Chương 2: Nhìn trúng mèo hồ ly

Đỗ Nhược ngắm nghía chiếc nhẫn của ông chủ Tôn, chăm chú nhìn vào một vòng kim cương nho nhỏ quanh nhẫn. Cậu cười rất vui vẻ.


Tuy rằng phía sau còn có chút đau đớn, nhưng mà đêm qua, cả đêm được những một ngàn đồng, còn thêm năm trăm đồng tiền boa, hơn nữa có cả chiếc nhẫn này, so với bốn buổi tối có khi còn kiếm được nhiều hơn ấy chứ.


“Leng keng”. Chiếc nhẫn trong tay Đỗ Nhược rơi xuống. Theo phản xạ, Đỗ Nhược bổ nhào tới, đuổi theo chiếc nhẫn ra tận giữa đường.


“Kíttttt” Âm thanh thắng gấp có chút chói tai, Đỗ Nhược bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, cúi đầu xuống, lại nhìn thấy chiếc nhẫn đang bị đè ở dưới lốp xe. Đỗ Nhược nóng nảy, mở miệng mắng: “Có biết lái xe không thế!!!” Đỗ Nhược đau lòng nhìn chiếc nhẫn, hai hốc mắt lúc này đều đã đỏ cả rồi.


Mở cửa xe, Trần Vũ Dương đứng ở bên cạnh xe nhìn Đỗ Nhược đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trưng ra một bộ dạng như sắp khóc đến nơi. Hắn có chút buồn cười, một đại nam sinh, à, không đúng, một tiểu nam sinh đang ngồi xổm bên xe của hắn, bộ dạng ủy khuất, miệng còn lẩm bẩm: “Mình kiếm tiền dễ dàng lắm sao ~?”


Trần Vũ Dương nở nụ cười. Khuôn mặt tươi cười của hắn làm Đỗ Nhược có chút hoảng sợ, đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, ngơ ngác nhìn hắn.Khoảng tầm ba mươi tuổi, được chăm sóc tốt lắm. Có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp. Đỗ Nhược trước nhìn đến bờ mông săn chắc, rồi đến chiều rộng bả vai, cực phẩm. Đỗ Nhược theo đó mà nhìn dần lên phía trên, Trần Vũ Dương cũng đang đồng thời đánh giá cậu.


available on google playdownload on app store


Đỗ Nhược bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm cố định ở một chỗ, cảm giác bản thân như không thể động đậy, lại tiếp tục nhìn hắn. Tây trang màu đen phẳng phiu càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn.


“Cậu nhìn tôi như thế này, sẽ làm tôi ...” Trần Vũ Dương nói xong, ghé vào bên tai Đỗ Nhược: “Có xúc động muốn đem cậu ...” Nói xong, tay đã muốn đưa xuống bên hông Đỗ Nhược mà thăm dò.


“Tôi, tôi ...” Đỗ Nhược muốn nói “Tôi rất đắt”, chính là không biết tại sao hiện tại lại rất muốn chạy ra khỏi chỗ này. Trực giác nói cho cậu biết, người đàn ông này rất nguy hiểm, và cũng không phải là nhân vật nên dây vào.


“Đây không phải Trần tổng sao?” Ông chủ Tôn đậu xe ở bên cạnh, vẻ mặt ám muội nhìn về phía Đỗ Nhược, rồi quay ra hướng Trần Vũ Dương hỏi: “Trần tổng cũng muốn cậu ta?”
Trần Vũ Dương cười cười, đem Đỗ Nhược kéo vào trong lồng ngực, hỏi ngược lại: “Cậu ta, hương vị thế nào?”


“Cái này à, ngài phải thưởng thức qua mới biết được.”, ông chủ Tôn nói xong, tay không kìm được mà sờ sờ phía thắt lưng Đỗ Nhược. Cái việc quen thuộc này lại làm cho Đỗ Nhược cảm thấy khó chịu dị thường.


Nếu là ngày thường, cậu hẳn là đã hóa thành con rắn nước mà trườn đi lên. Nhưng hiện tại, cằm của Trần Vũ Dương ở ngay sát phía sau, con ngươi đen tuyền đang tinh tế thăm dò biểu tình trên mặt cậu.


