Chương 7
Qua năm mới là tiết Nguyên Tiêu, Vương thẩm niệm tình nhà Tô Phàm hai đại nam nhân mang theo một đứa nhỏ không dễ dàng gì, liền chạy sang giúp đỡ đun một nồi viên. Bánh đậu nhân táo, cắn một cái miệng đầy vị ngọt. Li Lạc nhất quán kén chọn cũng ăn đến miệng khen không ngớt.
“Bánh trôi, bánh trôi, cũng là hình ảnh toàn gia vây quanh vòng tròn.” Vương thẩm nói.
Tô Phàm nhìn Li Lạc lại nhìn Quản Nhi, hương vị của nhân táo tràn vào trong lòng.
Bánh trôi rơi xuống bụng liền vào xuân, khí trời ấm lại, học đường cũng mở khóa học.
Nhưng vào lúc này, bảng vàng trong kinh một đường dán đến cái tiểu trấn xa xôi ấy.
Đầu danh Trạng Nguyên khoa thi lần này, Nhan Tử Khanh.
Trạng Nguyên lang bút son ngự điểm, đại tài tử tướng mạo song toàn, trong một đêm truyền khắp Tái Bắc, Giang Nam.
Nhan Tử Khan, Nhan Trạng Nguyên, Nhan đại nhân, một thiên tấu chương thiên tử đánh lên, đứng đầu triều đình để chúng thần ca ngợi. Ngay tại chỗ gật đầu danh còn chưa đủ, Hoàng đế lại phá lệ tự tay châm ba chén ngự tửu đưa đến bên thân. Người chưa trở về trong phủ, một phong thánh chỉ sáng ngời đã liền theo đến.
Nhan Trạng Nguyên văn thao võ lược, có tài kinh thế, phong Ngũ phẩm Lễ bộ Thị lang, cùng ngày nhận chức.
Ban thưởng hạ quan một tòa dinh thự, hoàng kim, trân bảo vô số.
Hoàng tử đến làm quen kết bạn, Tể tướng tự mình tới cửa tiếp kiến, gác cổng thu biết bao nhiêu thiệp mời tiệc rượu, trước cửa xếp ít nhiều lễ vật của người ta… Quanh vinh sủng ái biết bao, vẻ vang đến thế!
Quỳnh lâm ẩn yến( ), Công chúa hoàng gia ở bờ đối diện cách rèm nhìn hắn; danh viên tham hoa, trong kinh biết bao danh viện đặc đặc biệt biệt ăn diện cải mới, muốn vồ vập một cái quay đầu của Nhan Trạng Nguyên; lão Thái sư nhờ người đến hỏi hắn có từng cưới vợ; Đại Nguyên soái mang đồ thêu của con gái cương quyết tặng cho hắn…
Nhan Tử Khanh, một khi đã phóng qua long môn( ), vinh hoa phía trước còn không phải dễ như trở bàn tay?
Người trên vạn người thủy chung là kẻ hơn người trong Kháo Sơn trang.
Khi tin tức truyền đến, Tô Phàm đang dạy trên học đường. Bọn trẻ đang chăm chú học bài có, nhân cơ hội tranh cãi ầm ĩ cũng có, Tô Phàm thấy ồn cũng không quá đáng, để cho chúng tha hồ.
Ngoài cửa một trận huyên náo, dẫn tới bọn nhỏ cũng rướn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xem, tường sân chặn lại, căn bản không thấy gì cả. Có mấy đứa trong bụng ngứa ngáy bắt đầu muốn mượn cớ tiểu tiện chạy ra, lại sợ Tô Phàm không cho phép, ngồi tại chỗ cử động vặn vẹo đến thật là bất an.
Có một người vội vội vàng vàng chạy vào, cũng bất chấp lễ độ, chạy vào liền xông tới Tô Phàm lớn tiếng hét: “Đậu rồi! Đậu rồi! Tô tiên sinh, thiếu gia nhà ta đậu Trạng Nguyên rồi!”
