Chương 55: Lưu Hòa rời đi
Hoa Vũ nghe vậy, tay cũng bớt run rẩy. Nàng cũng cảm nhận được hơi thở của Hoa Uyển, sát vào tai nàng.
Hoa Vũ vẻ mặt ngượng ngùng, quan trọng vẫn là mong Lăng Thần có thể thắng.
Lăng Thần cách nàng không xa xoay người, đỡ lấy bốn đạo đao từ trên cao chém xuống.
Lăng Thần nói thầm: " ta một chiêu có thể giết các ngươi, đáng tiếc bây giờ chưa thể bộc lộ cảnh giới."
Lăng Thần đẩy mạnh thanh kiếm theo lực tác động đẩy bốn tên đệ tử lui ra sau vài bước, sau lưng hắn mười đệ tử lần lượt chạy đến công kích.
Lăng Thần giả trang không kịp phản ứng, tên đệ tử thứ nhất lao đắn dương đông kích tây, và lần lượt là tiếp theo đệ tử.
Cứ như vậy đến tên thứ tám, tên thứ chín đệ tử thấy Lăng Thần sau lưng quần áo bị chém rách cười ha hả.
Một chiêu lướt qua người Lăng Thần, hắn lưng bị một kiếm chém qua.
Tên thứ mười thấy vậy, cũng nhảy lên cao hai tay đưa sang ngang muốn chém ch.ết Lăng Thần, sát chiêu của hắn muốn ra.
Lăng Thần ý thức được nhanh chóng quay đầu, ánh mắt cay đắng nhìn hắn thân ảnh biến mất.
Xuất hiện lần nữa là trên cao, tên đệ tử thứ mười sơ hỏ, bị Lăng Thần chém ngay ngực, hắn ngã xuống đất bị thương.
Chỉ còn lại mười ba tên, Lăng Thần quay đầu lại nhìn mười ba tên đệ tử trước mắt.
Ánh mắt sát ý, mười ba tên đệ tử không khỏi run rẩy, nhưng bởi vì Lưu Hòa đại ca giao phó, nên đám đệ tử đều không sợ ch.ết. Mười ba tên đệ tử cầm theo vũ khí hướng Lăng Thần mà công kích!
Lăng Thần tươi cười máu chảy từ vết thương, vẫn nhảy lên cao.
"Các ngươi sợ ch.ết sao? Lên hết cho ta." Lăng Thần cười cười làm mười ba tên đệ tử không khỏi sợ hãi, hắn biến mất xuất hiện sau tên đệ tử thứ mười ba.
Một cước đá hắn bay ra ngoài, lại biến mất xuất hiện trước mắt tên đệ tử thứ năm, một kiếm chém xuống, xung quanh đệ tử khác không ngốc mà đợi chờ bị đánh, tay dùng vũ khí cố gắng ngăn chặn.
Mười hai tên đệ tử nhao nhao thu hồi kiếm, lại đồng loạt hướng Lăng Thần công kích.
Mười hai tên vây quanh Lăng Thần thành một vòng tròn, tránh hắn trốn thoát. Mười hai tên đệ tử đồng loạt tiến lên.
Mười hai đạo kiếm chém xuống, Lăng Thần cúi người, nằm dưới đất đưa kiếm lên trước ngực ngăn chặn, mười hai đạo kiếm chém xuống!
Lăng Thần cắn chặt răng, thân hình thoát ẩn thoát hiện, xuất hiện trên cao. Mười hai tên đệ tử nhìn lại không thấy hắn?
Một trong đó, đầu nhìn xung quanh không phát hiện ra cái gì?
Thì thấy Lăng Thần thân ảnh, hắn một mình đứng trên cao, thái dương chiếu rọi Lăng Thần thân ảnh.
Đệ tử vây đánh Lăng Thần ở dưới đồng loạt hô to: "Tiên Đạo Kiếm, Tiên Đạo Đao."
Đệ tử bên dưới.
Tay phải cầm đao, kiếm đều tỏa ra linh khí, cầm chắc chắn trên tay hướng mắt lên cao. Lăng Thần trên cao nhìn mười hai tên đệ tử, lại nhìn ra xa thấy Hoa Vũ cùng tứ tỷ muội.
Hoa Vũ cũng nhìn thấy ánh mắt Lăng Thần đang nhìn nàng. Nàng minh bạch ý tứ Lăng Thần, hắn muốn nàng giúp đỡ, Hoa Vũ bị Hoa Uyển ôm.
