Chương 9
Edit: Quân
“Chỉ bằng ngươi?” Kỳ Ế khoanh tay ôm ngực, dùng tư thế bệ nghễ từ trên cao nhìn xuống Cao Bính, coi y như hạt bụi con kiến mà thôi.
Cao Bính quỳ trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, kiên định trả lời.
“Phải, chỉ bằng ta.”
Kỳ Ế như bị thái độ của hắn chọc tức, dương tay tính cho y thêm bạt tay nữa, lại bị Y Thần nắm nhẹ cổ tay.
“Tiểu Ế, đừng như vậy. Ta thấy y rất có thành ý, Thuận Tử theo y sẽ không thiệt thòi.”
“Ngươi biết cái gì? Buông tay!”
Y Thần thả lỏng tay ra. Tam ca hung hăng trừng đám người xem trò vui, cả đám rụt cổ, nhất thời thấy như rớt vào hầm băng. Tam ca cười lạnh, chợt nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, vỗ vỗ vai Cao Bính.
“Vậy ngươi cứ quỳ cho tốt, đừng ăn cũng đừng ngủ, để ta coi thử thành ý của ngươi được bao lớn!”
Nói rồi quay người, đặt tay lên mu bàn tay của Y Thần. Y Thần lập tức ôm lấy Tam ca. Một trận gió xoáy bay tới, cả hai liền biến mất.
Quần chúng biết chuyện hôm nay đại khái tạm dừng, nhanh chóng giải tán. Cao Bính bảo đội tặng lễ về trước, chỉ còn mình quỳ lại giữa miếu. Buổi tối không có bếp lửa, cả tòa miếu càng thêm thanh lãnh, vừa lạnh vừa rét, cú đêm còn kêu “cú cú” bên ngoài, gần đó không biết có bao nhiêu quỷ mị đang rình mò, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cười trộm của chúng yêu quỷ, tựa như có cả dã thú trí lực thấp đang nhìn chằm chằm, chỉ chực chờ xông vào cắn nuốt người bên trong.
“Làm càn.”
Trong gió lạnh, chẳng biết là ai phát ra một tiếng đạm bạc mà uy nghiêm, ngưu quỷ thần xa ẩn núp xung quanh chạy tứ tán.
“Ôi chao… bánh ngọt… còn có thiệt nhiều lễ vật nữa! Sao Tiểu Tam không cho người bán bánh cưới Thuận Thuận? Mấy ngày nay, Thuận Thuận không ăn gì hết, chỉ toàn khóc đây!”
“Suỵt… ngoan… đi thôi!”
Thật lâu sau cũng không có thêm tiếng động, mọi thứ quay về an tĩnh trang nghiêm. Cao Bính nghe thấy Thuận Tử không ăn còn khóc mỗi ngày thì trái tim siết lại. Nếu không phải do y sơ sẩy để Thuận Thuận bị bắt cóc, Bạch y hồ tiên đó làm sao sẽ lo lắng khi giao Thuận Tử cho y? Tiểu Thuận Thuận của y…
Cao Bính nghe lời Kỳ Ế, không dám ăn không dám ngủ, cả nước cũng chưa từng uống, kiên trì quỳ,khớp xương toàn thân cứng ngắc, miệng khô lưỡi khô, hai chân vừa xót vừa đau, tựa như có mấy trăm cây kim châm vào đầu gối y, cứ cách một khoảng thời gian thì bao tử lại quặn đau một trận, gian nan như vậy mà quỳ qua ba ngày hai đêm.
Đến ngày thứ ba, mắt y bắt đầu mờ, môi nứt nẻ vì khô lạnh, đầu gối như bị lột đi tri giác, cảm thấy hồn phách sắp tách rời thân xác, thần chí trở nên rời rạc.
“Bính Bính… Bính Bính…”
Cao Bính còn nghĩ, có phải y bị xuất hiện huyễn thính rồi không thì thấy Thuận Tử gần như gầy đi một vòng lớn đang chạy bình bịch tới cạnh mình, hắn cứ lê chầm chậm tới, vừa đi vừa khóc ào ào.
“Tiểu Thuận Thuận… đừng khóc… ta… còn có thể… kiên trì… Ta… nhất định… nhất định… sẽ… cưới được em…”
“Oa oa… Bính Bính… Bính Bính… Oa oa oa…”
Chợt Cao Bính ngã cái “rầm”, không thể kiên trì mà mất đi ý thức.
“Ô a a… oa a a a … Bính Bính ch.ết rồi… Bính Bính ch.ết rồi… oa oa oa…” Thuận Tử gào lên, Y Thần ôm Tam ca hiện ra lần nữa.
“Y không ch.ết, dù có ch.ết thì chỉ cần Thuận Tử ngươi mở miệng, Tam ca cũng có thể đi địa phủ cướp hồn phách của y về!”
“Oa oa… Tam ca… Tam ca… Oa oa oa…”
“Phiền ch.ết, khóc khóc khóc! Lại khóc ta sẽ không cứu y, cho y ch.ết luôn!” Kỳ Ế uy hϊế͙p͙, Thuận Tử lập tức dùng móng hồ bịt miệng, nhưng nước mắt to bằng hạt đậu cứ rơi rớt khỏi viền mắt.
Trải qua cứu chữa, Cao Bính rốt cuộc tỉnh lại. Thuận Tử lập tức nhào vào ngực y mà rơi lệ. Tam ca banh mặt ngồi bên cạnh.
“Đa… đa tạ tiên quân thành toàn…” Cao Bính đáp tạ.
“Không đơn giản như vậy. Ta còn có một điều kiện. Ngươi phải buông tha sự nghiệp, gia tài bạc triệu, đến ở rể Kỳ phủ chúng ta, chỉ bầu bạn một mình Thuận Tử.”
“Tiểu Ế!” Y Thần nghĩ điều kiện này quá mức nghiêm khắc.
“… Tiền tài là vật ngoài thân, ta đồng ý. Chỉ cần để ta được chăm sóc Thuận Tử, để ta tiếp tục yêu thương cưng chiều em ấy thì ở rể hay cưới về chẳng có gì khác biệt.”
“… Tốt lắm, ngươi cưới Thuận Tử về đi!” Tự nhiên, Tam ca cười rộ lên như gió xuân phấp phới, chốc giận chốc vui làm Cao Bính và Y Thần không khỏi líu lưỡi.
Thấy bọn họ trợn mắt há hốc mồm, Tam ca lại giận tái mặt.
“Sao hả, ta không thông tình đạt lý lắm hả?”
“Không không không, tiên quân rộng lượng nhất!”
“Tiểu Ế sáng suốt nhất!”
Tam ca không thèm quan tâm, quay sang ôm Thuận Tử vào lòng. Thuận Tử nghỉ khóc mà cười, Tam ca cũng cười, tựa như chơi với hài tử mà chơi trò ném cao cao với hắn.
“Ai yo ~~ Tiểu Thuận Thuận phải gả đi rồi mà không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Ha ha ha ha!”
“>///////< “