Đúng là Nhan An. Xem ra là một mạch chạy tới cấp báo, vừa nói vừa thở hổn hển.
Tiếng ồn ào của bọn trẻ tức khắc chọc thủng nóc nhà, không được sự cho phép của Tô Phàm cũng nhao nhao chạy khỏi học đường xem náo nhiệt.
Tô Phàm nhìn Nhan An thần sắc động trước mặt, ngồi trên ghế nhưng ngây ngốc đến không biết phải nói gì làm gì. Ngay cả Nhan An đi lúc nào cũng không biết.
Đậu rồi, hắn, đậu rồi.
Nhớ tới ngày đó xe ngựa đi qua từ trước cửa nhà hắn, khi ấy Vương thẩm trách cứ y vì học đường mà bỏ cuộc đi thi. Y lại nhìn cỗ xe ngựa kia nghĩ, nếu là hắn nhất định có thể đậu.
Quả nhiên.
Kháo Sơn trang lần nữa sôi trào.
Trời cao Hoàng đế xa, cái địa phương ngay cả chim chóc bay ngang cũng không thấy chỗ dừng chân đó a, cư nhiên lại là quê hương của đương kim Trạng Nguyên gia! Sau này bôn tẩu bên ngoài nếu có người đến hỏi, phải nói, Kháo Sơn trang, Nhan Trạng Nguyên, ta và Nhan Tử Khanh Trạng Nguyên là đồng hương! Thật là rạng rỡ biết bao nhiêu na!
Từ học đường đi trở về nhà, đọc đường đều là đang nói đến chuyện này. Tin tức trong kinh không thiếu một điều nào từ trong miệng người Kháo Sơn trang nói ra.
“Văn chương của Nhan công tử, không phải, Nhan Trạng Nguyên hay lắm, Hoàng đế lão nhân cũng khen ngợi hắn!”
“Người còn chưa có vào nhà na, Thánh chỉ đã tới rồi, lập tức làm Lễ bộ Thị lang, trực tiếp Ngũ phẩm na! Sau này Huyện thái gia ta thấy hắn là phải quỳ xuống dập đầu đó.”
“Nghe nói ban thưởng không ít thứ, đồ vàng sáng bóng chất đầy phòng! Vàng nha! Chất đầy một phòng! Ngươi nói, này phải xài mấy đời mới xài cho hết?”
“Người cầu hôn ngay tức khắc san bằng khảm cửa, nhân gia nhà viên quan nhỏ chút cũng không biết xấu hổ đến gõ! Cái gì? Con gái của Tuần phủ đại nhân ta? Yêu, có thể đưa cho người ta làm nha đầu sai bảo cũng không sai! Tới cửa đó đều là con gái của Thái sư, Tướng quân, cũng có người đứng đầu trong cung. Người ta đó là hoàng thân quốc thích đấy! Xuất giá rồi, Nhan lão viên ngoại chính là nhà họ hàng với Hoàng đế rồi đó…”
Tô Phàm chậm rãi đi tới, chậm rãi nghe, gặp phải người, người ta liền hỏi y: “Tô Phàm, ngươi biết chưa? Công tử Nhan gia đậu Trạng Nguyên rồi!”
Tô Phàm liền khẽ gật đầu.
Người ta còn nói: “Hắn với ngươi hồi trước là học chung một học đường mà.”
Tô Phàm nói: “Đúng vậy, bài học của y lúc nào cũng tốt nhất.”
Người ta liền cười cười với y rồi nói sang người khác, ý tứ không khác gì, bất quá là muốn tìm người để cùng huyên thuyên mà thôi.
Khi về đến nhà, Li Lạc đang ngồi chồm hổm trong vườn cho gà ăn, thấy y sắc mặt có chút tái nhợt, liền đứng thẳng người lên hỏi y có việc gì.
Tô Phàm nói không sao, liền vào phòng.
Đứng bên giá sách thật lâu, tay y đưa lên lại thõng xuống, rốt cuộc vẫn là rút tập thơ ấy ra.
