Chương 8
“Ngươi… Khỏe không?” Nhìn nhau không nói gì, rốt cuộc vẫn là Nhan Tử Khanh mở lời trước.
“Ừ.” Tô Phàm nhẹ gật đầu, con mắt chỉ chú mục vào mặt bàn loang lổ cũ kỹ.
Lần thứ hai không nói, ánh mắt của Tô Phàm khe khẽ đưa tới, trên cẩm y vàng hơi đỏ thêu ám văn màu bạc, gợn chuyển sóng cuốn, biển cuộn mây trôi.
Trên đỉnh đầu một tiếng thở dài u uất, bàn tay chấp bút làm thơ đến cạnh người y lại buông thõng, “Đã làm tiên sinh rồi, như thế nào còn không thích nói chuyện chứ?”
Không phải không thích nói, chỉ là không muốn nói, không chịu nói, cũng chẳng biết phải nói gì.
Tô Phàm ngầm giải thích trong lòng. Tay nắm quyển sách vò lại dùng sức siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời một mảng vôi rơi trên bàn.
“Bộ dạng ngươi như vậy, năm đó khi không học thuộc thơ được cũng là thế này, một chút cũng không đổi.” Không ngại Tô Phàm ít lời, Nhan Tử Khanh tiếp tục nói, khí tức xa xăm, dường như đang hồi tưởng lại năm đó.
“Năm đó, nếu không học thuộc, phu tử có lẽ thật sẽ giữ ngươi lại đến tối mịt.”
“Không đâu, phu tử trước sau đều từ ái, sẽ không như vậy.” Tô Phàm thốt lên bảo vệ, lại thấy mắt hắn tràn đầy ý cười, “Ngươi…”
“Rốt cuộc đã chịu nói với ta rồi?” Nhan Tử Khanh cười nhìn Tô Phàm, “Đồng môn gặp lại, Tô tiên sinh đây là đối đãi như thế sao?”
Nhan Tử Khanh, cho dù là đang mưu tính người khác cũng cười đến hòa hợp êm ấm.
Tô Phàm lúc nào cũng thấy lạ, vì sao ở nơi lỗ mãng khốn quẫn như vậy cư nhiên lại sinh ra một nhân vật tinh tế thong dong đến thế? Lại còn có thể cười lẫn cùng đám người bọn họ đến hài hòa như vậy.
“Ngươi… Khỏe không?” Trước mặt Nhan Tử Khanh, Tô Phàm chung quy đều cảm thấy mình vô cùng lúng túng.
“Mạnh khỏe.” Lần này, ngay cả trong lời nói cũng có thể nghe ra tiếng cười.
Tô Phàm hung hăng cắn môi, nếu để Li Lạc biết được, hắn nhất định sẽ liếc mắt cười nhạo y: “Thật đúng là một thư ngốc tử, ngay cả câu xã giao cũng không hỏi được. Ngươi đọc nhiều sách như vậy dùng làm cái gì?”
“Đừng cắn, coi chừng cắn đứt mất.”
Nhan Tử Khanh đưa tay vuốt môi y, Tô Phàm cả kinh, khẩn trương lùi ra sau tránh. Tay Nhan Tử Khanh dừng giữa chừng, cũng xấu hổ chuyển mắt đi, nhất thời lại đều nói không nên lời.
“Ta… Ừm… Chúc mừng ngươi!” Tô Phàm phá vỡ tình thế căng thẳng, trên mặt nhoẻn lên nụ cười thật lòng, “Đề tên bảng vàng, thật đáng mừng.”
“Cảm tạ.” Có lẽ gần đây lời này đã nghe nhiều rồi, Tử Khanh cười có hơi nhạt, “Chỉ là vận khí mà thôi.”
Sau đó nói thêm chút chuyện trên đường đi thi và khi thi. Một ít cố sự hiếm lạ nghe được dọc đường, nghĩa khuyển tuẫn chúa, bạch hạc báo ân, trung trinh nữ tử thiên lí tầm phu( )… Khi khảo thí lại là tình cảnh như thế nào, tường gai cao ngút ngoài trường thi, một người một gian phòng riêng nho nhỏ, có người gian lận bị bắt không ngớt xin tha, có người khí huyết công tâm cử chỉ điên cuồng… Trường thi mỗi người một vẻ giống như một thế gian chúng sinh thu nhỏ.
“Còn có ngày đó Trạng Nguyên dạo phố, muôn người đều đổ xô ra đường, trên đường chen chúc đến một cây kim cũng chen không lọt; có hôm ngắm hoa, son bột phấn nước trong kinh cung không đủ cầu, trả giá xong xuôi trở lại đã hết hàng…” Đề tài mở ra liền thả lỏng không ít, Tô Phàm không khỏi đem lời nghe được vào trong tai ra kể tiếp theo hắn.
“Ngươi…” Nhan Tử Khanh thong dong rốt cuộc trở nên lúng túng, “Nói hay ho vậy, sao lại chê cười ta rồi?”
“Điều này sao xem là chê cười? Hiện nay khắp thiên hạ đều đang truyền tụng, chẳng lẽ là khắp thiên hạ chê cười ngươi ư?” Tô Phàm cho rằng thấy hắn lúng túng có hơi mới lạ, trên mặt tăng thêm ít nét cười.
