- Chương 1: Cứu người
- Chương 2: Rời khỏi
- Chương 3: Trầm mê
- Chương 4: Bị cắn
- Chương 5: Một nơi yên tĩnh
- Chương 6: Xảy ra chuyện
- Chương 7: Được giúp đỡ
- Chương 8: Lăng thị - lăng duật
- Chương 9: Phải là nữ
- Chương 10: Diễn đàn only
- Chương 11: Từng bị ức hiếp
- Chương 12: Số tiền lương hậu hĩnh
- Chương 13: Lần đầu đối mặt [thượng]
- Chương 14: Lần đầu đối mặt [hạ]
- Chương 15: Nguy hiểm là một thử thách
- Chương 16: Không đáp trả được lời nào
- Chương 17: Cô nhận hậu quả?
- Chương 18: Cách dạy con quả rất tốt
- Chương 19: Ngày đầu đi làm, sự soi mói!
- Chương 20: Quan tâm hay trách cứ?
- Chương 21: Ngôi nhà oan
- Chương 22: Đổi đi, quá vướng víu
- Chương 23: Gian tình
- Chương 24: Tình một đêm
- Chương 25: Cơ thể và đầu óc tỉ lệ nghịch
- Chương 26: Chủ động hôn
- Chương 27
- Chương 28: Người cậu từng thích
- Chương 29: Lần đầu tiên anh ta có chịu trách nhiệm không?
- Chương 30: Từng
- Chương 31: Định biến tin đồn thành sự thật?
- Chương 32: Quá khứ về trước cô không nhớ
- Chương 33: Trái tim không còn lạc nhịp
- Chương 34: Lời cô ấy đều khẩu xà tâm phật
- Chương 35: Chỉ duy nhất với anh
- Chương 36: Lại có chuyện
- Chương 37: Tình dược (kích dục)
- Chương 38: Từ hôm qua tất cả đã trở thành của anh
- Chương 39: Lòng dạ phụ nữ còn độc hơn cả rắn
- Chương 40: Cách anh quyết định sự sống của kẻ địch
- Chương 41: Em nấu cho tôi ăn
- Chương 42: Ý định sống cùng nhau
- Chương 43: "Con người khi đau, họ sẽ khóc."
- Chương 44: Một chút tương đồng
- Chương 45: Thân hay tâm, cái nào cũng không được
- Chương 46: Cạn tình
- Chương 47: Nhân viên có ý tứ
- Chương 48
- Chương 49: Làm nhà họ tần mất mặt
- Chương 50: Lễ cưới và mất mát
- Chương 51: Định trốn?
- Chương 52: Bị bắt cóc [1]
- Chương 53: Bị bắt cóc. [2]
- Chương 54: Biết ghen
- Chương 55: "Hạ Diệp thích Lăng Duật."
- Chương 56: "Con thích cô ấy."
- Chương 57: Yêu là mù quáng, yêu là si mê
- Chương 58: Từ khi gặp anh, cô đã điên rồi
- Chương 59: Kẻ có tội
- Chương 60: Không thể về khi chưa thấy được em
- Chương 61: Nhấn chìm vào yêu
- Chương 62: Tôi đem tình yêu giấu tận đáy lòng.
- Chương 63: Hơi ấm
- Chương 64: "Quan trọng không phải ở thời gian..."
- Chương 65: Sóng
- Chương 66
- Chương 67: Đừng chạm vào em!
- Chương 68: Hết lần này sẽ không còn lần sau
- Chương 69: Hổ trợ thực tập sinh
- Chương 70: Hỗ trợ thực tập sinh [2]
- Chương 71: Hỗ trợ thực tập sinh [3]
- Chương 72: Cao trào [1]
- Chương 73: Cao Trào [2]
- Chương 74
- Chương 75: Sự thật [1]
- Chương 76: Sự thật [2] - Cuộc tình ngắn hạn
- Chương 77: Sự thật [3]
"Cứ thoải mái làm những thứ em thích đi" chất giọng khàn khàn của anh vang lên, ánh mắt hướng về người phụ nữ đối diện.