Trên trang bìa không biết gì cả, mở trang thứ nhất thì chính là bài “Quan thư” đó.
“Quan quan thư cưu, tại Hà chi Châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”
Lại rút từ trong sách lá thư kia, ngày đó sau khi trở về liền kẹp vào trong. Mở ra đặt chung với tập thơ ở trên bàn, quay lại nhìn thấy ngay cả trời đã tối lúc nào cũng không biết.
Suy nghĩ hỗn loạn, nhớ tới rất nhiều chuyện, hoàng hôn học thơ ấy, tình cảnh dạo chơi ngoại thành làm thơ, nội dung uống trà luận văn, khi đang cùng uống rượu trong một tửu quán nhỏ tại thị trấn thì ngoài cửa sổ một gốc hoa đào… Rất nhiều rất nhiều. Làm đồng môn mấy năm, nhìn hai người như không liên quan gì nguyên lai cũng có nhiều hồi ức chung như thế, mặc dù phần lớn là tình cờ gặp gỡ.
“Thư ngốc tử, ăn cơm.” Thanh âm của Li Lạc truyền vào trong tai, hắn từ khi nào đã đứng sau lưng y?
Tô Phàm hoảng hốt đứng lên, khi dọn dẹp thư từ lại cảm thấy hơi bối rối. “A, ừ!”
Quản Nhi đang bày đồ ăn bát đũa lên bàn trong nhà chính. Kiền ti xào, khổ qua trộn, đậu hủ vừng, canh dưa muối miến.
Tô Phàm có hơi kinh ngạc.
“Đây là?
“Đừng tưởng bổn đại gia chỉ biết ăn không biết làm.” Li Lạc mặc kệ Tô Phàm, tự ý ngồi xuống, “Nhìn ngươi khi trở về sắc mặt cứ như quỷ. Coi như ngươi hôm nay có lộc ăn.”
Tô Phàm gắp một ít lên nếm thử, Li Lạc từ trong bát cơm lùa ngẩng đầu liếc trộm y. Thấy Tô Phàm gật đầu, hồ ly cao hứng mỉm cười, lại gắp thêm một chút vào trong chén Tô Phàm, “Vậy ăn nhiều chút đi, người đã gầy đến giống như con gà rồi.”
Quản Nhi xoay đầu nhìn qua lại trên mặt hai người bọn họ, “Ngươi đem hết thức ăn cho vào trong bát tiên sinh, ta ăn cái gì?”
“Ngươi đói chút cũng không ch.ết. Nhìn ngươi béo vậy, sắp chui hết nổi vào trong chuồng gà luôn.” Li Lạc lườn nó một cái.
Buổi tối Tô Phàm nằm trên giường vẫn mở mắt thao láo, trong đầu tỉnh táo đến căn bản không có nghĩ tạp. Liền ngơ ngác nhìn đầu giường, ánh trăng rọi đến, màn sa màu thiên thanh như khói như sương.
“Sao vậy?” Li Lạc bên cạnh mở miệng hỏi y.
“Không có gì. Ngủ đi.” Trở người qua, đưa lưng về phía hắn.
Ngoài cửa sổ một vầng trăng vằng vặc.
Li Lạc không nói nữa. Một cánh tay đưa ngang đặt trên lưng y, sau lưng dán vào ***g ngực ấm áp.
Căn phòng yên tĩnh.
***
Nhan gia vừa có được tin vui, tức khắc dưới đại thụ ở trung tâm trang mở tiệc đứng suốt ba ngày. Dựng lên vài cái bàn con bát lớn, đầu bếp nổi danh mời đến từ nội thành không ngớt chuyển tay muôi, mâm đĩa thức ăn như nước đưa tới bàn, hương lân bốn hướng, người đi đường tạt ngang đều có thể tùy ý ngồi xuống, lướt qua đôi lần cũng được, ngay cả ăn ba ngày cũng không sao, thậm chí ăn xong rồi còn mang đi nữa chủ nhà cũng không trách, vì đây chính là chung vui cùng chúc, cũng là để cảm tạ chiếu cố của láng giềng trong trang nhiều năm qua.
