Chương 52: Anh không biết liêm sỉ sao?
"Bảo bối, đây chính là chứng cớ em bắt nạt tôi." Cánh tay chỉ vào đóa hồng mai xinh đẹp nở rộ, Đoan Mộc Minh lành lạnh nói, ánh mắt kia lại nói không ra đáng thương cùng vô tội.
"Cái gì?" Cài xong cái cúc áo cuối cùng, Hỏa Hoan không dám tin nhìn anh, "Đoan Mộc Minh, anh thật không biết liêm sỉ."
"Tùy em nghĩ nha." Hướng về phía cô nháy nháy mắt vài cái, Đoan Mộc Minh từ trên giường nhảy dựng lên, gắt gao ôm cô vào trong lòng, hơi thở ấm áp cứ như vậy quẩn quanh ở tai cô, "Bảo bối, tôi thật sự không muốn để em đi chút nào."
Nhìn anh, vẻ mặt Hỏa Hoan trào phúng nở nụ cười, "Tôi đang thấy hoài nghi, sói đội lốt người như thế nào còn có thể làm thầy giáo được? Y quan cầm - thú, thành ngữ này dùng để hình dung anh quả thực rất chuẩn xác."
"Bingo" - một cái vỗ tay vang lên, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng nâng người cô lên, "Bảo bối, đây là lời khen ngợi đúng đắn nhất tôi đã từng nghe."
Thở dài một hơi, Hỏa Hoan hơi hơi lắc đầu, ánh mắt hết thuốc chữa nhìn về phía anh, "Buông ra, tôi phải đi."
"Đêm nay tôi sẽ tới tìm em." Đầu ngón tay mềm nhẹ đảo qua cánh môi đỏ bừng của cô, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, thời điểm cô vừa muốn cất bước, anh kéo mạnh cô lại, hôn như cuồng phong bão táp.
"Ô ô ô ~~~~" Hỏa Hoan dùng sức đẩy anh ra, nhưng sức lực yếu ớt gầy còm như vậy chẳng khác gì châu chấu đá voi, căn bản không tạo nên một chút tác dụng gì, ngược lại tạo lên sự hứng thú cho anh.
Một lúc lâu sau, Đoan Mộc Minh bỗng dưng buông cô ra, nhìn đôi môi thoáng sưng đỏ, một bộ phận ch.ết tiệt nào đó trong thân thể anh lại không khống chế được mà bắt đầu phản ứng.
Vừa ôm mặt cô, trên mặt anh lại xuất hiện nụ cười tà mị, khàn khan cất tiếng "Lần sau thời điểm hôn môi, nhớ là phải nhắm mắt lại."
"Anh ch.ết đi", cô cầm lấy chiếc gối bên cạnh hung hăng đánh vào người anh, Hỏa Hoan bán sống bán ch.ết chạy ra ngoài, chỉ đồ điên mới có lần nữa với anh ta. Cho tới lúc này, từng tế bào trên người cô đều đang đau muốn ch.ết. Chuyện như vậy cô cũng sẽ không làm tiếp.
Nhìn cánh cửa đang chầm chậm mở ra, Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, ngón tay khẽ chạm vào làn môi khêu gợi, tầm mắt chuyển tới đóa hoa trên giường kia thì con ngươi càng thêm u tối, anh đi tới giường, đem tấm ga trắng gập lại gọn gàng rồi sau đó bỏ vào tầng dưới cùng của ngăn tủ.
Hỏa Hoan không ngừng chạy về phía trước, mãi đến khi xác định phía sau không còn tiếng bước chân nào nữa thì cô mới dừng lại. Cô dùng sức vỗ ngực, thở phì phò. Cô chạy thục mạng khiến tim như muốn nhảy ra ngoài.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi bình định được hơi thở, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người ở phía trước mặt bỗng nhất thời cảm thấy sững sờ.