“Tại sao cuối cùng có thể làm cho ngươi kể ra thành một chuyện khác đi?” Ánh mắt Nhan Tử Khanh nhìn Tô phàm có hơi bất đắc dĩ, còn có chút gì khác nữa Tô Phàm không dám nhận ra. Nên tới hay tránh không thoát đây?
Thấy Tô Phàm ngừng bặt cười, sắc mặt Tử Khanh trầm trọng, “Khi học thơ, ta cùng ngươi học rất nhiều lần, một lần lại một lần, ngươi chỉ cho rằng là học cùng ngươi…”
“Lúc đó còn nhỏ, một đứa nhỏ mới mấy tuổi đầu…” Tô Phàm vội cắt lời hắn.
“Khi dạo chơi ngoài thành, đặc biệt uống nhiều rượu như vậy… Ngươi thực nghĩ rằng chỉ là chắn cho ngươi sao? Cuối cùng ngươi lại kéo Nhan An tới… Khi đó chúng ta bao nhiêu tuổi? Chung quy lớn hơn nhiều rồi?”
Hắn xoay người ngoảnh đi, Tô Phàm chỉ nhìn thấy áo choàng vàng sắc đỏ của hắn trong ánh tà dương lóe lên một tia lại một tia sáng ảm đạm, từng đường từng đường, làm cho người ta nghĩ đến nước mắt.
“Ta…” Nụ cười trên mặt hơi hé ra, khiến Tô Phàm không hiểu sao lại nhớ đến ngày đó Li Lạc nướng con gà kia trên cành tùng, bùn nhão bọc bên ngoài cũng vỡ ra như thế, lộ màu sắc thật bên trong.
“Sau đó, ở trà trang, trên đường phố thị trấn, trong tiểu tửu quán, nhiều lần như vậy… Ngươi rõ là dễ dàng tin tưởng người khác, bảo đúng lúc gặp ngươi, thì thật xem như đúng lúc gặp gỡ.
“Ngươi như thế nào lại không muốn nghĩ, nơi hẻo lánh như thế, một cái tửu quán nhỏ như thế, ai không gặp lại gặp đúng mình ta, còn đã gặp thì lại nhiều lần như vậy, ngươi đã từng thấy có cái dạng gặp gỡ tình cờ nào như thế chưa a…”
Thanh âm lúc nào cũng chậm rãi nhu hòa vậy mà lại có thể xúc động đến thế. Theo rung động trên vai, y phục cũng vì đó đong đưa khe khẽ, ám văn ngân sắc liền sóng sánh cuồn cuộn xao động trước mắt.
“Vì sao không nói sớm?” Nụ cười hoàn toàn vỡ nát, Tô Phàm nhìn bóng dáng trước mặt, cuối cùng cảm thấy có vài phần oán hận, “Vì sao lúc này mới nói cho ta biết?”
Tử Khanh xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, cười đến bất đắc dĩ, “Khi đó, trước khi vào kinh, ta đã muốn nói cho ngươi biết. ‘Quan quan thư cưu, tại Hà chi Châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hỏa cầu…’, ta muốn tự tay đưa quyển sách cho ngươi. Nhưng ngươi lại nhìn ngoài cửa sổ nói với ta, Tam Nhi bọn họ ở bên ngoài, cùng gọi bọn họ vào đi…”
Tô Phàm hoảng hốt nhớ tới, có một ngày như thế, một ngày gặp phải Nhan Tử Khanh trong tửu quán. Trước kia nói xong chút chuyện vặt, mắt hắn vẫn luôn luôn nhìn sang, không hiểu là đang nhìn mình, liền theo tầm mắt nhìn ra sau, ngoài cửa sổ một gốc đào hoa nở rực rỡ. Nhịn không được nhìn một lát, vừa vặn thấy Tam Nhi bọn họ lướt người qua…
“Ngươi có biết trong đầu đeo chuyện là tư vị như thế nào sao? Trước khi thi hoàn hảo, thi xong rồi mọi người chỉ nói ta đứng ngồi không yên là lo lắng thành tích, công danh tính là gì? Trạng Nguyên thì sao? Rớt bảng lại như thế nào? Có thể sớm một ngày trở về là được rồi. Đả mã du nhai, danh viên tham hoa, ngự tiền ẩm yến… Làm sao có ta một Trạng Nguyên lang lòng như lửa đốt như vậy?”
Tô Phàm kinh ngạc nhìn đau khổ trong mắt hắn, động một chút cũng không động được.
“Trên đường đi ngày đêm gấp rút rốt cuộc ta đã trở về, nhưng khi ta hạ kiệu quay lại nhìn người đến quỳ bao nhiêu lần cũng không nhìn thấy ngươi, nếu không có hai bên nhắc nhở, Huyện thái gia bọn họ lúc này còn đang quỳ ở ngoài thành đó! Nhạt với ta như thế sao? Ngay cả gặp cũng không muốn gặp một lần sao? Ngày đó ngươi đi đâu?”