Sẽ có nhân gia mang cả nhà đến cắm trại ở một bên, ngày ba bữa không tính, rãnh rỗi liền ngồi xuống sang bàn bên cạnh, chè nước, kẹo, ăn vặt đều là chuẩn bị sẵn hết cho ngươi. Ai cũng nói, không hổ là nhà của Trạng Nguyên, thật đúng xa xỉ.
Nhóm học sinh khác vào kinh trở về cũng ghé qua, mọi người liền vừa uống trà, vừa nghe bọn họ giảng những kiến thức mới mẻ trong kinh thành.
Cái gì là đường nước chảy trong kinh thành rất rộng, so với thanh hà cạnh trang ta còn rộng hơn; nhà ai ở kinh thành cũng không giống, tùy tiện một cái tiệm cơm nhỏ cũng có khí thế hơn Thực Thánh lâu tốt nhất trong trấn ta; kể cả hát rong so với hồng bài trong Thiên Hương lâu nọ của ta cũng xinh đẹp hơn; hoa khôi đẹp nhất của người ta bên đó cứ như thiên tiên hạ phàm, ra vẻ đại gia, tâng bốc ngồi lì ra đấy cũng chưa chắc chịu gặp một lần…
Cuối cùng chung quy sẽ nói đến Nhan Trạng Nguyên kia, ngày kia đánh ngựa dạo phố mà người người tấp nập ra sao; dinh phủ được ngự ban đó là tráng lệ như thế nào; phô trương ra vào ấy là tôi tớ như mây, chiêng trống nhường đường thế nọ…
Người trong trang nghe đến không ngừng kinh hô mở rộng tầm mắt.
Tô Phàm không xen vào trong cuộc náo nhiệt đó, Li Lạc thích ăn ngon lần này cũng không muốn qua. Quản Nhi nói, nghe đồng bạn bảo thịt kho tàu bên kia vừa lớn vừa mập, thơm cả dặm. Li Lạc mắt vừa chuyển, tiểu hồ ly sẽ không dám nói tiếp nữa.
Tô Phàm ôn nhu nói với Quản Nhi: “Muốn đi thì đi đi.”
Quản Nhi vội lắc đầu, cúi xuống gặm màn thầu.
Tuy là không tham gia náo nhiệt, nhưng tin tức vẫn truyền đến như nhau.
Hết đầu tháng, Nhan Trạng Nguyên vinh quy quê cũ, áo gấm về nhà.
Tô Phàm nghe xong hồi lâu không nói gì, Li Lạc đến nắm tay y, “Dù sao cũng đã đầu xuân rồi, tay còn lạnh như thế?”
Tô Phàm liền tới cầm lấy tập thơ kia, “Hắn…” lại không biết mở lời như thế nào.
Li Lạc nói: “Quyển này ta đã xem qua, chữ viết trông không đẹp như ta viết.”
Trên gương mặt mấy ngày qua của Tô Phàm rốt cuộc có nụ cười, “Là hắn viết. Nhan Tử Khanh.”
Li Lạc liền nói: “Nguyên lai chữ của Nhan Trạng Nguyên bất quá chỉ như vậy, sao mà trong kinh thành lại tung hê hắn đến giống như sao Văn Khúc hạ phàm vậy.”
“Đừng nói bậy, hắn đúng là có tài.”
“A. Vậy lần sau bổn đại gia cũng đi thi đỗ một chức Trạng Nguyên chơi thử xem, coi coi Hoàng đế lão nhân có mừng rỡ muốn đem Công chúa gả cho ta hay không.”
“Ngươi nha…” Tô Phàm không cách nào với hắn, liền đem tập thơ đặt trở lại.
