Chương 51: Mộng Liễu xưng đế?

Như tôn nàng, năm đó sư tôn không ra mặt thì bây giờ thì tốt biết bao. Nàng không có tâm ma như bây giờ không thể tu luyện nhanh chóng, sư tôn năm đó vậy mà ra quyết đấu cùng nữ nhân đó.


Kết quả ai cũng biết, sư tôn nàng thua còn tự bạo. Trước khi sư tôn giao thủ với nàng ta, có nói qua nếu ngươi thắng có thể nắm vững toàn bộ Tiên Đạo Tông, nhưng ngươi thua phải rút quân khỏi khu vực Tiên Đạo Tông.


Nữ nhân kia đồng ý, sư tôn nàng lúc đó thân là tông chủ cảnh giới được xứng danh thiên kiêu, tu vi tuyệt sát lão tổ. Nửa bước Nguyên anh nhưng nữ nhân đó vẫn hai từ nguyền ép.


Sư tôn nàng, vì không chịu được cảnh thất bại nên đã tự bạo, có thật hay không nàng cũng không rõ, bởi vì lúc đó chỉ có một tiếng nổ ra, thân hình sư tôn cũng không rõ.
Cũng vì đó nữ nhân kia tâm phục khẩu phục rút khỏi Tiên Đạo Tông khu vực.


Nàng thật sự không thể chấp nhận được việc đó, lão tổ trong trận chiến đó mất đi hai vị, đại trưởng lão sáu vị, trưởng lão vô số. Nàng không biết rõ nhưng Tiên Đạo Tông từ cao cấp tông môn chỉ còn là hư vô tông môn.


Không giống Vân Quốc, từng là thánh địa Tiên Đạo Tông trước đó cũng là thánh địa, nhưng mà thời gian suy thoái, cũng vì lực tác độc nữ nhân ma tông tạo nên.


available on google playdownload on app store


Lúc đó Tiên Đạo Tông gặp khó khăn, may mắn hai nước Mộng Quốc kiêng kị Vân Quốc, bởi vì Vân Quốc Phượng Vũ sư muội tông chủ kết hôn với Vân Chiến. Nếu không lúc đó thật sự không còn Tiên Đạo Tông.


Nàng bước đến động phủ, cũng dừng cố sự đau buồn tại đây. Cô Cô không muốn toàn bộ nhớ lại khí ức đó, không muốn bị bỏ rơi.
Nội môn lúc này Vân Phàm hắn đang trong nhà trước động hỏi ba người.


Bên cạnh là Mạn Chi nàng đang đánh đàn tranh, hắn cũng không cảm giác là lạ bởi vì nàng là Âm Luật người.
Bên ngoài lúc này hắn nhìn qua cửa sổ, trước động phủ ba người, cách xa xa là một con đường. Đệ tử hay đi qua cũng như rất gần đại điện, bên ngoài hắn nhìn ngơ ngác.


Đây chẳng phải là thánh nữ trước kia sao, làm sao lại xuất hiện ở đây? Vân Phàm nhìn trằm trằm Tô Hạo ra hiệu, Tô Hạo cũng thấy hắn thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Mắt mở to, Mạn Chi nghi hoặc cũng nhìn ra ngoài thì thấy vô số đệ tử, bắt đầu tự tập lại, hình như đang diễn ra sự kiện gì đó.


Ba người rất nhàm chán, nhanh chóng hướng ngoài chạy đi đến hóng truyện.
Quay lại ít phút trước, Hoa Quốc trong thành, một vị tướng lĩnh: "Hoàng Đế một tháng sau Tiên Đạo Tông tổ chức tỷ thí, lúc đó Hồ Ly Nữ chúng ta ắt hẳn phải cố gắng chiếm đóng."


Trên cao, một vị trung niên nam nhân nhìn hắn rồi: "Việc này ta đang suy nghĩ, nhưng mà ngươi đã thấy công chúa?" bên dưới tướng lĩnh quỳ một chân lắc đầu, hắn thật ra cũng không biết công chúa đã đi đâu.
Hoa Vũ rốt cuộc ngươi đi đâu.


