Chương 53: Tụ Khí Đan nhị phẩm

Nhưng tay của ba người vẫn đưa ra nhận lấy, làm Cổ Hà đều ngơ ngác!
Các ngươi nói không, mà tay ngừng đưa ra nhận lấy? Vân Phàm, Tô Hạo, Mạn Chi nhận lấy linh thạch tươi cười định quay người rời đi.
Cổ Hà không cho ba người chạy: "Các hôm nay có đi học viện hay không?" Vân Phàm gật đầu: "Có a."


"Vậy ngày mai ta tới tìm các ngươi."
Ba người nghe vậy tê, chỉ muốn lục soát một ít linh thạch thôi, cần phải như vậy không, nhưng mà ba người đã làm vậy thì làm cho chót đi.


Cứ như không có truyện gì xảy ra, hôm sau Vân Phàm đang nghĩ sắp đến tỷ thí võ đài. Hắn cũng muốn so tài kỹ năng mới sáng tạo.
Trước cửa, một thân ảnh bước tới. Hắn đưa tay lên gõ cửa.


Mạn Chi thu tay đánh đàn bước đi đến mở cửa, nhìn thấy trước mắt là Đại Sư Huynh: "Đại sư huynh hảo." nàng tươi cười nhìn Cổ Hà.
Hắc hắc, hôm qua thế nhưng đoạt trên người hắn, linh thạch trung phẩm. Tuy không cao nhưng nó cũng là tài nguyên tu luyện.


Cổ Hà bước bào trong nhà, Vân Phàm kéo ghế ra hắc hắc còn có thể ɭϊếʍƈ được ít linh thạch.
Tuy Vân quốc nói ra không thiếu nguyên thạch, Vân Phàm vẫn cần phải cố gắng kiếm, tài nguyên tu luyện rất cần thiết.


Cổ Hà vừa bước vào trong phòng: "Ta đến đây là muốn nhờ các ngươi một việc, như hôm qua ta đã nói." Vân Phàm cùng hai người nghe vậy gật đầu: "Đại sư huynh ngươi nói."


available on google playdownload on app store


"Ta thích Vô Nhạn, hôm qua các ngươi nói trang bức. Nên ta muốn các ngươi làm ra kế hoạch có thể giúp ta chiếm được trái tim của nàng."
Vân Phàm hiểu ra:"Đại sư huynh đưa ra ý kiến bọn ta có thể, nhưng mà."
Cổ Hà nghe vậy háo hức: "Nhưng mà cái gì?" bên cạnh hắn Tô Hạo cũng rót trà cho hắn uống.


Vân Phàm mặt vẻ uy nghiêm: "Chúng ta có thể làm ra kế hoạch, sợ rằng thánh nữ."
"Không có thích đại sự huynh a." bởi vì hắn lập ra kế hoạch này, nếu là nhân vật chính, khả năng chín mươi phần trăm là thánh nữ, nhìn cái đã yêu.


Nhưng mà bây giờ hắn thật không biết một phản phái như đại sư huynh có thể hay không thành công.
Hắn đứng dậy đi bên cạnh Cổ Hà nói, bala bala, làm Cổ Hà tâm tình rung động.
Được hồi lâu đi qua.
Trước đại điện quảng trường, khán đài trước mắt Vô Nhạn đang đi.


Vô Nhạn theo thường ngày đi đến đại điện báo cáo, nàng vừa đi đến trước mắt thì thấy Cổ Hà đang ức hϊế͙p͙ Tô Hạo.
Nàng hiếu mấy tên này làm gì?
"Cổ Hà ngươi thân là đại sư huynh mà lại đánh nhau với đồng môn sư đệ?" Vô Nhạn ánh mắt khinh thường nhìn hắn.


Cổ Hà: "Nhạn Nhạn, ta thật ra không có ý này."
"Bởi vì hắn thế nhưng giám nói nàng không xinh đẹp bằng nha hoàn hắn, ta mới đánh hắn."
Vô Nhạn nghe vậy thì suy nghĩ: "Hóa ra là như vậy, lại nói Cổ Hà ngươi cũng không được đánh hắn."


Tô Hạo theo như lời kịch đã diễn thì đẩy mạnh Cổ Hà ra xa, vẻ mặt khinh thường nhìn Thánh nữ.
"Thánh nữ điện hạ, cho tại hạ thứ lỗi nói ra, nhưng mà người trừ cái đó to lớn ra không có cái gì đáng được với nha hoàn nhà ta."
Vô Nhạn nghe vậy, biểu hiện trên mặt nàng vẫn bình thản.