“Ta…” Tô Phàm nửa hé miệng, người trước mắt thít chặt lông mày khuôn mặt đau khổ, không còn là Nhan Tử Khanh y quen thuộc nữa.
Trả lời thế nào? Trả lời ra sao? Trả lời cái gì?
Bị buộc tới góc tường, thịnh nộ và oán giận của hắn ùn ùn kéo đến đánh úp lại.
Ngỡ ngàng, cảm thấy ngỡ ngàng.
“Quấy rầy.” Một đạo thanh âm chen vào, lạnh lạnh thanh thanh, nghe không ra bất cứ tâm tình nào.
Cửa chẳng biết từ khi nào đã đứng một người, tóc bạc, áo trắng, con ngươi vàng nhạt.
“Li Lạc.”
Tô phàm cất tiếng gọi hắn. Ngay cả mình cũng không hề phát hiện thở phào thoải mái một hơi trong lời nói, lại khiến cho mắt Nhan Tử Khanh càng tối đi vài phần.
“Sao lại trễ như vậy còn chưa về nhà?” Li Lạc tự ý bước tới kéo Tô phàm, không mảy may để ý đến Tử Khanh trước người y.
“Ta…” Tô Phàm nhìn hai người không biết nên giải thích thế nào.
“Ta cái gì ta? Thư ngốc tử, muốn đói ch.ết bổn đại gia phải không?” Dứt lời đã mang Tô Phàm đi, “Chúng ta về nhà, tiểu quỷ còn ở nhà kêu đói kìa.”
“Vị này chính là?” Tử Khanh cũng không để ý đến Li Lạc, chỉ nhìn Tô Phàm.
“Li Lạc.” Li Lạc không đợi Tô Phàm cất lời đã giành đáp trước.
“Y là ta…” Tô Phàm muốn giải thích, lại bị Li Lạc ngăn cản.
“Ta hiện tại ngụ ở nhà y.”
Nhan Tử Khanh ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tô Phàm, ánh mắt lại dừng trên tay hai người đan xen. Tô Phàm nhìn ánh mắt hắn, trên mặt càng túng quẫn, giãy giụa muốn bảo Li Lạc buông ra, lại không ngờ Li Lạc càng nắm càng chặt.
“Tại hạ Nhan Tử Khanh, đồng môn với Tô Phàm.” Tử Khanh lấy lại tinh thần, chắp tay hướng Li Lạc.
Khí vũ hiên ngang, phong thần tuấn mỹ, lại là tên Trạng Nguyên lang hơn người đó.
“A, Nhan Trạng Nguyên.” Li Lạc không đáp lễ, nắm tay Tô phàm chỉ khẽ gật đầu, “Lúc này trời đã tối, muốn ôn chuyện cũ không bằng hẹn lần sau được chăng?”
Dứt lời cũng không chờ hắn gật đầu, liền kéo Tô Phàm rời học đường.
“Vậy đệ tử lần sau nhất định đích thân đến nhà, mong Li Lạc huynh không lấy làm phiền lòng.”
Phía sau truyền đến thanh âm của Tử Khanh. Li Lạc không đáp, khe khẽ “Hừ” một tiếng.
Thấy Tô Phàm đang chăm chú nhìn hắn, liền bảo: “Có việc gì tối nói.” Khẩu khí lại mềm đi không ít.
Bữa cơm này ăn thật là im ắng lặng lẽ, Quản Nhi cúi đầu xới cơm, mắt lại đảo tới đảo lui trên mặt hai người.
Li Lạc và Tô Phàm không hề lên tiếng, chỉ cúi đầu gắp thức ăn trước mặt mình.
Ăn được một lúc, Li Lạc bất thình lình đứng lên, Quản Nhi cả kinh, thiếu chút nữa quăng cả bát cơm. Nhưng Tô Phàm lại giống đang suy nghĩ nỗi lòng, không chút nhận biết.
Li Lạc vẫn là không nói chuyện, chỉ đem canh bông trứng bưng tới trước mặt Tô Phàm, lại lấy cải bẹ trước mặt Quản Nhi kéo tới bên mình, còn một mâm màn thầu lạnh thì chuyển đến trước mặt Quản Nhi.
Tiểu hồ ly nhăn mặt nhíu mày muốn nói gì đó, đại hồ ly mắt đảo qua, vội vàng cầm một cái màn thầu lạnh lên cắn vào mồm nuốt xuống cùng lời nói.
Tô Phàm ngừng đũa một chút, nhìn Li Lạc, rốt cuộc chẳng nói gì.
Buổi tối Tô Phàm dỗ Quản Nhi ngủ trước, khi trở lại buồng trong, Li Lạc đang đứng cạnh cửa nhìn y.
Chờ y vừa đến gần, Li Lạc liền kéo Tô Phàm vào lòng, chớp mắt cột cửa liền dán vào cánh cửa chặn Tô Phàm, không nói một tiếng ghé đầu hôn qua.
Tô Phàm không nói chuyện được, vừa hé miệng, Li Lạc liền tiến vào, một cuộc khuấy đảo quấn quýt, trực tiếp làm cho người ta không thở nổi.
Li Lạc một tay nắm cổ tay Tô Phàm không cho y vùng vẫy, một tay cởi y phục luồn vào trong theo thắt lưng một đường vuốt lên sờ soạng.