Nhưng là ông chủ Tôn ở bên hông lại làm càn, đây là ở trên đường cái, cho dù Đỗ Nhược ‘thân kinh bách chiến’ cũng nhịn không được mà có chút phát run.
“Ông chủ Tôn, về sau, cậu ta sẽ là người của tôi.” Trần Vũ Dương hướng về phía gã mà nói.


Ông chủ Tôn là một người khôn ngoan, tuy rằng lưu luyến thân thể Đỗ Nhược, nhưng cũng biết Trần Vũ Dương không phải là người gã có thể gây chuyện được, nên ngay lập tức buông tay, nói: “Đỗ Nhược thật là may mắn, có thể được Trần tổng để ý.”


Đỗ Nhược giãn ra vẻ mặt đông cứng, tươi cười nói: “Tôi không đồng ý.”
Trần Vũ Dương một chút cũng không để lộ ra vẻ mặt giật mình. Hắn biết trên thế giới này không phải ai cũng nghe theo hắn. Chỉ là Trần Vũ Dương hắn luôn có cách mà khiến những người đó từ từ mà khuất phục.


Ông chủ Tôn vừa thấy Trần Vũ Dương lộ ra dáng vẻ tươi cười như vậy, trong lòng cũng có chút phát run. Gã có chút thương hại nhìn Đỗ Nhược, hướng Trần Vũ Dương nói: “Trần tổng, tôi còn nhiều việc cần phải đi trước. Hôm nào mời ngài ăn cơm, xin ngài có thể dành chút thời gian.”


Trần Vũ Dương chỉ là thản nhiên gật nhẹ đầu. Gã biết như vậy có thể xem như là đáp ứng rồi, trên mặt lập tức làm ra dáng vẻ cười tươi như hoa, làm cho Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.


Ông chủ Tôn vừa rời đi, Đỗ Nhược càng thêm khẩn trương. Cậu có chút khinh thường bản thân. Mình làm việc này cũng không phải ngày một ngày hai, lúc này khách hàng đã tới cửa rồi, mình còn khẩn trương cái gì chứ.


Trần Vũ Dương đột nhiên xoa lên mái tóc mềm mại của Đỗ Nhược, nói: " Nếu như cậu không muốn, chuyện này coi như dừng ở đây.”
Trần Vũ Dương vừa nói xong, Đỗ Nhược liền hận không thể đập ch.ết chính mình. Bó tiền lớn ở ngay trước mặt, mình lại còn bị tự tôn hư ảo giả dối đánh mất.


Cậu cũng không nghĩ tới Trần Vũ Dương dứt khoát như vậy, còn tự mình đem nhẫn đặt trong lòng bàn tay, biểu tình như cười như không: “Ừm, kiếm tiền, quả thực không dễ dàng.”


Đỗ Nhược cuối cùng cũng cảm thấy được những lời này là đang cười nhạo chính mình. Cậu nghẹn đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Vũ Dương, rồi chạy như bay ra khỏi đó.


Đàm Mặc Ngọc gọi điện, Đỗ Nhược có chút hoảng loạn chưa kịp hoàn hồn, nghe điện thoại. Giọng nói dịu dàng của anh làm cậu an tâm không ít: “Anh Mặc Ngọc, có chuyện gì sao?”
“ Anh nghe Thang nói, em hôm trước gặp phải một người khách khó chơi, anh lo em không ứng phó nổi.”


Đỗ Nhược có chút thở dài ngao ngán, Thang đúng là mau miệng: “ Anh Kỳ đã giúp em chặn họ về rồi, không có việc gì đâu.”


Nếu không phải Đàm Mặc Ngọc có chút quan hệ, chỉ sợ anh Kỳ cũng sẽ chẳng trông nom. Dù sao cũng là bán thân, kiểu khách nào cũng có thể gặp phải. Chỉ là khách hàng buổi tối hôm đó là do Đỗ Nhược tự mình đón tiếp, mặc dù có chút thô bạo, nhưng ra tay rất hào phóng, xem như là một người khách không tồi đi.


“Nếu gặp phải chuyện gì, nhớ gọi điện cho anh, cùng lắm là tạm thời sẽ không phải tiếp khách.” Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của Phù Vũ: “Thế nào? Lại đang gọi điện thoại cho tiểu tình nhân của anh đấy à?”


