Chương 3: Mèo khóc
Đỗ Nhược phục vụ Kim tiên sinh tốt lắm. Giờ cậu mới chậm rãi mà ra khỏi ‘Bóng Đêm’. Đỗ Nhược vẫn là luôn cứng đầu như vậy, không bị đau thì không chịu rút ra bài học.
11 giờ đêm, không khí có chút lạnh lẽo. Đỗ Nhược không kiên nhẫn đứng chờ ở cửa ‘Bóng Đêm’, quanh quẩn một hồi. Làm gì có người nào 11 giờ đến đón, giờ đã chậm những nửa tiếng rồi.
Đỗ Nhược ngồi xổm bên cửa ‘Bóng Đêm’, áo sơ mi màu xanh cũng bị bóng tối bao phủ, trên gương mặt chỉ còn chút ánh sáng từ đèn đường chiếu vào.
Lông mi thật dài không cong cong như con gái mà rũ xuống, ở trên mi mắt thỉnh thoảng lay động, cái mũi cao thẳng làm cho Đỗ Nhược thoạt nhìn không giống kiểu dễ thương, dịu dàng như con gái, nhưng lại mang đến cho ta cảm giác thanh tú vô cùng.
Đặc biệt là đôi mắt sáng kia, chính là cái hấp dẫn người khác nhất, ánh mắt khác nhau cũng đem tới những loại cảm giác khác nhau.
“Đang sốt ruột chờ?” Thanh âm có chút quen thuộc truyền đến, Đỗ Nhược ngẩng đầu lên, hai má vẫn còn hơi hơi đau rát.
“Hóa ra là anh.” Đỗ Nhược cũng đoán trước là Trần Vũ Dương, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ tự mình đến. Trần Vũ Dương, cái tên này Đỗ Nhược cũng không phải chưa từng nghe qua.
“Lên xe.” Trần Vũ Dương thản nhiên nói, giọng nói mang theo giọng điệu không thể kháng cự. Lái xe liền nhanh nhẹn mở cửa ra.
Đỗ Nhược không nói gì, mau chóng ngồi vào trong xe, bên cạnh Trần Vũ Dương. Trần Vũ Dương đưa tay muốn kéo quần cậu xuống.
Đỗ Nhược cũng không phải là chưa từng làm ở trên xe, nhưng cậu có chút kinh ngạc, không tự giác muốn giữ tay Trần Vũ Dương lại.
“Vừa rồi cùng Kim tiên sinh vui vẻ lắm sao?” Trần Vũ Dương cắn cắn lỗ tai Đỗ Nhược, thanh âm khêu gợi mê hoặc, nhưng Đỗ Nhược lại có chút giật mình. Cậu dường như có thể cảm giác được, hình như Trần Vũ Dương đang tức giận.
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn này, cậu lại thấy hắn chẳng mảy may lộ ra chút biểu tình nào, chỉ là cậu tự cảm giác được, đúng là anh ta đang giận giữ.
“Trần tổng, tôi sai rồi. Lần sau không dám nữa.” Đỗ Nhược biết có những người khách không thích người sẽ ở bên mình cả đêm mà ngay trước lúc đó lại lên giường với người đàn ông khác. Cho dù là như thế nào, trước hết cứ cầu xin tha thứ trước đã.
Nhưng Trần Vũ Dương không có tiếp tục truy vấn, cũng không nhìn ra biểu tình gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước. Hắn buông Đỗ Nhược ra, trong tay tiếp tục chơi đùa với một đồng xu.
Sau khi xuống xe, Đỗ Nhược bị mang vào một tòa biệt thự, bên ngoài là một hoa viên. Bởi vì trời tối, nên cậu không nhìn rõ ràng được. Nhưng Đỗ Nhược cũng tự nhiên mà hiểu được, ở cái loại địa phương như vậy mà sở hữu biệt thự lớn thế này, Trần Vũ Dương tuyệt đối không phải người bình thường.