Tô Phàm hai tay bị bắt, trên người hễ chỗ nào bị hắn lướt qua thì liền yếu đến không ra sức, trong miệng lại bị hắn cố ý cuốn lấy, lúc bắt đầu còn lắc lắc người muốn vùng thoát, nhưng càng về sau thì càng chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt lại yếu ớt ngã vào lòng Li Lạc, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khi tách ra, hai người đều thở dốc không nói lời nào, bèn nhìn theo ánh trăng, bên môi còn vương một vệt chỉ bạc. Quần áo Tô Phàm xốc xếch, thân người mảnh khảnh toàn bộ đều thu vào trong con ngươi vàng nhạt của Li Lạc.
“Ngươi… A…” Tô phàm khó khăn thở, muốn mở lời. Li Lạc lại u ám trầm ánh mắt, cắn một điểm trước y ngậm vào trong miệng tỉ mỉ ʍút̼ đùa, khiến Tô Phàm rốt cuộc nói cũng không nên lời.
“Ưm… A…” Li Lạc lướt qua trước Tô Phàm, từng điểm từng điểm hôn lên, lưu lại một chuỗi xanh tím, nổi bật trên nước da trắng ngần của thư sinh, càng lộ vẻ *** mỹ. Tô Phàm không ngừng phát ra tiếng rên ngâm, vừa thoát khỏi miệng ngay cả bản thân cũng cảm thấy hổ thẹn, vội cắn môi gắt gao không muốn phát ra mảy may âm thanh nào nữa…
Li Lạc chẳng biết từ lúc nào đã ngừng động tác, chỉ đứng bên trên nhìn Tô Phàm. Vừa cúi đầu, lại phục xuống ɭϊếʍƈ môi y, không vội vã tiến vào trong, chỉ qua lại tinh tế xoa môi Tô Phàm, Tô phàm bị hắn làm ngứa ngáy, vươn ra lại bị hắn ngậm lấy, ngậm trong miệng trêu đùa ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, đến khiến cho y muốn ngừng mà không được.
Hồi lâu mới buông ra, không ngờ xoay một đường quấn lên trên giường. Li Lạc đưa tay kéo chăn vội đắp lên hai người, tay trong ổ chăn còn vòng qua thắt lưng Tô Phàm.
Ánh trăng mông lung, Tô phàm tựa vào ngực Li Lạc nhắm mắt lại, ai cũng không rõ đối phương có thật sự ngủ thiếp đi không.
***
Trạng Nguyên lang thật đúng là đã đến nhà thăm hỏi, trước đó cũng không báo một tiếng, cứ như vậy mà qua.
Khi đó đã dùng xong cơm chiều, Quản Nhi đang học bài trước bàn, Tô phàm vốn ở bên cạnh chỉ bảo, Li Lạc lại kiên quyết kéo y qua nói chuyện phiếm. Đều là mấy chuyện nhà chuyện cửa nghe được trong trang.
Trò chuyện trò chuyện, Li lạc tay chân liền bò lên, Tô Phàm chỉ chốc lát sau đã bị hắn ôm vào trong ngực. Miệng cũng ghé sát qua, nấn ná bên tai, từng hơi từng hơi hít thở, khuôn mặt đã bị thổi trúng thiêu cháy, so với chung trà cầm trong tay còn nóng hơn.
Lúc mùa đông cứ nghĩ hắn sợ lạnh, để cho hắn ôm, ai ngờ rốt cuộc ôm thành thói quen đến giờ, không có việc gì cũng thích quấn lấy y. Nhất là mấy ngày này, từ sau đêm đó, chung quy cứ phải hôn một cái mới bằng lòng bỏ qua cho Tô Phàm.
Tô Phàm ban đầu còn chống cự, hai đại nam nhân xem ra là cái ý tứ gì? Hắn sửng sốt một chút, lại cúi xuống hôn đến, dán môi chặn họng y hỏi: “Ngươi nói xem là ý tứ gì?’
Tô phàm run lên, muốn nói nhưng lại không thể.
Có ý tứ gì? Lúc nào đã là ý tứ này?
Đúng lúc sau lưng vang lên tiếng gõ cửa, “Rầm rầm rầm rầm -”, nói là tiếng gõ cửa thật ra còn kém nhiều lắm.
Quản Nhi đứng dậy đi mở, Tô Phàm lắc người muốn tránh khỏi ngực Li Lạc.
“Để người khác thấy thì còn thể thống gì?”
Li Lạc cười, cố ý không buông tay.
Lúc này cửa sân mở, bên ngoài Nhan Tử Khanh đang đứng. Vẫn là toàn thân sắc vàng hơi đỏ, lảo đảo tựa vào khung cửa, ánh mắt lại nhìn thấy hai người ôm nhau trong phòng.
“Đừng làm rộn.” Bị hắn nhìn thật khó chịu, Tô Phàm thấp giọng bảo hắn buông tay.
Li Lạc liền buông ra, lấy chung trà từ trong tay Tô Phàm nhàn nhã uống một hơi, cười mỉm chào: “Ồ, Nhan Trạng Nguyên. Mau vào ngồi.”