“Hắn cho dù có làm Hoàng đế thì cũng vẫn là Nhan Tử Khanh, vẫn là Nhan Tử Khanh đã từng cùng đọc sách với ngươi. Bổn đại gia còn chưa hoảng, ngươi hoảng cái gì?”
Li Lạc nói.
Khi đó hắn đưa lưng về phía Tô Phàm, Tô Phàm không nhìn thấy vẻ mặt hắn.
Khi đêm xuống, hắn vẫn như trước tiếp cận từ sau lưng.
Một đêm ấy, vậy mà ngủ.
An an ổn ổn.
***
Nhan Trạng Nguyên về quê, người trong trang đều nói muốn đến gặp gặp gỡ gỡ. Các trưởng lão trong tộc cũng đến thương lượng với Tô Phàm, có nên cho học đường nghỉ một ngày không, cho bọn nhỏ đi xem xem, để có chí khí học bài thật lâu dài. Tô Phàm nghĩ một lát, bằng lòng.
“Tô tiên sinh nhất định là cũng phải đi thăm đi, đồng môn nha, nhóm Tam Nhi bọn họ cũng phải đi, Tô tiên sinh không được không đi nha.” Trưởng lão trước khi đi nói.
Tô Phàm cười cười, không tỏ ý kiến.
“Có đi không?” Chờ trưởng lão đi rồi, Li Lạc từ buồng trong đi ra hỏi y.
“Quản Nhi có đi không?” Tô Phàm không đáp, cúi đầu hỏi Quản Nhi đang viết chữ.
Quản Nhi nhìn Tô Phàm lại nhìn Li Lạc, rồi cau mày cắn cắn cán bút trong tay, cười lạnh một tiếng: “Thường ngày cứ nói tiểu hài tử không hiểu chuyện bảo ta tránh qua một bên, như thế nào vừa gặp loại chuyện này liền đẩy ta lên đầu rồi? Ta lại không muốn thi đỗ Trạng Nguyên, còn gặp Hoàng đế cũng không làm khó được ta, Trạng Nguyên tính là cái gì?”
“Vừa hỏi ngươi một câu, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm chi?” Li Lạc đưa tay tới cái trán nó bắn một cái, tiểu hồ ly liền há mồm định cạp lên ngón tay hắn.
Tô Phàm cũng không khuyên can, chau đầu lông mày lên, trên mặt lại là vẻ hoảng hốt.
Li Lạc thấy, biết tên thư ngốc tử này lại muốn ủy khuất bản thân, liền ném Quản Nhi trong tay đi, quay sang ôm y cùng ngồi lên chiếc ghế mềm, nắm tay y mở ra liền đan vào.
“Thư ngốc tử, nghĩ nhiều vậy làm cái gì? Nếu muốn đi, bổn đại gia liền đi cùng ngươi, nếu không muốn đi, khí trời lúc này tốt, chúng ta tìm chỗ nào đó thả diều đi. Ngươi phí công suy nghĩ vậy được cái gì sao? Ngốc nghếch!”
Càng nói về sau, thanh âm càng thấp, cơ hồ dán vào tai Tô Phàm.
Tô Phàm vùi vào trong suy nghĩ, hồn nhiên không phát giác. Chỉ cảm thấy ngồi rất thoải mái, liền nhích sâu vào trong lòng Li Lạc. Sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Ta… Chúng ta đi thả diều đi.”
Ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lộ nụ cười, con ngươi vàng nhạt sáng hơn cả ánh nến trong phòng. Lúc này mới phát hiện tư thế của hai người mờ ám, vùng vẫy muốn Li Lạc buông ra, hồ ly cười lớn nhìn y bước nhanh trốn vào buồng trong.
Khi Nhan Trạng Nguyên trở về, quan viên lớn nhỏ bản thành bản huyện mặc quan bào mới tinh rời thành hai mươi dặm ngênh đón. Đầu tiên là đến mấy quan thừa báo tin( ), nói sắp tới rồi, bảo mau chuẩn bị.
