Chương 4: Mèo ngốc

Đỗ Nhược khi tỉnh lại đã là buổi chiều. Bên ngoài cũng không có mặt trời, dường như là đang mưa. Đỗ Nhược cố lê thân mình tới trước cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh sáng dịu nhẹ tràn vào, cả căn phòng bừng sáng.


Đỗ Nhược mỗi lần muốn đứng lên đi lại, bên hông lại có chút bủn rủn. Cậu đột nhiên nhớ tới ánh mắt cuối cùng của Trần Vũ Dương đêm qua, dịu dàng đến khó tin. Đỗ Nhược tự giễu cười cười, lại gặp phải một người đàn ông gọi cậu là "bảo bối" khi lên giường.


Cái áo sơ mi cậu mặc tối qua đã bị vo lại vứt thành một đống, cậu đành đem quần mặc tạm vào. Đỗ Nhược thoáng nhìn đồng xu còn ở trên bàn kia. Cậu đi tới nhặt đồng xu lên rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ, phẫn nộ mắng: “Trần Vũ Dương, con mẹ nó, anh không phải là người.” Nói xong, Đỗ Nhược lại chạy nhanh nhìn ra phía sau, trước, trái, phải, xác định Trần Vũ Dương sẽ không nghe thấy câu này, lúc này mới yên lòng lại.


Trần Vũ Dương ngồi ở thư phòng, bưng cà phê lên, nhẹ nở nụ cười. Trên màn ảnh, Đỗ Nhược vẫn là một bộ dạng ủy ủy khuất khuất, điều này lại làm hắn có chút động tâm mà muốn ... Nhưng tối hôm qua đã làm cho Đỗ Nhược đến cực hạn rồi. Đã khiêu chiến một lần, về sau còn muốn cậu ta ngoan ngoãn có lẽ cũng sẽ có chút khó khăn, dù sao đến con thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, huống chi mèo nhỏ Đỗ Nhược này vẫn còn đang giương nanh múa vuốt.


Đỗ Nhược chầm chậm đi xuống. Lúc này cậu mới phát hiện tòa biệt thự rộng đến không tưởng tượng nổi này cũng rất rất khác biệt. Ở lầu dưới, vài người giúp việc đang đứng; trên sô pha, có mấy người đàn ông tây trang màu đen đang ngồi ở đó.


Giang Nam nhìn thấy Đỗ Nhược đi xuống, huých huých khuỷu tay Lâm Li, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Kia, chính là cậu ta.”


available on google playdownload on app store


Lâm Li cao thấp đem Đỗ Nhược đánh giá một phen, như nghĩ tới cái gì cười cười: “Khó có người dám làm cho anh Dương tức giận nha.” Đỗ Nhược đứng ở chỗ đó có chút lúng túng, cậu không nghĩ tới dưới lầu sẽ có nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời cũng chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, chẳng biết nên làm cái gì bây giờ.


Lâm Li lại nói: “Ngồi đi, còn có sức mà đứng, không đau sao?”


Đỗ Nhược tất nhiên là hiểu được ý tứ của anh ta, trong lòng lập tức bốc hỏa, càng ngày càng lớn, nhưng đây chính là năng lực của Đỗ Nhược, càng tức giận, càng cười tươi. Đỗ Nhược lập tức trưng ra một khuôn mặt tươi cười đến là vui vẻ, hai tròng mắt vừa chuyển, liền bày ra bộ dáng làm nũng hướng tới Lâm Li. Lâm Li đột nhiên hiểu được vì sao Trần Vũ Dương lại nhìn trúng Đỗ Nhược. Cặp mắt kia giống như mang theo ánh sáng lấp lánh, làm cho người ta nhìn vào mà thư thái vô cùng.


Trần Vũ Dương quả thật là có thích đôi mắt này, nhưng cái hắn càng yêu thích hơn chính là mặt nạ đằng sau gương mặt luôn tươi cười này, một bộ dáng ủy khuất lại không cam lòng. Không thể phủ nhận, Trần Vũ Dương xác thực bản thân một mực vô cùng yêu thích điều ấy.


Đỗ Nhược ngồi xuống bên cạnh Lâm Li, xuất ra danh thiếp, mặt trên là hai chữ “‘Bóng Đêm’” in đậm hoành tráng. Đỗ Nhược nói: “Đại gia, nếu có nhu cầu, tôi nhất định sẽ phục vụ thật tốt.” Nói xong, cậu đem toàn bộ danh thiếp trưng ra, nhưng là ngoại trừ Lâm Li, không ai dám nhận.