Tử Khanh không hề động, vẫn đứng ngoài cửa, “Ta tìm Tô Phàm.”
Tô Phàm thấy ánh mắt hắn rã rời, trên mặt đỏ đến khác thường, bước nhanh tới dìu hắn, “Sao lại uống đến mức này?”
“Xin lỗi…” Tử Khanh còn vài phần thanh tỉnh, thấy Tô Phàm đi tới, liền một tay chống khung cửa cố gắng đỡ thân mình, “Đêm nay Tri huyện mời tiệc, bất đắc dĩ uống nhiều quá…”
“Ta sai Quản Nhi đến báo cho nhà ngươi vậy, thành thế này làm sao đi về được?” Tô Phàm cau mày nhìn hắn, biết hắn uống như thế hơn phân nửa không phải vì không khước từ được người ngoài ép rượu, áy náy trong lòng lại bắt đầu từ từ dâng lên.
“Không cần, không cần.” Tử Khanh phất phất tay từ chối, một đôi mắt say đỏ gắt gao nhìn Tô Phàm, “Ngày mốt ta sẽ lên đường. Ta… đêm mai đến tiễn ta được không? Coi như… Coi như niệm phần phân lượng là đồng môn.”
Nói về sau, đã là ngữ điệu cần xin. Người trước mắt này vẻ mặt thống khổ, tóc tai rối bời, chẳng còn nửa điểm bộ dáng của Trạng Nguyên lang ý khí hưng phấn như trong đồn đãi.
Nhan Tử Khanh tiêu sái thong dong, thiên chi kiêu tử( ), Tô Phàm chưa từng thấy qua bộ dạng hắn như vậy, thì làm sao từng nghe qua hắn dùng loại khẩu khí này nói chuyện? Áy náy trong lòng lại tăng lên rất nhiều, vội vã gật đầu đáp ứng hắn: “Ta nhất định sẽ đến. Ngươi, ngươi hảo hảo bảo trọng.”
Nhan Tử Khanh lại nhìn Tô Phàm một lát mới xoay người rời đi, khi đi thân ảnh lảo đảo lắc lư, Tô Phàm lo lắng, sai Quản Nhi một mạch theo sau. Còn mình vẫn luôn ngơ ngác đứng ở cửa, cho đến khi Quản Nhi trở về nói hắn đã về đến nhà rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người, Li Lạc chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng y. Thấy y quay người lại, liền ấn chung trà vào tay y, lòng bàn tay dán mu tay y, “Đừng có chuyện gì cũng gánh lên vai mình, nếu hắn ngay cả điểm ấy cũng nhìn không ra, thì thực không xứng với tên tuổi Trạng Nguyên lang này.”
Tô Phàm gật đầu, thuận thế tựa sát vào ngực hắn, “Y là người tốt, ta, ta thật sự không biết phải đối xử với y như thế nào… Từ nhỏ đến lớn, ngoài sáng trong tối y đã giúp ta không ít, thoạt tiên ta không biết, nhưng hôm nay… Bảo ta báo đáp thế nào đây?”
“Bổn đại gia còn nợ Trương gia hơn chục con cá trích, Tề gia nửa hầm rượu Quế Hoa Nhưỡng, còn có Lí gia một gánh đậu hủ, ngươi nói bổn đại gia làm sao báo đáp? Phân mấy phần đưa nữ nhân nhà bọn họ cưới về hết ư?”
Tô Phàm không mở miệng, tiểu hồ ly phun một ngụm nước trà, “Ngươi có nghĩ hay vậy sao! Ngươi ở trong núi còn thường đến nhà heo rừng ăn chực cơm mà, ngươi có đi cưới nữ nhân nhà hắn về không nha!”
Tối hôm đó, tiểu hồ ly trong nụ cười của Li Lạc, ôm chăn một bước ngoảnh đầu ba lần sang tá túc nhà Vương thẩm sát vách.
***
Bên cổng thành, bước dọc theo con đường hẻm nhỏ vào trong, là có thể nhìn thấy bên đường nghiêng ra một lá tửu kì màu vàng nhỏ bé, rách rách, viền cũng xước, lộ ra sợi vải tua tủa. Tửu quán nho nhỏ, mặt tiền nho nhỏ, nhỏ đến nếu không có lá tửu kì kia, thì căn bản không ai biết nơi này có một tửu quán.
Khi Tô Phàm khom lưng bước vào trong, Tử Khanh đã ngồi cạnh bàn. Vị trí đã từng ngồi, đối diện có cửa sổ cánh vuông, ngoài cửa sổ là một gốc hoa đào, trên cành đã trổ nụ hoa, màu hồng phấn, chấm điểm nhỏ tỏa trên cây, nổi bật lên nửa vầng thái dương đỏ, cũng có một phen phong vận khác.
Tô Phàm ngồi đối diện hắn, phong cảnh ngoài cửa sổ đã bị y chặn lại.
Ánh mắt của Tử Khanh còn lưu tại nơi nào, “Khi đi, là hoa rơi, khi về, đã là một phong cảnh khác.”