Vì thế đều vội vội vàng vàng quỳ xuống, nhưng quỳ chừng hơn nửa canh giờ, mới thấy xa xa có một đại đội nhân mã chậm rãi đi về phía này.
Gần nhìn mới rõ, đầu tiên là gõ chiêng dẹp đường, phía sau giơ cao bài tử để người nhàn tránh ra, lại đến thêm mấy kẻ dáng dấp tôi tớ, tì nữ, vẻ mặt không xem như kiêu căng, nhưng so với nông dân đang quỳ xem náo nhiệt bên đường, tất nhiên là toát ra quý khí không tầm thường.
Đáp ở phía sau đó nữa là một đại kiệu lục kim tám người nâng, vì thế nhóm Tuần phủ Tri huyện vội vàng mọp đầu xuống thấp, cao cao chúi cái cổ lên, ngênh đón trước đương kim thánh giá tân hồng Nhan đại nhân.
Những điều này là do về sau nghe nói lại, mọi người ở Kháo Sơn trang tụ họp dưới đại thụ nhắc đi nhắc lại việc này hơn nửa năm. Li Lạc bò trên cành ở trên đầu nghe xong, trở về nói cho Tô Phàm.
Khi nói, đuôi mày của Li Lạc chênh chếch xuống, con mắt chớp lại chớp, nụ cười có phần chế nhạo.
Ngày đó, Tô Phàm thật sự cùng Li Lạc đi thả diều. Cạnh chân núi phía sau có một bãi cỏ, mảng cỏ xanh như thảm, cũng có trăm hoa như cẩm, cây khỏe xanh um, một khe suối trong lành chảy ngang trước mặt, nước suối trong veo, róc rách loáng thoáng như hoàn bội kêu đinh đang.
Tô Phàm ở lâu trong thư phòng, thấy cảnh tượng này đương nhiên vui vẻ thoải mái, không khỏi quay đầu cười với Li Lạc.
“Đã sớm kêu ngươi ra đây dạo một chút, không nghe. Ta còn có thể lừa ngươi ra đây đem bán?” Hồ ly hết sức đắc ý.
“Ngươi chẳng phải chưa từng lừa gạt y, lần trước giả bộ bệnh không phải sao?” Quản Nhi thọt ra chen mồm vào.
“Cút! Đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử tránh ra một bên!” Nói xem liền đem con diều trong tay Tô Phàm kín đáo đưa cho Quản Nhi, “Chẳng phải tranh nhau chơi thả diều sao? Thả đi.”
“Ai tranh chơi thả diều? Rõ ràng…” Quản Nhi cãi, thấy đầu ngón tay Li Lạc đang từ từ biến dài ra, vội ngậm miệng lại, ôm con diều trốn sau lưng Tô Phàm.
“Nó còn là một hài tử, ngươi nhường nó đi.” Tô Phàm thở dài, rõ ràng là cùng tộc, mà sao lúc nào cũng cãi nhau?
Tiểu hồ ly liền lén thò mặt ra thè lưỡi với Li Lạc, trên trán tức khắc trúng một hạt dẻ lông, ứa nước mắt nhìn Tô Phàm. Li Lạc tập tức kéo tay Tô Phàm đi tới trước, còn không quên quay đầu liếc nó thêm cái nữa.
“Ngươi…” Tô Phàm hết cách.
Tâm tình lại khá hơn nhiều, không giống như mấy ngày trước, nặng nề, giống nhưng đang kềm nén muôn vàn chuyện vặt. Cảm động liếc nhìn Li Lạc, vừa vặn thấy hắn chuyển mắt ra hướng khác, bàn tay dắt mình có hơi nóng lên, ngón tay hơi hơi dùng sức nắm lại tay hắn, “Nghe nói bên núi có gà rừng, nếu có thể bắt được, nướng lên ăn thế nào?”
Nhiệt độ trong tay còn, thân ảnh màu trắng của hắn đã nhảy ra xa thành một điểm trắng nhỏ.
