Chương 52: Cổ Hà cầu đạo lữ
Nàng vẻ mặt chán nản biểu lộ ra ngoài, nhưng mà bây giờ Mộng Quốc suy yếu, các quốc gia khác không có xâm chiếm cũng là bởi vì có lý do.
Vân Quốc một quốc gia mạnh mẽ, là đồng minh, nàng còn thân là hôn phu của Vân Phàm.
Khi hắn lên nắm quyền,cỡ nào ngưu bức, hai quốc gia hợp lại mạnh mẽ, lúc đó nàng chỉ cần an phận làm hoàng hậu. Còn lại p để cho hắn hắc hắc.
Nhưng mà trước tiên vẫn phải xử lý những công việc trước mắt, tay lưu loát dùng dấu ấn rồng in lên từng tờ giấy.
Tiên Đạo Tông lúc này.
Ba người đến trước đám đông, đông người làm ba người tren lấn đệ tử ra chui vào trong xem xem. Rốt cuộc bên trong đang xảy ra việc gì mà ầm ĩ như vậy?
Vân Phàm, Tô Hạo, Mạn Chi xô đẩy người ra cuối cùng cũng thấy, Vô Nhạn thánh nữ Tiên Đạo Tông, còn có ɭϊếʍƈ chó đại sư huynh?
Vân Phàm ánh mắt hóng hớt từ kiếp trước lộ ra ngoài, cùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vô Nhạn, nữ thần này có được một vị thế lực Cổ Hà sư huynh đây yêu mến, lại đi thích thiên mệnh chi tử.
Hậu cung, hắn không hiểu rõ nhưng đây chắc chắn là trong quyển sách nào đó. Vô Nhạn nàng thanh cao, mặc trên mình Lam Y váy dài, nhìn trước mắt Cổ Hà lòng đầy khinh thường.
Cổ Hà quỳ xuống một chân, cầm trên tay Hoa màu hồng chói mắt, ánh mắt nàng thấy rõ màu hoa: "Vô Nhạn, ta thích ngươi, ngươi có thể làm đạo lữ của ta?"
Hắn tự tin vào vẻ đẹp của bản thân, vuốt tóc tỏ vẻ uy nghiêm. Nói với Vô Nhạn đứng trước mắt bản thân, hắn rất tự tin bản thân chắc chắn sẽ có thể có được tình cảm của nàng.
Có thể có được trái tim của nàng, đây cũng là hắn tâm ý đắc nhất. Vô Nhạn thấy vậy khinh thường, đang hất tóc định nói thì, xung quanh đám đệ tử đã đồng lượt hò reo nói.
"Sư tỷ đồng ý đi đồng ý đi a, chúng ta rất muốn hai người thành đôi." còn có người nói: "Cổ Hà sư huynh cố lên, ta tin chắc huynh có thể nắm chắc được thánh nữ đại nhân."
Cổ Hà đang run nhẹ, lòng tràn đầy tự tin của mình tăng thêm một ngàn lần, quay lại ít phút trước, khi Cổ Hà vừa nói ra lời. Vân Phàm liền nhớ đến kiếp trước tỏ tình, bắt đầu hò reo.
"Thánh Nữ đại nhân, người đồng ý a, Cổ Hà đại ca uy vũ ngươi là đẹp trai nhất." Tô Hạo bên cạnh minh bạch hiểu ra ý đồ của hắn, duy nhất chỉ có Mạn Chi trên đầu nhỏ là ba từ
Xung quanh đám đệ tự nghe vậy đều động loạt hò reo.
Cổ Hà lòng rưng rưng thầm đa tạ đệ tử.
Bên trong quảng trường, bên cạnh là khán đài to lớn, ở đây xung quanh là đệ tử. Vô Nhạn và Cổ Hà được đệ tử bao quanh.
Vô Nhạn nghe vậy, nàng từ chối nhìn xung quanh thấy Vân Phàm, vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ. Hình như hắn cũng chính là tên đầu têu hêu hò reo ra lời này.
Ánh mắt sát ý: "Các ngươi im miệng, Cổ Hà ta đã nói bao nhiêu lần, ta không thích ngươi."