Tô Phàm biết hắn nói cái gì, cầm lấy vò rượu rót cho mình một chén, “Khi đó, là tiễn ngươi vào kinh, hôm nay cũng tiễn ngươi vào kinh. Cùng là mong ngươi tiền đồ vô hạn, thi triển hết sở tài.”
Chung rượu chạm nhau, phát ra một tiếng “Đinh -” vang khẽ.
Tử Khanh nhếch nhếch khóe miệng, uống một hơi cạn sạch, cúi xuống lại rót một chén, không lên tiếng trút hết vào bụng.
Tô Phàm lẳng lặng nhìn hắn uống rượu, cho đến khi vò rượu trống rỗng, liền gọi thêm một vò. Rót đầy cho hắn trước, nhưng Tử Khanh lại kinh ngạc không hề uống.
“Tại sao lại là hắn?” Mấy ngày nay luôn luôn suy nghĩ, như thế nào cũng nghĩ không ra, “Ta và ngươi tương giao hơn mười năm, hắn bất quá đến đây mới nửa năm ngắn ngủi. Tại sao, lại là hắn?”
Nhìn rượu dịch trong chung rượu, trong veo thấy đáy, vì sao lòng người lại không được như thế?
“Y… Li Lạc…” Tô Phàm đưa mắt chuyển về vò rượu trong tay, bình sứ trắng rất bình thường, cầm trên tay có hơi lạnh, ngón tay vuốt ve một lát liền ấm lên, “Y rất tùy tiện, rất lười biếng, kén ăn, lông bông, nói chuyện cũng rất cay nghiệt, lúc nào cũng sai bảo người khác thành quen, cũng không tốt… Hình như không có gì tốt cả.”
“Vậy thì tại sao?” Tử Khanh ngẩng đầu, có chút giật mình.
Bình trong tay đã không còn lạnh như thế, bàn tay dán lên âm ấm, rất thoải mái. “Khi về nhà nhìn thấy y ngồi trong phòng chờ ta, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù y mở miệng chỉ là kêu đói. Cảm giác như thế tốt lắm.”
Sống một mình, cho dù đã qua hai mươi năm vẫn sẽ có lúc cô đơn, một mình quay mắt về phía căn phòng trống rỗng, bếp lò cháy sạch lại bùng lên, nhưng trong lòng thì lạnh.
“Y nói với ta, đừng miễn cưỡng bản thân, đừng chỉ nghĩ đến người khác, phải nghĩ đến mình trước… Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nói thế với ta…”
Nhiều năm như vậy, lúc nào y cũng nghĩ đến người khác, lần đầu tiên phát hiện bản thân cũng có thể được người khác để trong lòng. Li Lạc là người đầu tiên, về nhà có người làm cơm, khi trời mưa bên ngoài đã có người che ô chờ, khi mệt mỏi có người bên cạnh trò chuyện giải mệt…
“Một mình qua mấy năm nay, quả thực… đúng là mệt mỏi…” Khóe miệng khẽ cong lên, từng chút từng chút, ý cười hiện trong mắt.
“… Nếu… Nếu ta cũng nguyện ý làm như vậy thì sao?” Thật sự không cam tâm, không cam tâm để cho khổ tâm nhiều năm qua của mình trở thành vô dụng.
“Ngươi không nên vây ở chỗ này.” Tô Phàm nhìn tử Khanh, có hơi hoài niệm Nhan Tử Khanh năm ấy đã ở đây đĩnh đạc trò chuyện, “Ngươi không giống ta. Tài năng của ngươi, khát vọng của ngươi, hùng tâm của ngươi cũng không nên vây trong tiểu thôn trang này. Ngươi là đương kim Trạng Nguyên, từ Hoàng thất chúng thần, xuống đến lê dân bách tính, cũng đều chờ ngươi mở ra một cục diện mới cho thiên hạ. Giờ phút này nếu ngươi quy ẩn, như thế nào không làm thiên hạ vạn dân thất vọng?”
“…” Tử Khanh cúi đầu không nói.
Sắc trời đã tối mịt, trong tửu quán nho nhỏ chỉ còn lại hai khách nhân này.
“Ta và ngươi rốt cuộc đúng là đã lỡ qua nhau…”
Lúc Tô Phàm gần đi, hắn cúi đầu nói.
“Khi ngày Nhan đại nhân được vạn dân ca tụng, Tô mỗ nhất định ở nơi xa này chúc rượu nhạt ba chung.”
***
Ngoài song, gió nổi, sao dời, trăng khuyết như câu. Nụ hoa trên cành vừa nở một đóa, nửa khép nửa mở, muốn nở còn e.
Khoác cả người ánh trăng đẩy cửa trúc ly nhà mình, cánh cửa gian chính khép chặt, trong khe cửa rọi ra một tia ánh nến, ảm đạm yên tĩnh, tâm liền an bình lặng đi, hương vị của nhà.
Tô Phàm thả nhẹ cước bộ đi vào, cửa chậm rãi mở ra, hương khí thanh trong tràn ngập một phòng.