Vào phòng, Trần Vũ Dương tháo caravat quẳng sang một bên. Đỗ Nhược trườn lên, dùng răng đem cúc áo Trần Vũ Dương cởi bỏ, lại bị hắn đẩy ra. Hành động này của hắn làm cho Đỗ Nhược có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Trần Vũ Dương.
Trần Vũ Dương khẽ cười một tiếng: “Nóng vội đến thế sao? Tôi còn dự định là sẽ từ từ đó.” Nói xong, Trần Vũ Dương ngồi xuống ghế sô pha nhìn Đỗ Nhược: “Cậu biết mình đêm nay có giá bao nhiêu không?”
Đỗ Nhược lập tức nở nụ cười: “Chỉ cần Trần tổng hài lòng.”
Trần Vũ Dương vừa lòng gật đầu, đem đồng xu cầm trong tay đưa lên ngắm nghía, nói:“ ‘Bóng Đêm’ đúng là rất biết dạy dỗ nhân viên cách ăn nói.” Sau đó, Trần Vũ Dương đem tiền xu thả lên bàn. Đồng xu xoay xoay vài vòng rồi mới ‘keng’ một tiếng rơi xuống.
Hắn nói tiếp: “Đây chính là giá của cậu đêm nay.”
Nói xong, hắn đứng lên, chậm rãi lại gần Đỗ Nhược. Cảm giác áp bách ngày càng lớn, Đỗ Nhược nhịn không được sợ hãi mà lùi một bước.
Trần Vũ Dương rõ ràng phun ra một chữ: “Cởi.”
Đỗ Nhược lập tức cởi toàn bộ quần áo, trần như nhộng đứng trước mặt Trần Vũ Dương. Thân mình trần trụi như vậy, với cậu từ lâu đã là thói quen. Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Trần Vũ Dương vòng qua cậu, đi tới tủ bên đầu giường, kéo ra, lấy ra từ trong đó một cái chai màu đỏ. Đỗ Nhược không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ có thể nằm trên giường chờ hành động tiếp theo của hắn.
Trần Vũ Dương chậm rãi cố định tay Đỗ Nhược tại thành giường. Đỗ Nhược cảm thấy mình giống như cừu chuẩn bị bị lột da, không có ... chút quyền chủ động nào. Cảm giác như thế khiến cậu rất không thoải mái.
Trần Vũ Dương nói: “Tôi nghe nói, có hai câu gắn liền với Đỗ Nhược cậu. Một là “Tôi rất đắt”, hiện tại tôi đã biết giá của cậu rồi. Còn câu thứ hai kia chính là “Đau cũng khoái hoạt”, giờ tôi muốn xem xem có giống như lời cậu nói, đau, cũng khoái hoạt hay không.” Nói xong, Trần Vũ Dương nắm lấy cằm cậu, bắt cậu mở miệng rồi trút chất lỏng từ cái chai màu đỏ kia vào.
Trần Vũ Dương cài lại cúc áo, gọi điện thoại cho Giang Nam phân phó: “Tôi cho cậu ba phút, đem hợp đồng Hoa Liên đến đây.”
Đỗ Nhược gần như cũng đoán được chất lỏng đó là thứ gì, dùng giọng nói yếu ớt nhu mềm, cầu xin tha thứ nói: “Trần tổng, ngài tha cho tôi đi, Đỗ Nhược lần sau không dám nữa.” Hai giờ tới, rất có thể xảy ra án mạng đó. Đỗ Nhược giờ thật sự là rất sợ.
Trần Vũ Dương nhìn cậu, nở nụ cười: “Cậu nếu ngay cả cái đó còn không ứng phó được, còn có thể trụ lại ‘Bóng Đêm’ đến giờ này sao?” Đỗ Nhược ở trên giường ngọ nguậy muốn đứng lên, trừng mắt mắng Trần Vũ Dương: “Thao, thả tôi ra, Trần Vũ Dương, tôi, tôi không phục vụ nữa.”