Đỗ Nhược nói được mỗi câu: “Em còn có việc.” liền cúp điện thoại. Trước khi gác máy còn nghe được Đàm Mặc Ngọc nói “Tiểu Vũ bảo bối”. Mũi Đỗ Nhược có chút chua xót. Đàm Mặc Ngọc ngoại trừ ở trên giường, còn lại chưa bao giờ gọi cậu là bảo bối.


Đàm Mặc Ngọc đối với Đỗ Nhược có chút lo lắng. Anh biết Đỗ Nhược không thiếu tiền. Anh không biết vì cái gì mà Đỗ Nhược lại liều mạng kiếm tiền như thế. Có một lần, Đỗ Nhược bị người đang say rượu kể cho một ít chuyện, vì trước đã sợ rồi, cho nên liền khăng khăng cho rằng có tiền trong tay mới là tối trọng yếu.


Đàm Mặc Ngọc đối với Đỗ Nhược có chút đau lòng. Dù sao đối với anh, cậu ấy giống như em trai của mình vậy.


Đỗ Nhược cũng biết người mà Đàm Mặc Ngọc thích là Phù Vũ. Chỉ là cậu vẫn không cách nào dứt được việc lưu luyến dịu dàng của Đàm Mặc Ngọc, giống như bậc đàn anh mà quan tâm đến mình.


Đỗ Nhược cảm thấy bản thân giống như rùa bên bờ biển bị lật mai mà nằm chổng vó lên trời, chỉ cần có người đẩy nhẹ xuống nước, giúp đỡ một chút, liền cảm động đến rơi nước mắt. Mà Đàm Mặc Ngọc có lẽ chỉ như nguồn nước, cũng có thể đem nó trở về biển người rộng lớn. Cậu thật sự muốn có một người vĩnh viễn có thể cùng cậu ôm ấp bao dung.


Đêm lại đến. Đỗ Nhược đang ngồi vẽ đồ trang sức trang nhã, thoạt nhìn qua cũng rất là thanh tú, lớn cỡ bằng bàn tay, trên gương mặt là đôi mắt sáng ngời đang chăm chú.


Đêm nay, bar yêu cầu phải mặc áo sơ mi trắng. Nhưng mà quần áo của Đỗ Nhược còn chưa có giặt xong, đang để tại rổ. Do dự thật lâu, cậu vẫn là quyết định mặc áo sơ mi màu xanh lá cây.


Bar “Bóng đêm” là một quán bar đồng tính nổi danh. Đại đa số khách đến đều là người có tiền. Chỉ cần ông chủ không đến, anh Kỳ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, hơn nữa cậu dù sao cũng có chỗ dựa là Đàm Mặc Ngọc. Đỗ Nhược phát hiện mình đúng là nhờ có cái điểm dựa nuông chiều này mà có chút không hiểu quy tắc là gì nữa rồi.


Nhưng quan trọng là ông chủ không giống như thế. Ông chủ ghét nhất là cái loại không tuân thủ quy tắc. Cậu thậm chí đã từng thấy qua, một tiếp viên bởi vì có chút cãi vã với khách hàng, sau đó đã bị ông chủ đánh đập ch.ết khiếp.


Từ trong bóng tối, Thang chạy tới ôm lấy thắt lưng Đỗ Nhược: “Anh Nhược Nhược, ông chủ đến đó. Anh mặc như vậy có phải là không muốn sống nữa hay không?”


Đỗ Nhược cũng không trách mắng cách xưng hô ‘anh Nhược Nhược’ này của Thang. Đỗ Nhược cũng có chút đổ mồ hôi lạnh. Sắp tới giờ rồi. 8h sẽ tới đại sảnh, hiện tại đi đổi cũng không kịp nữa.
“Đỗ Nhược.”


Đỗ Nhược thầm kêu không xong. Anh Kỳ tới bên cạnh, lạnh lùng nhìn cậu: “ Cậu không dài cái lỗ tai (nghe hiểu rõ) ra được thì cũng là không có đầu óc. Cậu không nghe tôi nói là phải mặc sơ mi trắng sao? Hôm nay ông chủ đến đây, cậu tự mình lo đi.”