Trên bàn chỉ đặt một bình rượu nhỏ, dài gầy hơi trắng, trên bình treo vài can lục trúc, màu sắc xanh thẫm thực tôn lên tiết trời khi đó. Cạnh bình đặt song song hai chén rượu nhỏ, cùng vẽ vài chiếc lá trúc, mỗi cái một bên, giống như kiểu khi hai người đối ẩm. Có điều cạnh bàn chỉ ngồi một người, độc chước độc ẩm, một chén khác để không, rõ ràng là đang chờ ai đó.
Li Lạc ngừng việc uống rượu, có hơi ngỡ ngàng nhìn Tô Phàm, “Ngươi đã về.”
“Ừ, đã về.” Tô Phàm ngồi xuống bên kia, đưa tay nâng bình rượu rót cho mình một chén. Vào miệng mát lạnh, hơi ngọt mà không chát miệng, phảng phất sau khi lặn lội đường xa vốc lên một vốc nước suối trong núi, ngấm vào cũng kéo dài, trong hơi thở tràn đầy hương thơm, “Đây là rượu lén vào hầm rượu nhà ai lấy?”
“Nhà ta.” Li lạc cũng theo sau uống ngay một chén, ánh vàng nhạt trong mắt chợt lóe, “Thứ bảo bối nhất trong hầm rượu của đại ca ta, tổng cộng chỉ trữ không tới mười bình nhỏ. Năm trước không phải gặp đại điển trong tộc mới chịu cho lấy ra phân vài hớp. Keo kiệt!”
Rượu có thể làm cho người ta đem chuyện cất giấu trong tim thổ lộ ra, cái máy hát vừa mở đã không ngừng thu, một mạch thao thao bất tuyệt kể. Đại khái đã say, đông xé một chút tay kéo một đoạn, khớp hay không khớp, đều là một vài con gà linh cẩu xé gì đó.
Tô Phàm chỉ mỉm cười nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu. Nghe hắn kể thỏ chạy ưng bay trong núi, chuột giả nữ; nghe hắn nói trong rừng là bốn mùa rõ ràng như thế nào, mưa xuân kéo dài, tuyết đông im ắng; nghe hắn nói đại ca hắn, vương hồ tộc rập khuôn nghiêm khắc.
“Cái đầu gỗ đó, từ nhỏ đã bày ra cái bản mặt quan tài, ngay cả cười một cái cũng không chịu… Bổn đại gia bất quá là ăn vụng một khối thịt hun khói của nhà lừa ngốc, đã liền ăn một trận gậy của hắn…”
Li Thanh, đại ca hắn, cũng là kẻ một tay nuôi hắn khôn lớn, là anh là thầy cũng là cha.
“Lão tử là bị hắn từ nhỏ đánh tới lớn, tử mặt quan tài, cứ như thể nhiều hơn một lời sẽ ch.ết ấy!”
Huynh trưởng là một người rất nội tâm, nội tâm đến ngay cả em trai của mình cũng không biết nên chăm sóc như thế nào.
“Tô Phàm, Tô Phàm, ngươi thư ngốc tử này…” Đề tài chuyện vừa chuyển liền cuốn tới trên người Tô Phàm.
Tô Phàm uống rượu muốn nghe xem hắn sẽ nói như thế nào.
“Tô Phàm, Tô Phàm, ta… Ta cũng không biết ngươi có thể trở về hay không…”
Ngẩn ra, trên mặt lại mỉm cười, liền để Li Lạc duỗi tay uống rượu trong chén. Ngoài miệng nói không hoảng, chung quy không có nhiều tự tin đến như vậy a… Vị ngọt trong rượu, ngọt đến trong lòng.
“Ngươi có biết hay không, ngươi là quý nhân của ta đấy… Đại ca ta nói, ngày đó, thiên lôi, nếu không có ngươi, ta đây ngay cả hồn phách cũng không còn rồi…”
Cười, có hơi không nén được giận. Tô phàm vội cúi đầu uống rượu.
“Đại ca nói, ta và ngươi mệnh bàn tương hộ… Bởi vì ngươi, ta mới có thể tránh được thiên lôi.”
“Cho nên ngươi mới đến.”
“Ừ, cả đời cùng ngươi.”
“Báo ân?”
“Ừ.”
Hơi rượu xông lên, Tô Phàm tay run đến không giữ được chén rượu, chống bàn đứng lên, kéo lê chân muốn bước vào buồng trong. Báo ân, vì báo ân. Vì báo ân mà lưu lại, lưu đến ngày hôm nay, là vì báo ân. Chuyện làm sao chịu nổi?
“Đệ tử, đệ tử chỉ có nhấc tay làm phiền. May mắn gặp nhau, thịnh tình như thế thật khó tiếp nhận. Không dám làm phiền đại tiên ủy khuất như vậy. Ngươi… Ngươi có lẽ, có lẽ nên về…”
Chữ “nên về” còn chưa ra khỏi miệng, đã bị hắn đổ trở lại, dùng môi.
Giữa răng còn lưu mùi rượu, hắn lại chuyển một hơi tiến vào, buộc phải hé miệng. Chuyển mềm mịn, đánh vòng như đang tùy ý khiêu khích trong miệng. Rượu đút vào theo khóe môi chảy xuống, hắn liền dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ đi, lại dán lên, không chừa một đường thở.
