đúng đi, Mộng Quốc cùng Vân Quốc thế nhưng là hảo hữu nhiều năm."
"Bây giờ cha ta lại phái ta đến, kết hôn ước đây nếu thành công đôi bên liền như hổ mọc thêm cánh làm thông gia. Có khi còn kết hợp hai quốc gia thành một."
Lý Phương nghe vậy gật đầu, nàng thân là người bảo hộ Mộng Liễu công chúa, trí tuệ cũng không được cao bằng Công Chúa, ngày ngày đọc sánh.
Bên này Tô Hạo theo sau Vân Phàm: "Vân Phàm ta thế nhưng kiếm lão bà, ngươi vậy mà có được lão bà. Rốt cuộc kiếm lão bà cho ai đây."
Vân Phàm bước đi trước Tô Hạo dừng lại, đợi Vân Phàm đi đến rồi vỗ vai.
"Haha, Tô Hạo huynh đệ nàng ta thế nhưng mười mấy tuổi, ta sáu tuổi nhưng ngươi nói xem mấy năm cũng như thoáng thoi đưa đối với tu sĩ chúng ta."
"Hắc hắc, chỉ cần chớp mắt là ta có thể cùng nàng thành thân, nàng thế nhưng cũng khuynh nước khuynh thành ta chấm nành 85 điểm tả hữu!"
Tô Hạo nghe vậy, cảm giác chua chua trong lòng dâng cao, hắn không biết rằng hắn thây sự không có lão bà ư, đó là điều khó khăn đây, chưa đến lúc hắn có lão bà ư?
Thiên đạo sẽ an bài hắn lão bà tự dâng đến cửa hắn âm thầm cầu mong, Vân Phàm.
"Tô Hạo huynh đệ ngươi quên, bên cạnh Công Chúa thế nhưng có Lý tiểu thư cũng không kém gì công chúa."
"Ta chấm nàng 80 điểm tả hữu." Tô Hạo nghe vậy không khỏi cảm thán, Lý Phương thật sự cũng khuynh nước khuynh thành đây.
Vân Phàm quay về phía trước nói: "Tô Hạo chúng ta đi Mộng Quốc đi tìm mỹ nữ đi." Tô Hạo nghe vậy liền nói: "Hảo."
Dứt lời Vân Phàm cùng Tô Hạo đều chạy nhanh về phía trước, không nhìn lại phía sau đối phương có đuổi kịp mình hay không.
Vân Phàm cứ như thế lao nhanh về phía trước, Tô Hạo theo sau hắn. Tô Hạo hắn vẫn như mọi khi, nhìn thấy Vân Phàm liền muốn giao thủ.
Liền trong nhẫn trữ vật xuất hiện một kiện thanh kiếm, nắm chặt dùng công pháp chém một đạo kiếm lên trời cao.
Đạo kiếm màu xanh bay đến, lao nhanh đến những lá cây xanh, lá cây xanh đang bị gió thổi bay trên cao.
Bị tác động bởi đạo kiếm, rơi xuống, từ cành lá cây bé nhỏ liền biến thành một lưỡi kiếm bằng lá cây đâm xuống.
Tô Hạo cười cười dừng lại nhìn trước mắt vô số lá cây rơi xuống, Vân Phàm hắn đang chạy theo giác quan thứ 6 của hắn, cái này chỉ có ở nữ nhân nhưng hắn đã thức tỉnh.
Nhìn lên cao liền thấy, hơn mười mấy mảnh lá cây sắc nhọn từ trên cao muốn đâm xuyên lấy hắn. Vân Phàm cười cười.
Từ bên hông rút ra một thanh kiếm, chém một đạo kiếm về phía những mảnh lá cây sắc nhọn trên cao lao đến, hắn cười cười quay lại phía sau lưng.
Thấy Tô Hạo ngạc nhiên đứng hình, Vân Phàm đưa tay nắm lấy một lá cây rơi, xoay người ném lá cây như một phi tiêu về phía Tô Hạo.
Tô Hạo hắn lấy lại tinh thần, đưa một tay lên cao, trên tay hắn liền xuất hiện một vòng xoáy. Linh khí tụ tập trên tay hắn, Tô Hạo thấy phi tiêu bay gần đến, liền ném cỗ linh khí bay về phía lá cây.
Linh khí bay đến, vừa chạm đến lá cây, thì lá cây biến mất không còn thấy mảnh vụn rơi xuống, Tô Hạo nhanh chân đuổi kịp Vân Phàm.
Hai người cứ như vậy rời đi, bên này Lý Phương cùng công chúa đi đến Vân Gia Thành được đích thân Vân Chiến tiếp đón.
Vân Chiến đi đến cửa thành, xe ngựa vừa đến cửa thành dừng lại.
Xung quanh cận vệ đều buông lỏng cảnh giác, cuối cùng cũng đến Vân Gia Thành, tiểu cướp đi theo sau liền hớn hở, hắn cuối cùng cũng đến Vân Gia Thành, không còn khả năng bị giết.
Theo lời đứng đầu đội cận vệ cân nhắc hắn như vậy, Lý Phương trong xe ngựa: "Công Chúa chúng ta đã đến Vân Gia Thành."
Mộng Liễu nghe vậy, gật đầu cầm bên cạnh cây quạt ra ngoài. Nàng nhìn trước mắt một thân ảnh tốt tuấn nam tử, mặc trên mình hoàng bào.
Đây là Vân Chiến? cha nàng có nói cho nàng biết. Tuy Vân Chiến lớn tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn đôi mươi không tầm thường.
Vân Chiến thấy Mộng Liễu tiến tới: "Không biết Mộng Liễu công chúa đi đến Vân Gia Thành có chuyện gì?"
Lý Phương đi bên cạnh Mộng Liễu quỳ xuống một chân: "Tham Kiến Hoàng Đế bệ hạ, chúng thần tới đây thế nhưng có việc cùng người nói."
Vân Chiến nghe vậy liền cười nói: "Hảo, các ngươi đi vào trong thành nói chuyện." mấy người đứng dậy.
Dứt lời hắn quay người, đưa tay mời hai người vào trong thành. Lý Phương, Mộng Liễu gật đầu bước, theo sau Vân Chiến mà đi vào trong thành.
Hai người vừa tiến vào trong thành, được mời đi đến Hoàng Cung.
Bên trong đại điện, Vân Chiến tiến tới ngồi trên đài cao, xung quanh được bầy bố ghế, Lý Phương cùng Mộng Liễu ngồi xuống.
Vân Chiến nhìn xuống dưới rồi nói: "Không biết hai vị muốn nói việc gì?" nghe vậy Lý Phương nàng đáp lại trả lời.