Chương 56: Mạn Chi đột phá
"Nên truyện này cũng không tính là gì." Hoa Uyển nói vậy, làm Lăng Thần cũng không biết nói gì, xung quanh đệ tử cũng rời, bàn tán xôn xao.
Lần không có truyện gì xảy ra, không có người ch.ết.
Lăng Thần mời mấy người vào trong nhà, mà tứ tỷ muội cùng Hoa Vũ lại từ chối: "Ngươi cứ vào, chúng ta có việc rời đi trước, cáo từ!" năm người quay đầu rời đi.
Lăng Thần cũng chắp tay: "Đa tạ." hắn chấp tay nhìn năm người rời đi, mà lặp lại câu đã từng nói.
Lăng Thần không muốn bị nói là người không có đạo đức, nên việc này lặp lại làm tăng thêm hắn ý thức.
Lăng Thần thu tay, dọn dẹp tàn dư xung quanh nhà.
Nội môn lúc này Mạn Chi nàng ngồi trong phòng, đột phá xung kích Luyện Khí cảnh thất giai, nàng trên thân linh khí bao quanh lấy.
Một màu xanh linh khí bao trùm lấy xung quanh nàng, nàng muốn phá vỡ.
Trong đan điền của nàng lúc này, linh khí không được điều hòa tốt, linh khí bạo tẩu, không ổn định. Làm nàng cố gắng ổn định lại linh khí, nên trên người Mạn Chi mồ hôi chảy dài.
Bởi vì nàng không giống các tu sĩ, nàng là âm luật tu luyện người, về thể lực cũng không được cao. Mạn chi cắn chặt răng, chỉ cần linh khí ổn định nắm chắc đột phá thất giai.
Nhờ vào vài viên linh thạch trung phẩm lấy được từ đại sư huynh. Nàng cũng coi như dễ dàng đột phá Luyện Khí cảnh thất giai nhưng mà...
Thời gian cứ như vậy trôi qua, nàng linh khí màu xanh trên người cũng dần ổn định.
Nàng dần dần mở mắt, linh khí bên trong đan điền cũng ổn định lại. Mạn Chi trên người linh khí lại tăng mạnh, thành công đột phá Luyện Khí cảnh thất giai, chân nhỏ xuống giường.
Động phủ độ nhiên phát nổ mở ra cửa lớn đá, do Vân Phàm cùng Tô Hạo lo lắng nàng gặp truyện. Đã phá vỡ cửa động phủ mà đi vào, vừa bước vào thấy Mạn Chi an toàn thở dài.
"Mạn Chi muội thế nhưng vừa thu dọn tàn dư, đột nhiên biến mất!" Vân Phàm hắn lo lắng, thân thể mệt mỏi thở dốc nói, Tô Hạo cũng vậy.
Thở mệt nhọc: "Mạn Chi mọi việc đều qua hết rồi, muội không sao là tốt." hắn lại mắt to nhìn: "Muội đột phá Thất giai." Mạn Chi tươi cười gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ uyển chuyển nói nhỏ: "Ân."
Vân Phàm vui mừng: "Chúc mừng sư muội nha, nếu như là nữ nhân lười đó biết được chắc chắn rất vui đi." Mạn Chi nghe Vân Phàm nói đến nữ nhân lười, nàng ánh mắt rưng rưng.
Miệng cũng nói nhỏ hai câu: "Tỷ tỷ." Vân Phàm: "Mạn Chi muội đừng khóc, tỷ tỷ của muội chắc chắn rất vui, nhưng ta cũng từng bị nàng đuổi ra khỏi phủ."
"Cũng không gặp nàng lần nào nữa." đây đều là sự thật, từ mười mấy năm trước, hắn bị mẫu thân nàng đá ra khỏi phủ.
Cũng không có gặp qua nàng lần nào nữa, Mạn Chi thấy Vân Phàm như vậy, nàng lau nước mắt.