“Rõ là…” Tô Phàm dở khóc dở cười, ngón tay khép thành nắm, độ ấm còn lại của hắn sẽ không bị gió thổi tan đi.
***
Khi Nhan Trạng Nguyên hạ kiệu, khắp nơi quạ thước không kêu. Qua thật lâu sau mới nghe được tiếng hắn nói “Vạn không thể như vậy, đệ tử thẹn không dám nhận”, và âm thanh hắn nâng Tuần phủ đại nhân dậy.
Nhóm người trong trang lúc này mới ngẩng đầu lên, Trạng Nguyên quan bào đỏ thẫm đang dìu viên ngoại phụ thân lão lệ tung hoành, lại một trận thán phục: Mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, thật tốt một vị Trạng Nguyên lang phong thái phiêu phiêu!
Sau đó Tuần phủ liền kéo tay hắn nước bọt văng tứ tung ca ngợi hắn lần nữa, lại vời hắn đến dự tiệc trong phủ tẩy trần, những điều này là do lễ nghi, đương nghiên không thể chối từ.
Khi trở người lên kiệu, Nhan Trạng Nguyên lại nhìn lướt qua mọi người xung quanh, Tam Nhi của Trương gia, lão Đại của Lý gia mấy người đồng môn bọn họ đều y quan chỉnh tề, chắp chắp tay với hắn trong ánh mắt ao ước của mọi người.
Hồ ly khi đang nói tới đoạn này thì nhìn chằm chằm vào Tô Phàm, “Ngươi nói, khi hắn vừa hạ kiệu, là đang nhìn cái gì?”
Tô Phàm không để ý đến hắn, cúi đầu đọc sách.
Li Lạc đúng xách hai con gà trở lại, Tô Phàm tìm cả buổi cũng không thấy vết thương trên người gà.
“Cái này đã biết đến bản lĩnh của bổn đại gia chưa?” Li lạc sau khi mổ bụng cắt ruột gà cũng không vặt lông, mà nhanh tay lẹ chân trát đầy bùn nhão lên người gà, “Hôm nay cho ngươi nhìn xem gà nên phải ăn như thế nào.”
Quản Nhi dắt dây diều chạy vụt trên cỏ, dưới bầu trời xanh ngắt, trong miệng một con hồ ly toàn thân đỏ rực ngậm một con gà vàng ươm.
“Sao lại làm diều hình này?” Tô Phàm cảm thấy buồn cười.
“Chẳng phải rất hay sao?” Li Lạc chuyên chú xoay nhánh tùng nhỏ trong tay, bùn nhão thật dày trên mình gà đã được hong khô, lộ ra màu đất vàng. Lát sau nữa, có nhiều chỗ đã bắt đầu nứt nẻ, phát nên tiếng “Lách cách”, hỗn hợp mùi tùng và mùi thịt xuyên qua kẽ hở chui ra ngoài.
“Có gà ăn?” Quản Nhi chạy tới, hít mũi gắng sức nghe.
“Muốn ăn thì tự mình bắt tay làm.” Li Lạc đưa cành tùng cho Quản Nhi, kéo Tô Phàm đi qua khe suối, “Đừng cưng chiều nó quá, càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.”
Tô Phàm nghĩ đến bộ dáng hắn thường ngày mặc áo chìa tay ăn cơm đến há mồm, lại thấy hắn vẫn có thể nói người khác đến đúng lý hợp tình như thế.
Một đường đi dọc theo khe suối, Li Lạc nãy giờ không nói gì, Tô Phàm nghi hoặc nhìn hắn: “Có chuyện gì sao?”
“Ừm.” Li Lạc nhìn Tô Phàm, trong con người vàng nhạt ánh lên cái bóng của thư sinh, từng bước một ghé sát qua, “Ngươi trốn tránh cái gì?”
“Ta…” Tô Phàm bối rối đưa mắt đi, “Không hề!”
“Không hề?” Li Lạc nhướng mày, “Vậy thì, lần này không được trốn.”