Nàng thân ảnh váy dài quay người một cước đá hắn, đệ tử xung quanh đều kinh ngạc nhìn băng thanh ngọc thiết thánh nữ đi qua.
Bình tĩnh nhất là Vân Phàm chợt nhớ ra.
Nếu bước tới đỡ ɭϊếʍƈ chó dậy, có khi đi theo phản phái đại sư huynh lấy được không ít đồ tốt.
Vân Phàm xuyên qua đám đông, nhanh chóng chạy tới.
"Đại sư huynh ngươi không sao chứ?" Cổ Hà nhìn thấy trước mắt thiếu niên.
Hắn đang định hỏi ngươi là ai, bên cạnh thiếu niên lại xuất hiện một nam nhân?
Tô Hạo cười thầm: "Vân Phàm từ đám đông đi đến xuất hiện tại Cổ Hà trước mắt, biết chắc hắn sẽ đi xin đồ tốt!"
Mạn Chi cũng không ngốc. Ba người đỡ Cổ Hà dậy, đầu tiên là Mạn Chi: "Đại sư huynh, ngươi đẹp trai như vậy, làm sao thánh nữ không thích ngươi, thật đáng tiếc!"
Tô Hạo mặt uy nghiêm: "Là bởi vì đại sư huynh, ngươi đồ vật tặng không làm thánh nữ ưu thích."
Vân Phàm đứng bên cạnh hai người: "Đại sư huynh ngươi thiếu hụt nhất là không chân thành tặng quà!"
Cổ Hà đầu ong ong không hiểu ba người nói gì? "Ba vị là?"
Mạn Chi, Tô Hạo, Vân Phàm: "Đại sư huynh, tam huynh đệ muội chúng ta ngưỡng mộ đại sư huynh đã lâu."
"Chỉ là bây giờ mới có phúc gặp mặt, mong đại sư huynh." Cổ Hà suy nghĩ hóa ra là theo hắn muốn lấy đồ tốt.
Trong tông môn không thiếu, ba vị đệ tử này khó khăn lắm mới có thể đi vào nội môn. Tô Hạo đưa tay che miệng ho khan: "Cái các ngươi nói lúc nãy là có ý gì?"
Hắn muốn biết tại sao bản thân bị từ chối, Vân Phàm nghe vậy mắt tỏa sáng hắc hắc tài nguyên tu luyện đến.
"Đại sư huynh, ngươi đừng nản lòng lần này không có thu được thánh nữ hảo ý, nhưng người chỉ cần thay đổi phong cách tặng quà."
"Làm sao ta có thể thay đổi phong cách" Cổ Hà tự tin: " Đại sư huynh ta không có xấu!"
"Không phải đại sư huynh xấu màu là!"
Tô Hạo thấy Vân Phàm ấp a ấp úng một cước đá hắn: "Cái này đại sư huynh ngươi cần đó là sự chân thành."
Cổ Hà nghiêng đầu: "Chân thành là cái gì?" Tô Hạo hai tay chống bên hông cười cười: "Quả nhiên sư huynh chưa đọc qua sách."
"Sư huynh ngươi chỉ cần cách tặng quà cùng lời nói, phải ăn ý hợp cùng phong cảnh xung quanh." Mạn Chi giọng nói nhỏ nhẹ thay Tô Hạo.
Nàng đưa tay nhỏ lên cao: "Kèm thêm trang bức, nữ nhân ai cũng say đắm!"
Cổ Hà nghe đến trang bức tâm tình, không hiểu sao đột nhiên vui vẻ: " Ha ha trang bức ta tự nhiên rất muốn, chỉ cần trang bức nhạn nhạn sẽ thích ta."
"Đa tạ hảo ý của ba vị sư đệ sư muội, ta có chút lòng thành mong các ngươi nhận." tay hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật, một túi linh thạch.
Vân Phàm, Mạn Chi, Tô Hạo dùng tay gãi gãi đầu: "Đại sư huynh chúng không giám nhận thành ý của sư huynh, đây quá quý trọng."