Đưa tay lên cao, dùng tay áo dài lên lau mắt: "Vân Phàm ca ca không sao, ta chỉ là đột phá, không kiềm chế được cảm xúc thôi." Vân Phàm nghe vậy cũng thở dài, quay đầu nhìn Tô Hạo vẫn chống lấy đầu gối.
"Tô Hạo chúng ta đi, sư muội đột phá thế nhưng phải chúc mừng, không thể thiếu là hảo rượu."
"Hảo chúng ta đi." hắn cùng Vân Phàm đi ra khỏi động phủ, tiện thể sửa dang lại động phủ cho nàng, Mạn Chi nhìn hai người rời đi, lòng tâm niệm luôn nhớ về Mẫu Thân, Phụ Thân, Tỷ tỷ, còn có Tuyết Liên sư tỷ.
Nàng rất kiên cường, nhưng khi nhớ về phụ mẫu thân cận thì không thể kiềm chế nổi. Mạn Chi nàng không biết rằng về sau bản thân thay đổi, làm nàng bây giờ cũng không thể biết được.
Đưa hai tay lên vỗ mặt nhè nhẹ rồi nhìn trước gương, vẻ đẹp của mình: "Mạn Chi ngươi thật là, không được như vậy đây, tỷ tỷ còn ở nhà, phụ mẫu cũng vẫn như vậy."
Nàng tươi vui như mọi ngày, đi ra khỏi động phủ, nhảy nhót bước vào trong nhà, trong phòng Vân Phàm cùng Tô Hạo luôn bận bịu, chúc mừng nàng đột phá.
Làm nàng cảm động, ngồi xuống bàn đợi hai người đi đến.
Ngoại môn lúc này, Lăng Liên, Lăng Thanh đứng trước cửa nhà, nhìn trước mắt bé nhỏ cây xanh?
Lăng Liên đầu chợt lóe sáng "Muội muội, chúng ta trồng hoa thế nào? Để ta suy nghĩ xem, rốt cuộc nên trồng Hoa Bỉ Ngạn hay không, ta thích Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ."
Lăng Thanh kiếp trước nàng cũng thích Hoa Bỉ Ngạn, với nàng cũng muốn học công pháp có liên quan tới hoa bỉ ngạn, nên gật đầu.
"Vậy được rồi, muội muội cứ ngồi xem ta."
Nàng vén tay áo dài.
Lăng Liên với tốc độ cực nhanh, làm Lăng Thanh đều cảm thán, đây vậy mà quá nhanh.
Lăng Liên làm xong hết thảy, lau mồ hôi trên người, nhìn Lăng Thanh vẫn cố gắng cuốc đất bằng linh khí khống chế.
Nàng cười cười, nhìn Lăng Thanh lại suy nghĩ làm sao có hạt giống Hoa Bỉ Ngạn đỏ? Lăng Thanh nhìn Lăng Liên hiểu ra: "Hoa Bỉ Ngạn thật ra ta có."
Dứt lời tay nàng lưu loát, từ nhẫn trữ vật lấy ra một túi hạt giống, bên trong thế nhưng là hạt giống Hoa Bỉ Ngạn, Lăng Liên thấy vậy thì tươi cười bước đi đến nhận lấy.
Nàng đưa tay ra, điều động linh khí. Theo đó mà những hạt giống hoa bỉ ngạn chỉ là do hai người nói ra thôi.
Hoa Bỉ Ngạn chỉ có củ giống, Lăng Liên lưu loát mà đem tất cả củ hoa bỉ ngạn trồng xuống đất. Lăng Liên phất tay, trước nhà ba người như vậy là có thêm Hoa Bỉ Ngạn.
Trong tông môn, sau lưng căn nhà là một ngọn núi, mà trước ngọn núi là nhà gỗ các nàng, trước nhà gỗ hai thân ảnh loay hoay làm gì đó.
"Sư muội, có nên hay không dùng linh khí, để hoa bỉ ngạn phát triển nhanh chóng?"