Chương 2: Rời khỏi

Sáng sớm Hạ Diệp nhận được một cuộc gọi đến, ngay sau đó liền rời đi.
Người đàn ông vẫn nhắm mắt ngủ say, thân thể to lớn nằm yên trên giường.


Đầu óc của anh ta bị thuốc mê làm cho mệt mỏi, vết thương gần như chí mạng đã gây ra không biết bao nhiêu đau đớn khổ sở nên ngủ là việc duy nhất có thể làm trong trạng thái hiện giờ.


Hạ Diệp để lại một người không rõ ràng trong nhà, cô tất nhiên cũng không muốn bản thân trở thành một người lo chuyện bao đồng ngoài ý muốn hay muốn được người này đền ơn đáp nghĩa gì đó mà dây vào cuộc sống hiện tại của cô.


Những người liên quan đến thế giới ngầm hầu hết đều gây rắc rối phiền hà cho người không may mắn, tỷ như người đàn ông này, bị truy sát chỉ còn nửa cái mạng.


Dính líu vào mấy chuyện không liên quan như thế này cô không có hứng thú, bảo toàn tính mạng cho mình trước vẫn là quan trọng hơn. Vì mẹ cô từng dạy, sinh mệnh con người rất quý giá, bản thân lại càng quý giá hơn, nên phải biết trân trọng cho thật tốt, đến giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.


Hạ Diệp tuy rời đi nhưng đã đuổi khéo người đàn ông này bằng một mẩu giấy dán tiện lợi. Nội dung chỉ đơn giản là...


available on google playdownload on app store


“Tỉnh dậy thì rời khỏi đây ngay nha, nếu để họ phát hiện anh ở trong nhà tôi, cuộc sống của tôi không chừng sẽ bị rối như đống tơ vò đấy. Thuốc để trên bàn, bất quá sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.


Tôi khuyên anh nên đến bệnh viện để trực tiếp xử lý, tránh nhiễm trùng và nhiều vấn đề khác, nếu không tính mạng khó mà giữ. À, còn nữa, đồ của anh, khục, tôi không cố ý cởi ra đâu chỉ là nếu không làm vậy anh sẽ bị cảm, nếu bị cảm ngay lúc đó cơ thể anh sẽ phản ứng không tốt. Đồ của anh tôi đã xử lý rồi, anh có thể vào nhà vệ sinh lấy về, đồ trên người không cần trả cũng được“.


Người đàn ông nhìn chằm vào mẩu giấy mà không kiềm được cười khổ một tiếng, vị khách không mời mà đến như anh ta, lại mang vết thương do súng bắn trên người đúng là không nên ở nhà người khác lâu hơn nữa. Nhưng mà, vị bác sĩ cứu anh, anh cũng không nên chối bỏ trách nhiệm, biết rõ người khác lai lịch không rõ ràng lại mang lên giường ra sức cứu chữa.


Trên thực tế, vạn người chỉ có một người như vậy.


Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, màu chủ đạo là màu trắng tinh khiết, có ánh nắng từ cửa sổ truyền vào nên càng tôn lên sự trong trẻo của phong cách nhẹ nhàng này. Trang trí nội thất đơn giản, ngoài gác sách lớn chứa những cuốn sách dày cộm về y học thì còn một tủ quần áo và một bàn trang điểm, nhưng bàn trang điểm rõ ràng không có thứ gì gọi là mỹ phẩm, mà thay vào đó là những loại đồ dùng trong phẩu thuật như dao phẫu, cồn, kéo, bông băng, gạc và một cái khăn tắm.


Đứng thẳng người, lồng ngực cứ như bị căng ra rồi quấn chặt cơn đau không tha, tựa như ai đó đã khoét đi mất một miếng thịt trên người. Trong lồng ngực chỉ cần "thịch" một tiếng đã đủ để thân thể đứng không vững a, riêng những chỗ khác chỉ là trầy xước một ít không đáng ngại.


Anh lấy đồ xong, dứt khoát đi thẳng ra ngoài cửa rời khỏi.
Trong văn phòng viện trưởng.
“Shit!” cô gục đầu, bật ra một câu chửi thầm trong miệng.
Rõ ràng là ép buộc còn nói là không ép? Trong cái câu đó có cho phép từ chối không?


“Tiểu Diệp Tử, con đang mắng mẹ đó sao?” Hạ Mẫn Nguyệt híp mắt, nở một nụ cười.
Hạ Diệp hốt hoảng, cái biểu cảm này khi nhìn thấy cô đặc biệt cảm thấy quen mắt, rõ ràng là trước khi cô nằm viện hai tháng đã thấy qua cái nét mặt này đi.


Hạ Diệp mím môi, “Đâu, đâu. Con thương mẹ còn không hết kia mà” cô xua tay giải thích, nét cười cũng sượng lại.
Hạ Mẫn Nguyệt là một giáo sư tiến sĩ nhưng khác ở chỗ bà ấy là viện trưởng của bệnh viện Hạ Mặc và là mẹ của Hạ Diệp.