Tô Phàm nhìn về phía Li Lạc, con mắt vàng kim nhạt trước mặt càng lúc càng lớn, hai mắt mình cũng không khỏi càng mở càng to, có cái gì đó dán lên môi mình, chỉ là trong nháy mắt, còn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn quanh quẩn bên tai: “Tốt lắm, quả nhiên không trốn.”
Muốn mở miệng nói cái gì, hắn đã thừa cơ xông tới, mềm mại mịn màng, trong miệng mình trắng trợn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ tới lui, còn cuốn lấy của mình…
Trên người một trận tê dại, trong đầu tựa hồ trống rỗng lại tựa hồ tràn ngập toàn bộ cảm xúc, cảm thấy bản thân đang trĩu nặng rơi xuống, lại được tay hắn đặt trên lưng mình nâng lên, thân bất do kỷ dựa sát vào người hắn… Thần trí càng ngày càng mơ hồ, chỉ nhớ rõ con ngươi vàng kim nhạt của hắn sáng đến chói mắt.
“Ha ha…” Khi lấy lại tinh thần, hai tay mình đang ôm lấy cổ hắn, toàn bộ thân người đều bắt trên người hắn. Hồ ly ɭϊếʍƈ môi cười đến tựa như mèo vừa ăn vụng thịt.
Trên mặt “Phụt -” một cái nổ tung.
“Thật là, Nhan Tử Khanh có thể ăn ngươi chăng.” Li Lạc ôm Tô Phàm nói: “Ngươi nói ngươi không trốn là cái gì? Không thích hắn thì nói thẳng với hắn đi, hắn có thể khóc treo cổ cho ngươi xem sao?”
Khi ăn gà, tiểu hồ ly thừa dịp cảnh Tô Phàm ngẩn người, tiến đến bên tai đại hồ ly nhỏ giọng khen hắn: “Ngươi thật là dám chắc, ngươi không sợ tiên sinh gặp tên Trạng Nguyên đó thì bị người ta câu đi sao?”
Li Lạc cắn một miếng gà, mê li mở con mắt toan tính, “Thì cũng phải gặp mới được. Hắn về lần này, chỉ cần hôm nay không gặp, ngày sau đông gia mời tây gia gọi, làm sao rảnh rỗi đến tìm tiên sinh nhà ngươi? Tiên sinh nhà ngươi ban ngày ở học đường, ban đêm về nhà, đâu ra khoảng hở cho Trạng Nguyên lang chui vào?”
Tiểu hồ ly vội vàng dâng một khối gà cho hắn, bội phục sát đất.
Người tính không bằng trời tính, cáo tính cũng coi như vậy đi.
Chung quy, vẫn là gặp.
Ngày đó, lúc học đường tan học, bọn trẻ vừa về không lâu lắm, chỉ còn duy nhất đứa nhỏ nhà Tề Bá kia chưa học thuộc xong, Tô Phàm liền để nó ở lại cùng học với nó.
“Quan quan… Quan quan… Thư cưu… tại Hà… tại Hà… chi Châu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng, mắt thấy lệ đứa bé này đã viền quanh hốc mắt.
“Đừng vội, ngươi định thần từ từ học.” Tô Phàm ôn nhu trấn an nó.
“Dạ…” Nó dùng lực gật đầu, đáng tiếc vừa mở miệng vẫn là cà lăm: “Quan quan… Quan quan… thư cưu…”
Lệ liền rơi xuống, rốt cuộc học không nổi nữa.
“Ai…” Tô Phàm thở dài cho nó về trước, sáng mai lại đến học.
“Quan quan thư cưu, tại Hà chi Châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”
Có người đứng cạnh cửa, thanh âm ôn nhuận như nước, ngờ ngợ thoảng như ngày hôm qua.
Tô Phàm quay đầu, sam tử vàng hơi đỏ tóc đen như mực, con mắt cũng đen như mực nhìn vào không thấy đáy.
“Tử Khanh…”
“Tô Phàm…”
===
~*~