Giang Nam khẽ đưa mắt nhìn về phía lầu hai. Y biết mấy chuyện thế này, hết thảy đều không thoát ra khỏi tầm mắt của Trần tổng. Anh Lâm đúng là, lại còn dám nhận danh thiếp của cậu ta, y giờ tự thay anh Lâm đổ mồ hôi lạnh. Tuy nói anh Lâm cùng Trần tổng lớn lên cùng nhau, nhưng nếu Trần tổng nóng giận, anh Lâm cũng là không chống nổi. Lần này, anh Lâm vừa mới trở về, lại chọc đến Trần tổng, nói không chừng, không biết lại bị quăng tới nơi nào nữa ấy chứ.


Đỗ Nhược thấy tất cả mọi người đều không có phản ứng, liền he hé để danh thiếp trên mặt bàn, lẩm bẩm: “Ầy, ở đây mấy ngày tới không biết còn có thể làm ăn được gì không nữa.”


“Cậu có biết là những lời nói này của cậu sẽ làm cho mấy ngày tới của cậu khỏi xuống giường luôn không?” Lâm Li nở nụ cười rất chi Trần Vũ Dương, xem ra anh ta cũng không phải người dễ trêu chọc. Nhưng Đỗ Nhược ngay cả gặp phải tình huống như vậy cũng là nghênh nghênh hếch mũi, không biết trời cao đất dày là gì, khăng khăng tự dồn chính mình đến tận bước đường cùng, may ra mới kêu cứu mạng.


“Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo trì thân thể xương cốt đầy đủ, phục vụ cho ngài thật chu đáo.” Thanh âm nhu mềm, khiến cho tâm tư người khác cũng muốn theo đó là nhũn ra. Đỗ Nhược vụng trộm trườn lên phía trước, Lâm Li liền chạy vọt sang một bên. Đôi câu đùa giỡn còn có thể, chứ nếu bị Đỗ Nhược ôm thật, có lẽ ngay tức khắc sẽ xảy ra án mạng đó nha.


“Anh Lâm, Trần tổng xuống.” Một câu nói của Giang Nam làm cho tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, Trần Vũ Dương đang từ từ đi xuống. Quần âu, áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng không có đóng mà để mở tự nhiên, rất phong độ.


“Cậu tự lo liệu đi.” Lâm Li đem danh thiếp tới đưa ra trước mặt Trần Vũ Dương. Trần Vũ Dương cũng chỉ thản nhiên liếc một cái: “Cậu ta không phải là đưa cho cậu sao? Cho cậu thì cậu hãy cầm đi. Về sau nhỡ có việc gì cần, nói không chừng còn có thể giúp đỡ.” Đỗ Nhược thấy hắn nói như vậy, biểu tình trên mặt vẫn thản nhiên. Cậu lúc này mới có chút yên lòng, ra vẻ cười cười.


Tâm tư Đỗ Nhược tất cả toàn bộ đều viết hết lên mặt. Điều này làm cho Trần Vũ Dương vừa có chút bực mình, lại vừa có điểm buồn cười. Cười là vì Đỗ Nhược đến giờ này còn không biết trời cao đất dày là gì, bực mình là bởi tình hình đã đến mức này rồi mà Đỗ Nhược còn dám trưng ra bộ dạng cuối cùng mình cũng có thể yên tâm được rồi đó.


“Đỗ Nhược, bây giờ là 4 giờ 30 phút. Từ đây ngồi xe đến nhà cậu mất tầm 30 phút. Tất nhiên, muốn bắt được xe thì cậu phải đi bộ ra đường lớn. Sau khi trở về nhà thay quần áo tới "Bóng Đêm", cậu sẽ mất thêm 20 phút. Nếu may mắn, cậu còn có thể ăn cơm tối một chút. Nếu không may, có lẽ Kỳ Bắc sẽ phát điên.” Trần Vũ Dương trần thuật lại một sự thật trong tương lai gần một cách thản nhiên. Sự thật chính là Đỗ Nhược thực sự sắp trễ rồi, mà đến muộn, rất có thể sẽ lại bị đánh nữa.


Hôm nay, ông chủ sẽ không đến, phải không? Đỗ Nhược tự hỏi chính mình.
Đúng vậy, ông chủ không đến đâu.


