Chương 10
Edit: Quân
Cao Bính và Thuận Tử cuối cùng cũng được thành thân, mà tràng hôn sự này lại trở thành kỳ văn mới nhất trong cả lục giới. Ngày Thuận Tử “xuất giá”, hắn không biến thành người mặc hỉ phục. Tam ca dùng một tấm lụa đỏ quấn quanh hắn rồi thắt nơ lại, lại giao hắn cho chuẩn tân lang quan Cao Bính. Thuận Tử bị lụa đỏ đóng gói kín mít, chỉ lộ ra mặt, tứ chi và đuôi. Dáng vẻ tròn vo đỏ đỏ hồng hồng thiệt giống trái banh vải.
“Ôm chặt, hình người quá tiêu hao thể lực. Trở về nhớ bồi bổ đệ ấy cho tốt. Mấy ngày qua, đệ ấy bị rớt mấy cân đây.”
Cao Bính ôm Thuận Tử vào ngực, lén lút ở góc khuất người không thấy mà ngắt eo bóp mông hắn. Thuận Tử xấu hổ giãy dụa, cứ nhũi nhũi vào lòng y mà trốn.
“Thuận Tử Thuận Tử! Đại tẩu tới! Giờ không để đại tẩu vuốt lông, mai mốt xuất giá rồi, ngươi không còn cơ hội đó nha!”
Thuận Tử nhìn Thương Huyền đứng đó, lại ngẩng đầu nhìn Cao Bính, ấy rồi hắn cọ cọ lòng ngực Cao Bính, nói: “Kệ chứ! Ta có Bính Bính, Bính Bính thương ta, Bính Bính sẽ vuốt lông cho ta.”
Cao Bính cười xòa, một tay nâng cái mông đầy thịt của Thuận Tử, lưu loát phóng lên ngựa. Thuận Tử vui vẻ vung muốt vuốt tạm biệt đông đảo huynh đệ tỷ muội. Sau đó, Cao Bính giục ngựa phóng đi, vừa đi vừa lấy ngoại bào bao hắn lại, thay hắn chặn đi bão cát, cũng cho hắn một cái ôm ấm áp.
Tin tức “Cao Ký Bính Hành” – Cao lão bản cưới một con hồ ly nhanh chóng truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ. Hương thân đến vây xem không ít, chen chút vòng trong vòng ngoài, khiến Cao phủ chật như niêm cối. “Cao Ký Bính Hành” còn đẩy ra một loại bánh thịt có vị mới. Bánh thịt có hình cầu tròn quay, nhân thịt ở trong thì thơm ngào ngạt mùi gà nấu rượu Hoa Điêu. Nghe nói là món mà chuẩn nương tử linh hồ yêu thích nhất. Thậm chí, ngày Cao lão bản và Thuận Tử bái đường thành thân, bánh thịt này chỉ tặng không bán, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ngày đó, “Cao Ký Bính Hành” miễn phí cả ngày không hạn chế địa vị thân phận!
Cao phụ Cao mẫu cười ha hả nhìn tiểu nhi tử bái đường thành thân cùng một còn hồ ly, tựa hồ không cảm thấy kỳ quái tý nào. Ngược lại, bọn họ nhìn Thuận Tử tròn vo thì càng thấy vui tai vui mắt. Trong lòng còn nghĩ, ui chao, linh hồ đáng yêu biết nhường nào, tức phụ phải đẫy đà mới tốt, vượng phu, chiêu tài, có phúc khí.
Thuận Tử đói bụng tới mức bụng gào ầm lên, vừa kết thúc bái đường và được đưa vào tân phòng là nằm bẹp lên giường. Cao Bính lập tức cầm bánh thịt và bình trà nóng tới. Thuận Tử cắn miếng bánh thịt thì ngạc nhiên kêu to, “Gà rượu Hoa Điêu!”
“Tiểu Thuận Thuận, bánh thịt này là ta làm riêng vì em, sau này sẽ gọi bánh thịt này là “Bánh thịt Thuận Tử”, chỉ bán tại “Cao Ký Bính Hành” nhà chúng ta.”
“Í í? Dùng tên của em hả? Bánh này dùng tên của em hả?”
“Tiểu Thuận Thuận, ta nghe nói, lúc đó, em còn cố ý chừa lại nửa con gà rượu Hoa Điêu cho ta. Vi phu rất cảm động. Bánh này chính vì để kỷ niệm ngày kết hợp của chúng ta. Thích không?”
Thuận Tử ăn hết mấy cái bánh thịt gà rượu Hoa Điêu, vừa cảm động vừa vui mừng, hai mắt rưng rưng.
