Chương 15: Nha hoàn

"Không giấu diếm gì bệ hạ, chúng ta tới đây thế nhưng muốn kết hôn ước, xem bệ hạ có đồng ý không."
Nghe vậy Vân Chiến ngạc nhiên "Ngươi muốn kết hôn ước hay là công chúa bệ hạ?" Lý Phương liền đáp lại.


"Bẩm bệ hạ là Công Chúa, theo lời phụ hoàng công chúa là Mộng Quốc Hoàng Thượng, thế nhưng muốn công chúa cùng Vân Phàm hoàng tử kết hôn ước, làm cả hai nước cùng tiến."


"Mưa thuận gió hòa." Vân Chiến lgật gật đầu: "Cái này ta cũng không thể đồng ý được!" hắn liền truyền âm cho Phượng Vũ xem nàng nói như thế nào.
Phượng Vũ bên này trong phòng nghe được Vân Chiến truyền âm, kể tận tình cho nàng nghe nàng than thở nói: "Theo Vân nhi hết, ta không thể lựa chọn thay nó."


Vân Chiến nghe vậy cũng gật đầu, bên dưới Lý Phương nghe vậy liền thắc mắc hỏi: "Bệ hạ là vì sao không thể đây?"
"Ta cũng không thể tự phối hôn ước cho Vân nhi, từ khi Vân nhi vừa sinh ra ta muốn hắn cùng Thiên thừa tướng nữ nhi kết hôn ước, mà bị từ chối. Ta cũng thấy cũng đúng đi."


"Nên việc này cần xem xét về phía Vân Nhi." Lý Phương nghe xong câu này không ngạc nhiên: "Thật không giấu diếm gì bệ hạ, lúc chúng ta tiến tới đây có gặp Vân Phàm hoàng tử."
"Ta cũng kể tận tình mọi việc cho hắn nghe, hắn cũng đã đồng ý mối hôn ước này."


"Ồ." nghe vậy Vân Chiến liền không khỏi cảm thán: "Hảo tiểu tử, ngươi đúng không phụ lòng lão cha này đi."
Vân Chiến cười nói: "Haha vậy tốt tốt, Vân Quốc cùng Mộng Quốc hảo hữu lại tiến thêm một bước." hắn cảm nhận được trên người các nàng, Vân Phàm nhi tử!


available on google playdownload on app store


Nghe vậy Lý Phương cũng không khỏi gật đầu. Đôi bên đều có lợi lộc, Mộng Liễu ngồi trên ghế từ đầu không nói lời nào.
Nàng cũng không có ý kiến gì đây, Vân Chiến trên đài cao: "Hảo vậy chư vị mời đi nghỉ ngơi, ta sẽ thông báo việc này."


Lý Phương, Mộng Liễu gật đầu, đứng dậy rời khỏi đại điện được một cung nữ dẫn đi đến phòng khách sang trọng nhất cho hai người, cuộc đối thoại cũng rất nhanh.


Ma tông chỗ sâu lúc này, Thanh Nhi nhìn Thanh Như Yên nói: "Sư tôn ta học xong." Thanh Nhi nàng học tập công pháp mà sư tôn dạy cực kỳ nhanh, làm Thanh Như Yên cũng không ngạc nhiên lắm.
Nàng đã quen việc này đi, ôm lấy Thanh Nhi: "Thanh Nhi, ngươi không hổ là đồ đệ của ta."


Thanh Nhi nàng gắng gượng cười đáp lại: "Sư tôn ta muốn về nhà, trời cũng sắp muộn." tuy trong này không có nhìn thấy trời cao, nhưng nàng vẫn có thể cảm ứng được thời gian trôi qua.


Thanh Như Yên nghe vậy: "Hảo hảo, sư tôn mang ngươi về." nàng dang tay bế lấy Thanh Nhi quay người, phất tay một vết nứt hư vô xuất hiện bên cạnh nàng!
Nàng bế Thanh Nhi bước vào trong đó, xuất hiện lần nữa là Thanh Nhi phòng, Thanh Như Yên tiến tới bên cạnh giường nàng, để nàng xuống giường!


"Thanh Nhi, ta thế nhưng không muốn rời xa ngươi đây." Thanh Nhi thấy vậy ngồi trên giường đưa tay phải chạm mặt Thanh Như Yên: "Sư tôn, người muốn việc gì cứ nói ra."
Thanh Như Yên cười, tiến tới bên cạnh tai nhỏ của Thanh Nhi, hồi lâu qua đi trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Thanh Nhi ngồi trên giường.


Nàng cảm nhận sâu vào trong thức hải của mình. Thì thấy một cỗ quan tài trên đó là bản thể của sư tôn, nàng cũng không ngờ tới, thức hải của mình vậy mà có một nơi rộng lớn như vậy.


Có thể đưa người sống tiến vào trong đi, còn phần bản thể sư tôn là không thể nói tới: "Sư tôn vậy mà muốn ở cùng nàng." nên liền mang bản thể đặt ở trên người nàng.