Cách đây vài hôm chính là vì người mẹ này thúc ép cô trở về nước, bởi vì ở bên Mỹ cô đã làm loạn không biết bao nhiêu thứ, nếu còn để cô tự do tự tại một mình thì không được, nhất định phải dạy dỗ, dĩ nhiên đây cũng là ý nghĩ hiện tại trong đầu của Hạ Mẫn Nguyệt.


Hạ Diệp khổ sở cúi gằm mặt, đáy mắt hiện rõ lên sự oán thán. Đúng vậy, thật đáng trách! Mắc cái gì lại kêu cô trở về nước, ở nước ngoài cô còn chơi chưa đủ.


“Tiểu Diệp Tử, con nghĩ gì đừng nghĩ mẹ không biết. Ở tuổi này lớn rồi, đừng hòng được như những đứa trẻ đập phá đồ” trong đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm, khí thế tản ra ngoài điều là một vẻ u ám. Đứa con gái nhỏ này đã tốn của bà không biết bao nhiêu tiền bồi thường rồi.


Hạ Diệp nhắm mắt cười khổ, lại nghĩ sao mẹ mình không đi làm bác sĩ tâm lý đi nhỉ, nói không chừng có giác quan thứ sáu có thể đọc tâm thuật.


Hạ Diệp đau khổ chảy vài giọt mồ hôi trên trán, cô rất không muốn đi làm, cô còn trẻ mà, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, tuổi này là tuổi ăn chơi còn gì? Hạ Diệp uất ức nghĩ trong lòng mà không dám mở miệng nói nửa tiếng.


Hạ Mẫn Nguyệt chăm sóc cho cô từ khi còn rất nhỏ, quan tâm, cưng chiều hết mức, lần này đâu chỉ đơn thuần gọi cô trở về để làm việc. Cuộc đời của nhân viên và sự tồn tại của Hạ Mặc, tất cả đều nằm gọn trong tay cô kể từ lúc cô đặt chân xuống máy bay.


“Đọc cho kĩ, đây là việc quan trọng. Con mà để người kia xảy ra sơ xuất một chút, chỉ sợ đến lúc đó bệnh viện của chúng ta bị triệt để phá hủy” nói đến đây bà chau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.


Hạ Diệp thấy ánh mắt Hạ Mẫn Nguyệt rất kỳ lạ, trước nay mẹ chưa bao giờ nói chữ "quan trọng" với "không quan trọng" với cô. Lần này chắc chắn có điều gì đó mờ ám, cô lật xấp tài liệu dày cộm đó ra coi liền sửng sốt.


“... dù đạn hay vết dao đâm cũng không được phép tiết lộ” cô nhìn thấy dòng chữ lập tức đứng ngây người, cái này đừng nói là làm việc cho thế giới ngầm nhé...!?


“Người này không phải xã hội đen nhưng khả năng kiểm soát còn cao hơn một vài bậc, cậu ta cũng là nhân vật lớn trong nước nên không thể khinh suất được. Còn nữa, con không được nói quá nhiều, chỉ nói những điều cần thiết, chỉ cần chữa trị vết thương cho người kia, như vậy là được rồi” Hạ Mẫn Nguyệt nghiêm nghị nhắc nhở Hạ Diệp.


Trong đầu Hạ Diệp không ngờ tới còn có một ngày cô lại làm bác sĩ riêng cho người khác. Làm việc không kể giờ giấc, khi nào người ta bệnh thì phải đến ngay, cho dù đang lên tới đỉnh điểm của sự sung sướng cũng phải bò đến.


Cô về đây chỉ để ngoan ngoãn ở nhà hoặc làm việc ở bệnh viện, tối đến lại có thể mặc sức mà đi hộp đêm nổi tiếng như là "Trầm Mê" ở trung tâm thành phố nhưng mà không ngờ việc lại thành cái dạng như vậy, đùa sao!? Cô vừa gặp người bị truy sát bởi mấy tay hắc đạo đó liền muốn tránh đi thật xa lại không ngờ, càng ra xa vô tình lại càng đến gần.


Vậy Trầm Mê của cô chẳng phải là không thể đi hay sao? Lần này đúng là tạp niệm trong lòng chất đống rồi. Hạ Diệp quyết định dùng đêm tự do cuối cùng này đi đến đó, cuộc đời mà, mấy chuyện vui thú với con người trong hộp đêm tuyệt đối không thể bỏ qua được.


Hạ Diệp nghiêm mặt, nắm chặt bàn tay đến khi những ngón tay vô thức trắng bệch, móng tay vì vậy mà đâm sâu vào thịt. Quyết tâm lần này không chơi hết mình tuyệt đối không bước về nhà.
Beta: Shan.






Truyện liên quan