Đỗ Nhược thật là một đứa trẻ ngây thơ, thích tự lừa mình dối người, lại trốn trốn tránh tránh sự thật. Trần Vũ Dương hiện đang cho là như vậy. Đợi Đỗ Nhược đi rồi, Trần Vũ Dương nhấn phím gọi: “Trong "Bóng Đêm" gần đây hình như có người không tuân thủ quy định một chút, anh xem xem?”


“Trần tổng?” Ông chủ "Bóng Đêm", Bạch Thiếu Hiền do dự một chút, sau đó trả lời: “Tôi hiểu rồi, xin Trần tổng hãy yên tâm.”


Trần Vũ Dương khẽ cười nói: “Tôi có cái gì mà yên tâm với lo lắng chứ. Người của anh tôi sao có quyền quản. Nhưng dù sao cũng chỉ là lỗi nhỏ, ông chủ Bạch có lẽ không cần phải hà khắc đến thế, bằng không, đánh đập cũng không có giá trị gì.”


“Tôi biết rồi. Ngài yên tâm. Đây chỉ là việc nhỏ, sẽ không động tay chân, không làm tổn thương người ngài muốn.” Bạch Thiều Hiền hiểu được, Trần Vũ Dương là đang để ý Đỗ Nhược. Nếu thật sự làm cậu ta bị thương, "Bóng Đêm" chắc khỏi cần mở luôn đi. Bạch Thiếu Hiền nhíu nhíu mày, Đỗ Nhược đúng là rước phiền toái về cho hắn.


Đỗ Nhược thật vất vả, mãi mới ra được đến đại lộ, chờ nửa ngày vẫn không thấy cái taxi nào cả, chứ đừng nói gì đến xe công cộng. Đỗ Nhược lẩm bẩm: “Thật là đúng là một nơi muốn giết người cướp của đây mà. Quả nhiên Trần Vũ Dương là cái loại người thích chỗ ở biến thái như thể này.”


Đỗ Nhược đột nhiên không muốn tới "Bóng Đêm". Cậu nhìn quanh bốn phía, rất yên lặng. Toàn bộ thế giới đều im lặng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi, không còn âm nhạc ồn ào, thân thể uốn éo, thật thanh tĩnh.


Ánh nắng tắt dần, mặt trời dần dần lặn xuống, khuất sau dãy núi xa xa. Đỗ Nhược không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút xúc động. Cậu tắt điện thoại di động, đi bộ dọc theo con đường, buông thả hai tay vung đều theo nhịp, từng bước đi chậm rãi mà ổn định. Rất nhiều chuyện tự nhiên mà mãnh liệt kéo tới, tràn vào tâm trí Đỗ Nhược, ví dụ như Đỗ Minh.


Đỗ Nhược từ lâu đã không còn nhớ nổi hình dáng của anh ấy. Điều duy nhất cậu còn nhớ tới chỉ là ánh mắt thất vọng nhìn về phía mình. Khóe miệng Đỗ Nhược nhếch lên, mỉm cười, tùy ý để nước mắt rơi xuống. Ở đây, không ai có thể nhìn thấy sự yếu lòng lúc này của cậu.


Đỗ Nhược cứ như vậy mà đi rất lâu. Dường như rất khó khăn, khổ sở, thậm chí là tuyệt vọng, cái gì cũng đều hiện ra trước mắt, nhưng trong lòng cậu lại bình thản như không. Thế giới này là như thế, sẽ có lúc nào đó khiến cho người ta trấn tĩnh cùng an lòng.


Trần Vũ Dương châm một điếu thuốc, hạ cửa sổ xuống, tay trái đưa ra ngoài vỗ nhẹ, bụi thuốc rơi lả tả trên mặt đất. Hắn ngồi trong xe nhìn Đỗ Nhược buông thõng hai tay, nhắm hai mắt mà bước từng bước một về phía trước, thật giống một đứa nhỏ, có chút ngây ngô, lại có chút quật cường. Trần Vũ Dương đột nhiên cảm thấy chính mình có chút lập dị, cư nhiên lại vừa theo dõi Đỗ Nhược, vừa ngồi trong này hưởng thụ an bình.


Trần Vũ Dương có chút không hiểu chính mình, tự cười cười, bấm nút gọi đến cho Bạch Thiếu Hiền: “Ông chủ Bạch, người đang ở chỗ tôi. Ngày mai trả lại.”






Truyện liên quan