Rất lâu mới buông ra, môi còn kề sát, “Ngươi nói đi là bổn đại gia phải đi sao? Ai cho chứ? Ta muốn đi thì đã sớm đi rồi, ngươi nói là vì ai?”
Tô Phàm kinh ngạc không nói lời nào, tay chống cự trên ngực hắn cuối cùng mềm nhũn.
Môi Li Lạc chuyển về phía gáy Tô phàm, gặm cắn nhâm nhi, chần chừ tại yết hầu không đi, “Thư ngốc tử, người ta cho ngươi cái chày gỗ liền cho rằng là thực, ngươi nói xem không có ta đứng bên cạnh trông, không chừng ngày nào đó bị người ta bán đi còn mơ hồ không rõ. Có đúng không? Hửm?”
Tay hắn đã sớm linh hoạt mở rộng quần áo luồn vào trong, dọc theo thắt lưng bò lên trên, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên da thịt, thân người dưới thân liền rung lên. Lại khẽ cười một tiếng, vuốt ve lui tới, nơi lòng bàn tay lướt qua lập tức đắm chìm.
“Ngay từ đầu gặp ngươi đã biết ngươi là một tên thành thật, thư ngốc tử, như thế nào lại không chịu nghĩ cho mình? Ngươi xem ngươi là Bồ Tát?”
Tô Phàm hé miệng muốn nói, thốt ra lại là một tiếng “A -”hoảng sợ.
“Ta… Ô… Li Lạc…”
Một điểm phía trước bị hắn cúi đầu ngậm vào, trong đầu không còn khả năng suy nghĩ nữa, cảm giác tê dại từng cơn từng cơn kéo tới, cả người đều không ra được nửa điểm sức lực.
“Ừm? Ha ha…” Li Lạc chỉ cười khẽ, từng điểm mà hôn Tô Phàm vì hưng phấn đã phiếm hồng khuôn mặt, “Rượu vừa rồi gọi là ‘Xuân Phong Tiếu’. Một chén, hai chén không vấn đề gì, ba chén, bốn chén lót bụng đã có thể sẽ… Ha ha… Như thế này… Hửm? Xuân tình ngang nhiên…”
Bị hắn một mạch ôm lấy quấn vào nhà trong, lưng chạm lên một mảng mềm mại, người đã ngã xuống giường, quần áo lột sạch.
Sao ẩn, trăng nấp, trong bể dục một đêm quay cuồng.
“Tại sao… Tại sao lại là ta?”
“Bởi vì ngươi là Tô Phàm a… Thử ngốc tử, bổn đại gia… Ta, ta chỉ vì ngươi là Tô Phàm…”
Hừng đông, gà gáy, khi tiểu hồ ly ôm chăn vào nhà, quần áo đầy đất từ cửa gian chính kéo dài đến cửa buồng trong, vội vàng đỏ mặt lui ra, “Hồ ly dốt nát, dám không sợ có người nhìn thấy, không biết ngượng!”
Giữa trưa, cảnh đẹp, tiểu hồ ly ngồi trong sân viết chữ.
Trong phòng “Phịch -” một tiếng vang lên, có vật nặng rơi xuống đất.
Tiếp theo là một tiếng thét: “Ra ngoài!”
Không lâu sau, đại hồ ly liền ôm chậu ra cho gà ăn.
Tiểu hồ ly cười hì hì tiến đến sau lưng hắn quan tâm: “Bị tiên sinh đá xuống giường rồi?”
Đại hồ ly không đếm xỉa tới nó, tiểu hồ ly nhìn lướt qua vai hắn: dầu vừng trong bồn đổ hơn nửa bát, gạo kê đúng là đã cẩn thận vo qua.
“Cũng không phải chuyện gì mất mặt, phóng tâm đi…” Vỗ vỗ vai hắn, ngồi xổm xuống đối diện hắn nhìn kỹ.
Miệng của đại hồ ly từ mang tai trái kéo cao tới mang tai phải.
Chạng vạng, sau khi ăn xong, Tô tiên sinh một ngày không nói chuyện, chỉ lấy sách ngồi xem. Đại hồ ly lết đến sau lưng y hà hơi, không để ý. Lại thổi một hơi, vẫn không để ý. Tiểu hồ ly nhìn thấy che miệng cười.
“Tô Phàm, Tô Phàm…” Đại hồ ly dứt khoát từ sau lưng ôm lấy Tô Phàm, đầu gác lên vai y nỉ non.
Tiên sinh đỏ mặt, cúi đầu cất tiếng: “Có tiểu hài tử, đừng làm rộn.”
Quản Nhi thông minh, tức khắc đón lời: “Không có gì đâu! Đêm nay ta cũng sang nhà bên cạnh ngủ, các người có nháo thế nào cũng không sao!” Dứt lời còn quay lại cười lấy lòng một cái.
Tiên sinh bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt đỏ bừng bước vào phòng. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ chăn tơ cẩm liền bị ném ra, “Quản Nhi, đêm nay ngươi vào đây ngủ.”
Tiểu hồ ly cả đêm ngủ không yên, chiêm bao thấy đại hồ ly đang nhét nó vào trong nồi.
===
~*~