Trần Vũ Dương cười lạnh một tiếng: “Hiện tại không muốn nữa?Nhưng mà đã quá muộn rồi, chỉ trách sao cậu lại lọt vào mắt tôi thôi.”
Trong cơ thể truyền đến khoái cảm cùng đau đớn hỗn loạn. Đỗ Nhược nhịn không được rên rỉ. Nhưng là dục vọng bên dưới đang bị buộc chặt, không thể phát tiết, cũng không thể lấy tay chạm vào, đành phải cọ xát hai chân, lại không giảm bớt khó chịu chút nào.
Mắt thấy Trần Vũ Dương đóng cửa lại, Đỗ Nhược chỉ còn biết lớn tiếng gào lên: “Tôi đây lần sau nhìn thấy anh nhất định sẽ ....%@##$$&*!!!!”
Kêu gào mắng mỏ được một lúc, Đỗ Nhược tự biết làm thế này cũng không ích gì. Trong cơ thể, khoái cảm ngày càng mãnh liệt, gần như không thể khống chế nổi.
Đỗ Nhược không ngừng ở trên giường ngọ nguậy thân thể, cọ tới cọ lui, nhưng rốt cuộc không thoải mái hơn chút nào, mà ngược lại, còn càng khó chịu, bức bách hơn. Vì thế, khi cậu trấn tĩnh lại một chút, liền không ngừng thở hổn hển.
Trần Vũ Dương xoa cằm, nhìn LCD trên tường. Trên màn hình đang là hình ảnh của Đỗ Nhược đung đưa thân mình, xoay qua xoay lại. Chỉ có điều, hắn vẫn còn đủ kiên nhẫn, và cũng đủ ẩn nhẫn (ngầm chịu đựng).
Cầm lấy bút, Trần Vũ Dương cẩn thận nhìn văn kiện vừa được đưa đến. Bên cạnh hắn là Giang Nam, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Nhược trên màn hình, nhưng là tiếng rên rỉ kia lại từng tiếng, từng tiếng truyền tới.
Đỗ Nhược thật sự không chịu nổi nữa rồi. Cậu nhỏ giọng khóc lóc, lại bày ra bộ dạng làm cho người ta hận không được lại gần vuốt ve, chăm sóc.
Hắn cảm giác thời gian đã qua khá lâu, nhưng vẫn chưa được hai tiếng. Đỗ Nhược trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, không có việc gì, không có việc gì, sẽ qua mau thôi… Nhưng là cậu có chút lo lắng, liệu có phải từ nay về sau mình sẽ …‘bất lực’?
Một lát sau, Đỗ Nhược lại bắt đầu khóc, nước mắt tràn đầy trên gương mặt thanh tú, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Giang Nam có chút lo lắng cho Đỗ Nhược. Y không biết vì sao Đỗ Nhược lại chọc tới Trần Vũ Dương, nhưng hiện tại y thực sự lo lắng cậu ta có lẽ sẽ không chịu nổi nữa. Giang Nam đang chuẩn bị mở miệng, Trần Vũ Dương đã đứng lên, nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Còn 10 phút nữa.”
Trần Vũ Dương không nhìn Giang Nam, thẳng bước đi ra ngoài, nói: “Cậu về được rồi.”
Giang Nam giống như đại thần được vua ân chuẩn, xoa xoa huyệt thái dương, gật đầu thở ra nhẹ nhõm, trong lòng thầm oán anh Lâm sao còn chưa trở về, để y một mình ở đây, cứ thế này thì trước sau gì cũng bị suy kiệt mà ch.ết quá.
Trần Vũ Dương từ trên cao nhìn xuống Đỗ Nhược đã có chút mơ màng: “Còn 10 phút nữa. Không qua được thì sẽ bị phạt.”