"Đại tỷ, ngươi có thể giúp ta, giải quyết mấy tên đệ tử đang vây khốn hắn được hay không? Hắn là đạo lữ ta."
Hoa Uyển đưa tay ra khỏi Hoa Vũ người, hướng tam tỷ muội nói vài câu, bốn người từ đâu nắm lấy bốn thanh kiếm. Màu sắc giống nhau, hướng bên trong đang giao thủ.
Xung quanh đệ tử cũng mắt to mà nhìn: "Vậy mà có người không sợ gì đắc tội Lưu Hòa gia tộc." mắt nhìn lại thấy tứ tỷ muội im bặt không nói gì.
Mười hai tên đệ tử nhìn lên cao, không để ý xung quanh năm người đang hướng bọn hắn công kích, Hoa Uyển lướt qua một tên đệ tử bị đánh trọng thương.
Còn lại mười một tên, đều bị bốn tỷ muội còn lại giải quyết, bảy tên đệ tử sót lại nhìn sang bên cạnh Hoa Vũ tứ tỷ muội, lui ra xa.
Lăng Thần nhân cơ hội đó từ trên cao xuất hiện, một kiếm chém một tên bị thương.
Chân còn lại cũng theo bản năng, một cước công kích thêm một tên bay ra ngoài.
Một trong đó thấy tình thế không ổn hắn không có bị thương, nhưng cảm thấy tình thế không ổn.
Tay nắm chặt tự một quyền đánh bản thân ngất đi, chỉ còn lại năm tên đệ tử.
Nhìn trước mắt sáu người, thân thể run nhẹ lui ra sau, chân không ngừng run rẩy. Vừa lùi ra xa sau, nơi Lưu Hòa đang tu luyện mà đi, vừa đến gần Lưu Hòa một tên đệ tử thứ sáu.
"Đại ca, chúng ta toàn quân bị thương."
Lưu Hòa đang ngồi vận công tu luyện, ánh mắt ngước nhìn xung quanh thi thể.
Nằm trên đát la liệt hắn bực bội: "Một đám phế vật, như vậy mà không giải quyết được Lăng Thần."
Tô Hạo đứng dậy, một bạt tai đánh mặt thứ sáu đệ tử, thứ sáu đệ tử không phản kháng mà ôm mặt. Lưu Hào đứng dậy cầm theo cây quạt, xung quanh hắn năm tên đệ tử lui ra.
Trong đó có thứ hai đệ tử, thứ nhất đệ tử, thứ tư đệ tử, và thứ sáu đệ tử. Do Lưu Hòa sắp xếp, bọn hắn lui ra sau sợ hãi.
Lưu Hòa một thân một mình đứng trước đám tiểu đệ.
"Nàng tại sao lại ở đây?" Hoa Vũ không trả lời hắn, mà nhìn phía Lăng Thần, làm Lưu Hòa tức tối: "Lăng Thần ngươi ngươi, vậy mà không có võ đức, vậy mà kêu nàng cùng mấy vị mỹ nữ giúp đỡ."
"Lưu Hòa, ngươi nên nhìn ngươi dẫn theo mười mấy đệ tử tấn công ta? ngươi không xem lại bản thân?"
Lưu Hòa khịt mũi coi thường:"Ta còn tốt hơn ngươi. Một nam nhân lại núp sau bóng lưng nữ nhân, ngươi không cảm thấy hổ thẹn?"
Lăng Thần bướcđến trước mắt Lưu Hòa: "Ta không núp sau nữ nhân, vậy ngươi có giỏi thì cùng ta giao thủ."
Lưu Hòa tức giận: "Lăng Thần lần này chưa xong đâu." hắn quay người nhanh chóng rời đi, sợ rằng bản thân che dấu da mặt sắp rơi xuống.
"Các ngươi giúp các huynh đệ còn lại, ta có việc đi trước." mấy tên đệ tử còn lại nghe vậy, chạy qua trước mắt Lăng Thần.
Run rẩy sợ hãi Lăng Thần đánh.
Nhưng mà bước qua Lăng Thần, mấy người không bị hắn đánh thở dài, đi đến đỡ lấy đệ tử ngã trên đất. Sau vài giây qua đi, mười mấy tên đệ tử dìu nhau rời khỏi.
Bọn hắn bước qua Lăng Thần không ngừng run rẩy, Lăng Thần quay người nhìn về phía năm người: "Đa tạ chư vị."
Tứ tỷ muội giống nhau nhìn hắn cười cười nói: "Ngươi không cần cảm kích bọn ta, ngươi thế nhưng là ngũ muội đạo lữ."