Đỗ Nhược đi đến đại sảnh, bị một vài lão khách cũ đùa bỡn một phen mới bằng lòng buông tha. Đỗ Nhược cũng không quá để ý khi bị chọc ghẹo thế này. Cậu giờ đang lo lắng nhất là lát nữa, có thể mình sẽ không thể đứng dậy nổi mà ra khỏi ‘Bóng Đêm’.


Quả nhiên, ông chủ vừa liếc mắt qua đây, cái gì cũng chưa nói, chỉ giơ tay lên, tát ‘bốp’ một cái.
“Ông chủ?”
“Bốp” Đỗ Nhược còn chưa kịp nói tiếp câu nào, lại tiếp tục bị một cái tát nữa. Lần này, cái gì Đỗ Nhược cũng không dám nói.


Tận lực bồi thêm một cước, Đỗ Nhược liền bị đá ngã trên mặt đất. Ông chủ lúc này mới mở miệng: “Lần này ghi nhớ cho rõ. Nếu còn có lần sau, cậu không cần phải đến đây làm gì nữa.”


Đỗ Nhược không dám nói gì. Thang đứng bên cạnh đánh liều định nâng cậu dậy, lại bị ông chủ liếc một cái, liền đứng thẳng dậy, có chút lạnh run.


Đỗ Nhược đành phải chịu đau tự mình đứng lên bên cạnh Thang. Bên trái, Diêu Nam dường như có chút đắc ý, nhìn bộ dạng chật vật của Đỗ Nhược, vui vẻ có lẽ chỉ còn thiếu điều vỗ tay hoan hô nữa thôi.


“Những gì cần nói tôi cũng nói rồi. Ai có ý kiến gì mau nói. Tốt lắm, tất cả ra ngoài, Đỗ Nhược ở lại.” Ông chủ nói cái gì, Đỗ Nhược cũng đều không nghe lọt một chữ, chỉ là câu nói cuối cùng thật sự dọa cậu rồi. Có chút lạnh run nhìn ông chủ, cậu nhỏ giọng nói: “Ông chủ, tôi biết sai rồi. Lần sau không dám nữa.”


Ông chủ chỉ ừ một tiếng, sau đó châm một điếu thuốc: “Trần tổng đêm nay chỉ điểm cậu.” Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở ra, khó trách sao hôm nay ông chủ chỉ vài cước là xong việc, hóa ra là sợ lát nữa cậu không thể hầu hạ được khách hàng.
“Sao Trần tổng lại ...?”


Ông chủ hừ một tiếng: “Còn hỏi han gì nữa? Đêm nay chuẩn bị cho tốt. Trần tổng này cũng không phải người bình thường.” Đỗ Nhược không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu đáp ứng, cũng có chút không cam lòng. Trần tổng cái gì mà Trần tổng, kẻ nào trả thù lao nhiều, kẻ đó mới là vương, là thánh.


Đỗ Nhược nhìn vào gương, thấy hai bên má mình đỏ đến có chút hơi sưng lên, thở dài, ai oán nói: “Biết tôi đêm nay còn phải tiếp khách mà còn xuống tay nặng như vậy.”


“Ôi ôi, đây không phải là Đỗ Nhược sao? Mặt sưng phù đến nông nỗi này làm cho tôi cũng không nhận ra nha, thật không biết xấu hổ.” Diêu Nam trưng ra bộ dạng sung sướng trên sự đau khổ của người khác, làm cho Đỗ Nhược hận không thể bổ nhào đến đập cho cậu ta một trận.


“Yêu nam, con mẹ nó cậu không nói lời nào thì sẽ ch.ết sao?” Đỗ Nhược nhịn không được buông ra lời thô tục. Tuy khách hàng vẫn luôn thích cái loại giọng êm ái, nhu nhược của cậu, nhưng không có nghĩa Đỗ Nhược là một quả hồng mà tùy người ve vuốt. (Ý nói yếu ớt, nhu nhược mặc ai làm gì thì làm)


“Đúng là sẽ không ch.ết, nhưng là tôi sẽ rất không thích.”
“Khó chịu thì tìm đàn ông đi mà thích.” Đỗ Nhược trừng mắt liếc Diêu Nam một cái rồi sửa sang lại quần áo. Còn chưa tới lúc hẹn, có lẽ bây giờ tiếp thêm một người rồi đến chỗ Trần tổng cũng không sao.






Truyện liên quan