Hắn suy nghĩ cũng là bởi vì đợi thời cơ hai bên xảy ra nội chiến mạnh mẽ, năm mươi năm trước hắn thế nhưng muốn xuất quân chiếm đóng Tiên Đạo Tông. Không ngờ tới lại có Vân Quốc hỗ trợ.


Hắn e sợ Vân Quốc, hắn không sợ hãi Vân Quốc mà sơn hãi vị lão tổ đó. Vân Lang, lão tổ với cảnh giới Kết đan đỉnh phong, nửa bước Nguyên Anh. Hắn không thể ra tay cũng e sợ Mộng Quốc.


Mộng Quốc cũng muốn xâm lấn Tiên Đạo Tông theo như tình báo, nhưng bởi vì Vân Quốc ra ý kiến hai bên kết minh hữu, bảo toàn Tiên Đạo Tông.
Hắn thật sự cũng không giám, e sợ nhất là Vân Quốc, thứ hai Mộng Quốc thứ ba Tiên Đạo Tông nhưng vì Tiên Đạo Tông suy yếu.


Hắn muốn chiếm đóng, lòng ý niệm hiện lên. Nhưng mà không thể mấy năm này hắn thám thính tình hình mới hiểu rõ được Hồ Ly Nữ, Vân Quốc không tham gia.
Bởi vì đây không thuộc quốc gia nào cả.


Tiên Đạo Tông cũng từ từ phát triển từ đó, làm hắn lại kiêng nể cũng không hành động tùy tiện như năm mươi năm trước, hắn không ngố.
"Tướng lĩnh, ngươi mang theo hơn ngàn tu sĩ, đi đến mai phục xung quanh Hồ Ly Nữ khu vực!"


Tướng Lĩnh bên dưới gật đầu: "Trước tiên ngươi đừng xuất thủ, xem hai bên, có hay không thất thủ yếu thế mới ra tay."
"Còn không có, thì ngươi lập tức rút quân chúng ta muốn khám phá bên dưới Hồ Ly Nữ, cũng không cần ác ý."


Hoa Quốc giống như tên Quốc gia hắn, đây là do phụ thân hắn đặt tên, hắn không thể phản bác.
Hoa Quốc bây giờ thế nhưng không còn là một nước mạnh mẽ, nên cũng không thể hàng động hấp tấp.
Hắn an tĩnh trên ghế suy nghĩ phản loạn quân.
Bên này Mộng Quốc biết, cũng không có động tĩnh.


Trong căn phòng nhỏ, Mộng Liễu ngồi trên ghế, cách không xa là Lý Phương đang thưởng thức trà, xung quanh là bình thường phòng làm việc.


Bởi vì phụ thân quyết định từ chức, nàng Mộng Liễu liền xưng đế, việc này nàng cũng chưa báo ra toàn lục địa biết. Nàng trước tiên cần ổn định triều chính mới có thể nghĩ đến việc khai mở thuộc địa.


Nhưng mà nàng cảnh giới không đủ mạnh, Mộng Liễu nàng cảnh giới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, chuyên tâm tu luyện với nàng tư chất cao.
Nên cảnh giới tăng cao cũng bình thường, nhưng ai cũng biết càng về sau cảnh giới càng khó khăn. Lý Phương nhìn Mộng Liễu xử lý công vụ.


Gật đầu, ta đã Trúc Cơ cảnh viên mãn, có thể đột phá Kim Đan trong mấy năm nữa, nhờ đó Mộng Liễu có thể hoàn toàn công bố nàng là Nữ Đế.


Suy đi tính lại, không thể xâm chiếm Hồ Ly Nữ, quân lực của nàng không đủ, tông môn trong khu vực Mộng Quốc cũng không thể trì hoãn. Việc đầu tiên nàng nhất quyết phải làm ổn định Mộng Quốc.


Nàng cắn răng, lão cha ch.ết tiệt vậy mà đến lúc Mộng Quốc loạn lạc mới cho ta nắm quyền. Ngươi thật sự hảo là một vị ba ba tốt.
Đường gia ngươi đợi.






Truyện liên quan