Nàng được danh dưng thánh nữ, nhiều người ngưỡng mộ, lần này vậy mà bị một tên đệ tử thứ hai cùng tên Vân Phàm.


Nàng hơi tức giận, nhưng mà bởi vì đệ tử này nói cũng có đạo lý. Nàng đang suy nghĩ thì một tiếng nổ phía sau vang lên, nàng theo ý thức quay đầu lại, phía bên này, thấy Vô Nhạn quay đầu rời đi.
Cổ Hà bị Vân Phàm từ đâu xuất hiện thay thế hắn trang phục, nhìn soái hơn trước.


Vân Phàm cũng cầm theo một bình đan dược, đã chuẩn bị từ trước, đưa vào trong chiếc hộp màu đỏ, Cổ Hà trên miệng còn ngậm một đóa hoa.
Vân Phàm cùng Tô Hạo cầm mỗi người một thanh trúc, bên trong thế nhưng có rất nhiều cánh hoa, chỉ cần dùng linh khí đưa vào trong. Cánh hoa sẽ theo đó mà bay ra ngoài.


Mạn Chi cũng xuất hiện mang theo một kiện vòng gỗ, được trang trí đầy hoa màu đỏ, cùng lá cây xanh tươi.
Đặt để sau lưng Vô Nhạn, nàng quay đầu lại nhìn trước mắt Cổ Hà hiếu kỳ, bằng ánh mắt ngạc nhiên.


Cổ Hà bước đến quỳ xuống một chân: "Nhạn Nhi, nàng như ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng ánh mắt của ta."
"Nếu không có nàng ta thật sự không cách nào nhìn đường, vậy nên nàng có thể hay không trở thành ánh mắt của ta?"


Bên cạnh Tô Hạo cùng Vân Phàm, nghe Cổ Hà nói hết câu, dùng linh khí đưa vào trong ống tre, vô số cánh hoa bay ra, sau lưng nàng Mạn Chi cầm theo đàn tranh ngồi tấu khúc.
Cảnh này không thể không nói, chính là đẹp mỹ lệ. Còn về câu thơ là do Vân Phàm bịa đặt ra, làm hắn cũng phải nhịn cười.


Vô Nhạn nhìn thấy như vậy, không cảm thấy khó chịu, bởi vì nàng nhìn thấy.
Bên trong hộp Cổ Hà đang cầm, là một bình đan dược nhị phẩm, ánh mắt của nàng sáng lên, đây không hổ là Cổ thiếu gia.
Nhưng mà đây cũng quá thấp đi, bởi vì ba năm trước có xuất hiện một vị lục phẩm đan sư.


Nàng đưa tay ra nhận lấy hộp chứa bình đan dược, bước đi qua ba người. Cũng không để ý đến xung quanh nhiều vị đệ tử há hốc mà nhìn.
Bởi vì cảnh trước mắt đều háo hức mà nhìn xem.
Cổ Hà nhìn thấy Vô Nhạn nhận lấy rồi bước đi, không nói lời nào. Hắn cũng im bặt, mặt ủ rủ.


"Sư huynh đừng nản lòng, chẳng phải thánh nữ đã nhận lấy rồi sao? Về sau chỉ cần ngươi cố gắng thêm!"
Cổ Hà nghe vậy động lực tăng cao, đứng dậy vỗ vai Vân Phàm: "Hảo sư đệ ta tin ngươi lần này, các ngươi thu dọn. Ta quay về tu luyện."


Xung quanh đệ tử xem náo nhiệt cũng lui ra, chỉ còn lại mỗi mình Vân Phàm cùng Mạn Chi, Tô Hạo, dọn đi tàn dư.
Cũng là hảo ý ba người.
Ba người cười hắc hắc nhìn nhau, thu dọn tất cả tàn dư, lúc này Vô Nhạn vừa bước đi vừa nói: "Tên Cổ Hà kia thật sự ngu ngốc, vậy mà tặng tụ khí đan nhị phẩm."


Tụ Khí Đan có thể gia tăng tốc độ thu thập linh khí, tùy theo từng phẩm chất mà có thể hấp thu linh khí nhanh chóng, nên tụ khí đan nhị giai cũng rất khó có thể luyện ra.
Nàng tươi cười đi đến bên trong đại điện, báo cáo theo mọi ngày.
Nội môn một bên bên khác.


Lăng Thần hắn đang trong nhà gỗ trên giường tu luyện.






Truyện liên quan