Chương 53: Tôi nói rồi
Ở phía bên kia đường, Doãn Mặc đang lẳng lặng vừa dựa vào thân xe vừa nhìn cô, gió thổi vào mái tóc anh khiến một vài sợi dính ở giữa trán, thoạt nhìn rất mê người, nhưng cặp mắt thâm thúy kia lại như đang rơi vào hồ sâu lạnh buốt. Hai tay anh vòng ở trước ngực, anh đứng đó rất bình thản khiến người ta đoán không ra rốt cuộc cảm xúc chân thật trong lòng anh là cái dạng gì.
"Doãn...... Ca ca" Vẻ mặt nao nao, Hỏa Hoan lập tức nở nụ cười, bước chân chầm chậm về phía đối diện, nhào vào trong ngực anh, giống như khi nhỏ mỗi lần cô phạm phải sai lầm, chỉ cần nhào vào lòng anh làm nũng, hết thảy sai lầm đều tan biến.
Cơ bắp toàn thân cứng đờ, Doãn Mặc không nói không rằng tránh cô, đi vòng sang phía bên kia mở cửa xe cho cô vào.
Nhìn xem chính mình hai tay không, lại nhếch đôi môi, Hỏa Hoan ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Trên đường về nhà, Doãn Mặc không nói gì cả, mắt chỉ nhìn về phía trước, tay nắm tay lái bởi vì dùng sức mà khiến cho các khớp xương lộ ra trắng hếu.
"Doãn ca ca, em ——" Hỏa Hoan nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận nói với vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
"Không cần nói gì cả, nếu Tự hỏi thì nói tối qua em ở cùng chỗ với anh." Doãn Mặc lạnh lùng nói, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
"Em...... kỳ thực......" Mười ngón tay cô bất an đan vào một chỗ, Hỏa Hoan lắp bắp giải thích, nhưng nửa ngày rồi cũng chưa thể nói ra một câu đầy đủ.
"Cứ nghe theo những gì anh vừa nói, bây giờ không cần giải thích gì cả." Vừa nói chuyện, Doãn Mặc giẫm mạnh vào chân ga, sau đó xe như lao như bay hướng xa xa mau chóng đuổi theo.
Trong tích tắc xe đã về đến nhà. Đứng trước cửa, Hỏa Hoan hít vào thở ra một hơi thật sâu, đẩy cửa ra một khe nhỏ đủ để người cô đi vào, xác định lại lần nữa trong phạm vi tầm mắt không có một bóng người thì cô mới len thân mình tiến vào cửa. Vừa bước đầu tiên bước vào, một giọng nói lạnh như băng kia liền cất lên.
"Đứng lại", từ phía trước cửa sổ, Hỏa Tự chậm rãi đi tới, ánh mắt lạnh lẽo như đao kia dò xét tới trên người cô.
"Ca...... Ca, chúc một ngày tốt lành." Hỏa Hoan nhìn anh nở nụ cười nịnh nọt, hai tay đưa ra vén cổ áo lên cao.
"Tối hôm qua em đã đi đâu?" Nhìn cô không một cái chớp mắt, Hỏa Tự không tự chủ được chau mày lại, trong chiếc gạt tàn ở trước mặt chất đầy đầu mẩu thuốc lá.
"Việc này......Em......" Tay cô chỉa chỉa ra cửa, rồi lại chỉa chỉa vào phòng, nửa ngày không nói ra được một câu. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ lừa dối được anh, việc này ít nhiều cũng tạo thành một chút bóng ma trong lòng cô.
"Tối hôm qua Hoan Hoan ở chỗ tôi, sau khi nói chuyện phiếm thì cô ấy cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ và ngủ tại đấy luôn." Đúng lúc này, Doãn Mặc xuất hiện ở phía sau cô, nói là giúp đỡ cô, nhưng tầm mắt lại không nhìn vào cô.
"Đúng vậy đúng vậy, em cùng Doãn ca ca ở cùng một chỗ, a ~~~, buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ tiếp, các anh nói chuyện đi nhé." Nói xong, cô nhanh như chớp chạy lên lầu.
"Doãn Mặc" Hỏa Tự quay đầu lạnh lùng nhìn anh, đốt ngón tay bị nắm chặt tới kêu rắc rắc.
"Tôi nói rồi, tôi thích Hoan Hoan."