“Bính Bính ~~ Bính Bính ~~ oa oa oa…”
“Ôi chao… Sao lại khóc? Nín nào nín nào, ta sẽ thương em yêu em.”
Xác định Thuận Tử đã ăn no uống đủ, tinh thần sung túc, Cao Bính mới cười tà mị mà bới hết vải đỏ quấn trên người Thuận Tử, lại lật ngửa hắn ra, lấy tay vỗ về mầm thịt vào tiểu ƈúƈ ɦσα của hắn.
“Ăn no? Vậy còn muốn ăn gậy thịt của ta nữa không nào?”
Thuận Tử vặn vẹo xấu hổ mà biến thành hình người, chiếc áo đơn bạc bị cởi phăng đi, hai chân bị tách ra, miệng nhỏ khép mở phơi bày trước y. Cao Bính tỉ mỉ thoa bơ vào đó rồi mới cởi quần áo của chính mình, nắm lấy mông Thuận Tử và cắm thẳng vào cái “phốc”.
“Ưm… ha… Bính Bính… hưm…. ha a… ha a a…”
Bọn hạ nhân sắp hàng chuẩn bị nghe góc tường đã có kinh nghiệm, tự mang đệm mềm và bánh thịt khẩu vị mới lão gia mới chế ra theo. Bọn họ ngồi ngoài cửa ăn bánh thịt Thuận Tử, nghe lão gia bên trong ăn “bánh thịt Thuận Tử” chân chính, nhân sinh nha!
Cao phụ Cao mẫu quyết tâm dọn tới ở cùng tiểu nhi tử, nhưng bọn họ không cần tức phụ hầu hạ, nói là thân thể còn rất khỏe, lại càng không cần tức phụ của nhi tử tới thỉnh an mỗi sáng. Họ chỉ yêu cầu, mỗi bữa cơm phải ngồi chung bàn. Mỗi khi nhìn Thuận Tử trong hình người ăn hết mọi thức ăn trên bàn, bọn họ đều thấy bữa cơm càng ngon, càng nhìn mặt nhỏ non nớt mà béo vù vù của Thuận Tử lại càng thêm thích.
“Thuận Tử, ăn thêm chút nữa đi!” Cao mẫu thích thú gắp ít thịt sườn cho hắn.
“Cảm ơn nương!” Thuận Tử ăn rồi còn không quên lễ phép đáp tạ. Cao phụ Cao mẫu vui mừng khôn siết, tựa như lại có thêm một đứa con trai.
Vợ chồng son Cao Bính và Thuận Tử qua ngày thích ý vô cùng. Y rất vui vẻ dẫn Thuận Tử đi du sơn ngoạn thủy, hoặc cùng y đến trông coi cửa hàng, nhưng y đều theo tư tâm mà yêu cầu Thuận Tử giữ mình trong hình hồ. Không chỉ bởi như vậy thì y có thể ôm hắn vào trong ngực, càng vì y không muốn người vô nghĩa nhìn Thuận Tử của y. Trước đã có thể xuất hiện môt Ngụy Toa Nam bại hoại như vậy… Tuy rằng y đã một chữ thành danh, nhưng y cũng không muốn có thêm người nhớ thương Thuận Tử đáng yêu của y.
Thuận Tử cũng rất thích ý duy trì hình nắm, mỗi ngày ăn ngon ngủ khỏe, lúc tình nùng mật ý thì lăn lên giường, mãi đến…
“Tiểu Thuận Thuận, đây là bánh thịt gà rượu Hoa Điêu em thích nhất mà! Sao không ăn?”
“… Ăn không vô…”
Thuận Tử rầu rầu, ôm đuôi cuộn tròn trên giường. Đã có chừng mấy ngày rồi, hắn không ăn uống được gì, ngay cả món mà hắn thích ăn nhất thường khi cũng không nhấc nổi cơn thèm, cảm thấy cho vào mồm là buồn nôn, hơn nữa còn muốn ngủ suốt ngày thôi.
“Bảo bối Thuận Thuận, em không có gì muốn ăn sao hả?”
“… Em muốn ăn cam xanh, xoài sống, mức mơ…”
“Mấy thứ này chua lắm, hơn nữa ăn đâu đủ no.” Cao Bính ôm Thuận Tử lên đùi, rồi bóp lưng bóp chân cho hắn, giúp hắn lên tinh thần chút nào hay chút đó.
“…” Thuận Tử không đáp lại, mắt thì híp híp như muốn ngủ nữa.