Đỗ Nhược mông lung nghe được hai chữ ‘bị phạt’ này, thần trí lập tức tỉnh táo. Đôi mắt ướt át thê thảm nhìn về phía Trần Vũ Dương, cái gì cũng không dám nói, đành phải lẳng lặng chờ đợi 10 phút cuối cùng.
10 phút này đối với Đỗ Nhược phải nói là lâu, quá lâu. Cậu một bên rên rỉ, một bên dùng đôi mắt ngập nước lấy lòng Trần Vũ Dương, toàn thân ướt đẫm. Ga giường màu xanh da trời đều bị cậu làm cho ướt hết.
Trần Vũ Dương cuối cùng cũng có chút dao động, đem áo và dây lưng cởi bỏ, vừa vặn đúng hai tiếng, kim giây chỉ vào số 12 vừa ngừng lại. Trần Vũ Dương liền nhanh chóng tiến vào, làm cho tràng bích vốn đang lơ là của Đỗ Nhược không kìm được mà từng trận co rút nhanh.
Đỗ Nhược rất sợ. Toàn thân cứng ngắc, ban đầu còn có chút phản kháng, giờ thành thành thật thật quay trở về, trong lòng chỉ tràn đầy khuất phục.
Trần Vũ Dương, người này luôn duy trì sự bình thản của mình, giống như con hồ ly giảo hoạt, Đỗ Nhược hoàn toàn không muốn dây vào chút nào. Cậu có cảm giác đêm nay mình có lẽ sẽ ch.ết tại đây. Cho dù trước đây có phải chịu sự ngược đãi của khách hàng cũng không mang đến cho cậu cái loại sợ hãi như thế này.
Trần Vũ Dương từ lâu cũng đã không nhịn được. Lúc này như một con sư tử bùng nổ, trên người Đỗ Nhược mà liên tục luật động. Đỗ Nhược vừa rên rỉ, vừa khóc nấc lên, ôm lấy cổ Trần Vũ Dương xin tha thứ: “Van cầu ngài...A..A...Tha...Tha cho tôi đi....Trần...Trần tổng...A..Tôi thật sự biết..sai rồi.....”
Trần Vũ Dương nhìn bộ dạng thảm hại Đỗ Nhược lúc này, cũng không có chút nào mềm lòng. Hắn biết lần này mà không trừng trị nghiêm khắc, lần sau nhất định còn tái phạm. Đỗ Nhược hoàn toàn bị Trần Vũ Dương kiểm soát, như vậy có lẽ cũng là cách dạy dỗ tốt.
Dục vọng của Đỗ Nhược không có giảm bớt, cả người bị hắn chơi đùa, bắt đầu có chút không tỉnh táo. Vừa mới muốn ngất đi, Trần Vũ Dương lại một lần xâm nhập, làm cho cậu trong nháy mắt liền tỉnh táo. Đỗ Nhược giờ chỉ có không ngừng khóc lóc, bộ dạng làm cho người ta nhìn vào đều có chút đau lòng. Trần Vũ Dương không có mềm lòng chút nào, liên tục tàn khốc tr.a tấn thân thể cậu.
Đỗ Nhược không chịu đựng được, cắn lên bả vai Trần Vũ Dương. Trần Vũ Dương ngừng lại, Đỗ Nhược có chút sợ, nhả ra, phát hiện Trần Vũ Dương đang nhìn mình, ánh mắt thật dịu dàng. Trần Vũ Dương xoa lên mái tóc ẩm ướt của cậu, hôn lên thái dương, dịu dàng nói: “Bảo bối, đừng sợ, sẽ nhanh qua thôi.”
Chờ hết thảy mọi thứ chấm dứt, Đỗ Nhược rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên, nhưng trong chốc lát thanh âm liền nhỏ dần, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trần Vũ Dương dịu dàng cười cười, ôm Đỗ Nhược vào phòng tắm tẩy rửa thân thể.