Chương 112: Vòng Ba Trận Thứ Mười.
Hắn khóc rống, Thiết Ngưu liền một quyền đánh bay hắn ra ngoài. Nam đệ tử đứng dậy, chịu cơn đau nhìn trước mắt Thiết Ngưu căm thù.
Đôi tay liền đưa lên cao, tạo nên một thanh dây gai kiếm, kiếm được bao quanh lấy bởi dây gai, gọi là dây gai kiếm. Hướng Thiết Ngưu mà công kích.
Thiết Ngưu rất coi trọng đợt công kích này, hắn biết đối phương là dùng đến công pháp. Thiết Ngưu quả nhiên đoán không sai nam đệ tử liền đưa kiếm chém nhiều đạo về phái trước.
"Dây Leo Kiếm." mười mấy đạo kiếm khí bay về phía trước, theo sau là dây gai từ dưới đất mọc nhô lên lại chui xuống, Thiết Ngưu đôi tay vạm vỡ chạm lại với nhau.
Trên người hắn một màu vàng óng xuất hiện: "Vô Định Thân Cang." dây leo kiếm cùng dây leo lao đến, kiếm chém vào thân thể Thiết Ngưu không thể xuyên qua mà rơi xuống.
Dây gai cũng vô dụng, nam đệ tử ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình. Đây đây rốt cuộc là như thế nào? Ta vậy mà không thể xuyên qua?
Nam đệ tử nhìn chăm trú màu vàng óng trên cơ thể thiết Ngưu, đây là công pháp vô địch, miễn mọi loại công kích?
Thiết Ngưu hắn không bị dây leo kiếm khí trúng làm bị thương, liền nắm lấy dây gai. Kéo về phía bản thân hắn, đang nhờ Vô Địch Kim Cang nên hắn mới không sợ gai đâm trúng.
Thiết Ngưu kéo dây leo về, nam đệ tử dây leo chưởng khống trên tay. Ngã xuống bị kéo về phía trước, Thiết Ngưu kéo hắn về bên cạnh hắn.
Nắm lấy thanh dây leo kiếm một kiếm đâm sau lưng nam đệ tử, nam đệ tử đau rát kêu rống. Hắn bởi vì chưởng khống là nguyên tố thảo.
Cho nên không thể làm đứt dây leo gai. Nam đệ tử bị Thiết Ngưu một kiếm chém sau lưng, cũng may mà đây là hắn không chế dây leo.
Cho nên có thể ngừng phá hủy dây leo kiếm, hắn nhanh chóng lăn vài vòng trên khán đài tránh thoát Thiết Ngưu. Hắn đứng dậy Thiết Ngưu cũng đã nhảy tới.
Một quyền đánh ngã hắn, nam đệ tử thân đầy thương tích, không còn cách nào khác.
"Dây leo đột thứ." sau lưng hắn liền xuất hiện bốn đạo dây leo.
Hướng nhanh chóng về Thiết Ngưu, Thiết Ngưu cùng lúc hết đến Vô Địch Kim Cang, liền bị bốn dây leo gai xuyên qua hai cánh tay, còn lại hai dây gai.
Thiết Ngưu nắm lấy, tay run rẩy nắm chặt lấy dây gai quấn lên trên cánh tay. Dây gai đâm vào tay hắn, từng mỗi cái sắc nhọn trên dây gai đâm da thịt hắn, máu nhỏ giọt cũng rơi xuống.
Hai dây gai cắm trên cánh tay hắn, Thiết Ngưu chống đỡ dùng sức cầm chắc lấy dây leo gai, bóp nát lấy hai dây leo gai. Còn lại hai dây gai hắn kéo ra một quyền đánh xuống đất.
Hai dây gai đều bị hắn một quyền đánh dính lấy khán đài. Thiết Ngưu nhìn lấy nam đệ tử, nam đệ tử sợ hãi. Hắn không còn nhiều công pháp để dùng, Thiết Ngưu chạy đến nam đệ tử dùng dây leo gai chống đỡ.
Nhanh chóng bị thiết Ngưu một quyền đánh bay ra khán đài. Trư Bát thở dài, quá vô vị không có tý đặc sắc nào của trận đấu.
"Trận thứ chín Thiết Ngưu thắng." dưới khán đài chúng đệ tử đều chê cười.
"Trận này Thiết Ngưu cùng đệ tử nam giao thủ thật sự không có tý nào đặc sắc." không bằng mấy trận trước Hoa Vũ cùng nam đệ tử chưởng khống dây leo khổng lồ.
Nam đệ tử giao thủ lần này cũng chưởng khống dây leo gai. Nhưng mà không có công pháp làm cho dây leo to lớn thêm, cũng thật sự vô vị.
Thiết Ngưu thân hình vạm vỡ bước xuống đài, hắn không quan tâm đệ tử lời nói. Hắn chỉ cần biết trận này hắn thắng, Thiết Ngưu liền đi qua mấy vị đệ tử mà quay về động phủ hắn tu luyện.