Cao Bính vì khác thường trên người Thuận Tử mà lo lắng quá mức, chẳng lẽ bệnh rồi? Hơn nữa, Thuận Tử sao cứ như là… như là…
‘Nếu Thuận Tử không thoải mái hay sinh bệnh, mà ngươi sợ đại phu không đủ tốt thì cứ đốt pháo này lên, ta tức khắc đến ngay’
. Cao Bính nhớ đến lời dặn hồi trước của Tam ca, bèn lật tung lên để tìm pháo hoa ra đốt.
“Con ơi, sao con lại phóng pháo ban ngày vậy?” Cao phụ vỗ vỗ vai con trai hỏi han.
“Thuận Tử ăn không vô, con tìm Tam ca em ấy đến xem thử…”
Lời còn chưa dứt, trong sân chợt nổi lên một trận cuồng phong, quả nhiên Y Thần ôm Kỳ Ế xuất hiện.
“Thần… thần tiên!” Cao phụ há hốc mồm, nhất thời á khẩu.
“Thuận Tử đâu?” Tam ca trực tiếp hỏi, Cao Bính bèn đi trước dẫn đường, Y Thần bị lưu lại trả lời các loại vấn đề của Cao phụ.
Tam ca nắm móng hồ của Thuận Tử lên mà bắt mạch cho hắn, lại lật bụng hắn lên sờ tới sờ lui, đột nhiên giận tái mặt mà quay đầu trừng Cao Bính.
“Làm… Làm sao vậy?”
“Ngươi luôn bắn vào trong không đúng không?”
Bị hỏi chuyện phòng the một cách trắng trợn, ngay cả Cao Bính cũng không khỏi đỏ mặt, lộp bộp gật đầu.
Tam ca thả tay ra, hóa phép ra giấy bút rồi viết đơn thuốc, viết xong ném cho Cao Bính. Hắn quay lại đắp chăn cho Thuận Tử.
“Bốc thuốc, sắc, nhanh lên.”
“Cái đấy… Tiên nhân, Tiểu Thuận Thuận sinh bệnh gì vậy?”
“Ngươi không biết thật? Nướng ra bánh thịt con rồi!”
“… Ta, ta lập tức đi bốc thuốc!”
Sau lại, Thuận Tử quay về tháng ngày ăn tốt uống khỏe, vẫn luôn duy trì hình nắm, càng ăn càng mập, cũng không biết hắn mập thật hay là… Nói chung là sao mấy tháng thì có sáu đứa Thuận con ới á gọi Cao Bính là cha.
Thuận Tử chắc chắn không trông con rồi đó. Bình thường, đối mặt với cảnh một đám khóc la, hắn chỉ có thể vụng về vỗ đứa này vuốt đứa kia, cuối cùng biến thành cả đám nhóc và Thuận Tử cùng khóc, “Oa oa oa… Oa oa oa…” Cả thảy bảy giọng, vô cùng náo nhiệt.
Vì vậy, việc chăm sóc đám nhóc sẽ do Cao phụ Cao mẫu Cao Bính và hạ nhân trên dưới cả Cao phủ nhận hết. Khi mà Cao Bính bộn rộn hống bên này la bên kia để dỗ đám nhóc, Thuận Tử sẽ cuộn tròn trên giường, lẳng lặng chớp chớp mắt nhìn Cao Bính. Thông thường thì Cao Bính không để hắn chờ thêm lâu lắm, nhanh chóng trở lại cạnh hắn, giao đám nhóc cho người khác và ôm Thuận Tử vào lòng, đám nhóc thì treo đầy người y.
Cực lâu sau đó, khi mà Cao phụ Cao mẫu Cao Giáp Cao Ất đều không còn, Cao Bính chuyển nhượng cửa hàng lại cho đồng bọn tốt rồi mang Thuận Tử và đám Thuận con, cùng một ít dụng cụ làm bánh ngọt, đồ ăn, cùng nhau quay về Thanh Vân Sơn.
Từ đó về sau, Thanh Vân Sơn sinh ra một đầu bếp lợi hại, đồ ăn biết làm, bánh ngọt càng nhất tuyệt. Vì vậy… mọi người chưa từng thấy Thuận Tử gầy bao giờ. Bọn họ chỉ thường thấy Cao Bính ôm Thuận Tử, cưng yêu mà đút các loại đồ ăn cho hắn. Hoặc có khi, Cao Bính cùng Thuận Tử đều vùi đầu trong nhà bếp để nghiên cứu ra các món ăn ngon. Thuận con cũng từ sáu con… biến thành… Đại ca tỏ vẻ, hắn không muốn đếm nữa, thiệt!
〈 Toàn văn hoàn 〉