Phân thân liền đi đến ma tôn chỗ sâu tiếp tục tu luyện cai quản ma tông, Tuyết Liên liền xuất hiện: "Thánh nữ ngươi đừng đuổi ta đi có được hay không?"
Thanh Nhi nhíu mày nàng hay đuổi Tuyết Liên quay về tông môn, quay người nhìn về phía Tuyết Liên: "Ngươi đừng gọi ta là thánh nữ, ta sẽ không đuổi ngươi."


Tuyết Liên nghe vậy mừng rỡ trong lòng, còn phần Thanh Nhi nàng thì không khỏi cảm thán: "Lão nương ta đây thế nhưng không muốn bị gọi thánh nữ này thánh nữ nọ đây."
Phiền phức, nàng phất tay: "Tuyết Liên nếu ngươi theo ta thì cần phải thay đổi y phục thành một nha hoàn đây, ngươi có làm được hay không?"


Tuyết Liên gật đầu, xoay người trên thân đang mặc trên mình áo bào đen che kín mặt, biến thành trên mình một bộ y phục nha hoàn.
Nàng cũng xuất hiện vẻ đẹp ẩn tàng, nàng tóc dài ngang vai, tuy không phải khuynh nước khuynh thành, nhưng dưới thì chắc chắn nàng phải đứng đầu.


Thấy Tuyết Liên thay đổi Y Phục, Thiên Thanh Nhi gật đầu, nàng nói thêm: "Nếu phụ mẫu ta có hỏi thì ngươi hãy khôn khéo mà trả lời." nàng không nói nhiều mà chỉ muốn nói qua loa.


Tuyết Liên gật đầu, hai người đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, Thiên Lung đi vào trong thấy mấy một nữ nhân đứng bên cạnh giường Thiên Thanh Nhi, nàng nghi hoặc?


Thiên Thanh Nhi thấy vậy: "Mẫu thân đây là nha hoàn ta mới tìm được, nàng tên Tuyết Liên. Mẫu thân người không muốn đuổi nàng ấy đi có được không." nàng ánh mắt đáng thương nhìn Thiên Lung.


Thiên Lung nàng nhìn ánh mắt đáng thương của Thanh Nhi nàng hơi động lòng, thanh nhi sáng rời đi tối quay lại liền tìm một nha hoàn cho mình, nàng cảm giác là tà ma ngoại đạo.
Nhưng ánh mắt của nữ nhi, làm nàng chỉ có thể gật đầu, kêu Thiên Hồng lão nhân kia xem xét một chuyến đi.


Thiên Lung thầm gật đầu, quay người sang phía Tuyết Liên: "Ta là mẫu thân của Thanh Nhi, ta mang danh Thiên Lung, ngươi có thể gọi Lung A Di, còn phần ngươi tên là gì?"
Nàng nhìn Tuyết Liên dò hỏi, Tuyết Liên theo như nha hoàn cách phục tẩm Thiên Lung: "Bẩm A Di, ta tên Tuyết Liên, là Thanh Nhi cô nương may mắn cứu ta, nên ta theo Thanh Nhi cô nương."


Thiên Lung gật đầu, nàng tuy không biết Thanh Nhi làm sao cứu được Tuyết Liên nhưng truyện này, cần tìm hiểu kỹ hơn.
Thiên Lung âm thầm ghi nhớ trong lòng, chạy tới bên cạnh Thanh Nhi ôm lấy nàng.


Ôn nhu nói: "Thanh Nhi, ngươi ra ngoài thế nhưng chỉ để lại một từ, làm mẫu thân rất lo lắng, ngươi không hay rời phủ mà, mấy nay người rời đi ta thấy rất lo lắng."
Thanh Nhi nắm lấy tay của Thiên Lung nói: "Mẫu thân ta rất xin lỗi, nhưng từ nay ta hảo hảo ở cùng ngươi."


Thiên Lung thấy vậy tươi cười, ôn nhu nhìn Thanh Nhi. Tuyết Liên bên cạnh thấy vậy thì ghen không thôi nàng thế nhưng ít khi ôm lấy Thánh Nữ đây.


Bây giờ mẫu thân Thánh Nữ thoải mái ôm nàng, nàng cũng hơi ước mong mình có thể ôm Thánh Nữ thật nhiều, đang suy nghĩ Thanh Nhi nhìn nàng rồi nhớ đến điều gì đó.
"Mẫu thân, người xắp xếp chỗ ngủ cho Tuyết Liên đi, nàng ấy thế nhưng không có chỗ ngủ đây."


Thiên Lung nghe vậy cảm thấy cũng đúng suy nghĩ, Thiên gia phủ rốt cuộc còn phòng trống nào hay không?
Nàng suy nghĩ mất đến một phút đồng hồ: "Bên cạnh phòng Thanh Nhi có một phòng kho, còn trống để cho nàng ở trong đó đi, không còn phòng khác nào trống nữa." Thiên Lung bình tĩnh nói.






Truyện liên quan