Hắn nhìn thấy Lăng Thần gật đầu nhẹ, Lăng Thần cũng chú ý tới hắn cũng gật đầu. Ý tỏ cáo từ huynh đệ.
Thiết Ngưu liền rời đi, nam đệ bị Thiết Ngưu công kích đánh bay ra ngoài khán dài. Không đợi đệ tử chữa trị đi đến, hắn đã chạy nhanh tới: "Cứu ta, ta bị đánh rất đau ô ô."
Nam đệ tử chữa trị cũng chỉ biết cười khổ, bắt đầu dùng nguyên tố chữa trị cho hắn. Khán đài cũng không có hư hại nghiêm trọng nên liền bắt đầu trận tiếp theo.
Trư Bát: "Trận thứ mười Lưu Hòa giao thủ với nam đệ tử..." Lưu Hòa, nghe đến cái tên này Lăng Thần hắn trực tiếp nắm chắc nắm đấm.
Là hắn giám cùng với sư muội ưu thích? Không thể nào có truyện đó, có ta ở đây không thể nào có nam nhân được lại gần muội ấy. Nếu muội ấy không đồng ý ta chắc chắn sẽ không để ai lại gần.
Nam đệ tử bước lên đài chắp tay, bên phía đối diện Lưu Hào cũng đã lên đài, hắn cầm trên tay phải quạt. Hắn chính là Thiếu gia nhà họ Lưu, Lưu Hòa.
Nam đệ tử chắp tay cúi thấp người: "Tại hạ... Cảnh giới Luyện Khí cảnh thất giai, không biết Lưu công tử thế nhưng có thể hay không giới thiệu cảnh giới?"
Lưu Hòa đứng cách xa hắn, dùng quạt phẩy nhẹ: "Không tồi, ta Lưu Hòa cảnh giới Luyện Khí bát giai." hắn đưa quạt ra quạt quạt, trang bức.
Nhưng mà chúng đệ tử dưới khán đài, không ai để ý đến hắn. Chỉ có vài tiểu đệ hắn hò reo: "Đại ca uy vũ, đại ca cố lên nghiền ép đối phương."
Lưu Hòa, thân hình đứng thẳng quạt trên tay vẫn đưa nhẹ ra quạt lấy. Mắt hắn nhìn Lăng Thanh trên ghế ngồi, lâu ngày không gặp nàng ta thật sự nhớ nàng.
Nhưng mà hắn chưa kịp làm gì, Lăng Thần đã ánh mắt sát ý nhìn hắn. Lưu Hòa chỉ thu hồi ánh mắt nhìn! Nhìn qua nam đệ tử, Trư Bát chấp sự cũng hô to.
"Trận đấu bắt đầu." nam đệ tử liền đưa hai tay xuống dưới. Khán đài liền bị thấm nước, hắn là chưởng khống nguyên tố thủy.
Lưu Hòa vẫn bình tĩnh mà nhảy lên cao, nam đệ tử giật mình đây chính là công pháp của hắn. Lưu Hòa tên kia làm sao biết, Lưu Hòa nhìn xuống dưới chân.
Một dòng nước từ dưới khán đài liền bay thẳng lên, xuyên qua sân khán đài. Đâm thẳng hướng Lưu Hòa đang bay trên không, Lưu Hòa chỉ đưa quạt ra phất nhẹ.
Thủy lập tức biến mất, không còn làm một đợt công kích mà rơi xuống khán đài. Nam đệ tử không phục lại dùng đến Thủy Độn, tay hắn đưa lên cao lại đưa xuống dưới sân khán đài.
Từ bốn phía thủy liền chảy tới, Lưu Hòa hắn đưa quạt ra trước ngực đáp xuống. Dẫm chân mạnh mẽ xuống sân khán đài, bốn bừng tước nham liền bao quanh hắn.
Thủy từ bốn hướng liền đâm lên từ dưới khán đài, đồng loạt công kích về phía hắn. Thủy đưa lên cao như lũ đồng loạt công kích về phía hắn, nham bức tường bao quanh Lưu Hòa.
Hắn không chịu một đợt công kích nào, Lưu Hòa nhảy lên cao đứng trên nham bức tường nhìn Nam đệ tử, hắn chỉ cần đưa quạt ra phất nhẹ.
Ba đạo cánh hoa liền bay đến, nam đệ tử cũng không khinh thường mà dùng thủy trên tay chưởng khống thành một kiện phòng ngự thủy. Ba đạo cánh hoa bay đến ý định xuyên qua thủy phòng ngự.
Nhưng dừng lại lơ lửng bên trong thủy phòng ngự, nam đệ tử thở dài nhưng chưa dứt Lưu Hòa liền phất nhẹ tay từ bên trái qua phải.