Người phụ nữ mím chặt hai cánh môi, bàn tay nhỏ nhắn nắm thành đấm, đôi mắt như chim ưng mà quan sát tình thế.
"Lăng Duật, anh giỏi lắm. Dám trừ lương của tôi, anh rõ ràng chán sống!" cô nâng tay chỉ thẳng vào mặt người đàn ông kia.
"Hạ Diệp, tất cả những thứ ở đây đều do các đầu bếp có tiếng được đón từ các nước khác về, những món đồ nội thất tại nơi này đều là những thứ có giá trị liên thành, tính ra thì chỉ vài trăm triệu thôi, không nhiều. Em có thể đập nhưng phải đền bù cho tôi" Lăng Duật đứng dậy tiến tới gần cô, bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt trắng nõn không tỳ vết rất nhẹ nhàng, đúng hơn là đang vuốt ve một cách cưng chiều.
Hạ Diệp trừng mắt, đi đến bàn ăn hung hăng dùng hết sức lực của cánh tay ra sức ném hết đồ vật trên bàn xuống đất. Những thức ăn vừa đem ra nóng hổi chưa kịp thưởng thức, những chai rượu có từ những năm của thế kỹ trước và cả những món đồ cổ có lịch sử ngàn năm được trưng bày tại căn phòng, chỉ với một cú ném tất cả những thứ đó đều vỡ nát thành mảnh vụn, không những thế thứ cuối cùng bay đến mặt anh chính là một xô nước đá lanh ướp chai rượu vang.
"Đền bù? Bằng cái gì?" cô cười, ánh mắt sắc như dao lướt qua người đàn ông.
"Bằng em" anh chỉ vứt gọn ghẽ một câu cho cô, rồi yên lặng ngồi xuống salon đối diện.
"Bỏ đi, ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của Lăng tổng ngài" cô bình tĩnh, quay lưng lại định bước ra ngoài, nhưng một sức mạnh níu giữ cô lại.
Năm được bàn tay kia, Lăng Dụât dùng một ít sức đẩy cô vào cửa, dùng cơ thể to lớn áp cô ở dưới thân "Định đi? Đập đồ không trả tiền? Ai dạy em phải xử lý như vậy?".
"Buông ra, biến thái, buông tôi ra, anh chạm vào tôi, tôi chắc chắn sẽ giết chết anh!" hết thảy toàn lực điều dồn vào việc chống cự của cô, cô khó khăn thốt lên từng chữ.
"Em đi ngủ ở một khách sạn thời hạn là một đêm, ngày hôm sau em nói với tiếp tân, ngày mốt tôi đến trả, em có thấy công bằng không?".
Từng chữ từng chữ đều như đánh trúng tâm tư của cô, một tiếng nổ hiện hữu trong đầu, vì tức giận mà cô không còn nhớ đến, người đàn ông này giỏi nhất chính là lý luận và biến thái.
"Lăng tiên sinh, ngài hà cớ phải như vậy, ngài có cả chục tỷ trong ngân sách của chính mình, vì vài trăm triệu này có đáng không?" cô hạ giọng, không dùng sức nữa, ngoan ngoãn nằm yên.
"Tiền của tôi, chỉ có người phụ nữ của tôi mới có thể dùng. Em nói thử xem, em rốt cuộc có quan hệ gì với tôi" Lăng Duật nở một nụ cười tà ác, khẽ phả một hơi vào gáy của Hạ Diệp, giọng nói của anh ta như một thứ phá hủy tế bào, cô có cảm giác các tế bào trên người như đang vun dậy vì cái hơi thở trên thân của cô.
≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ∞ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈ ≈
Truyện của mình cũng chẳng phải hay gì nhưng bạn nào có ý định chuyển ver này nọ thì đừng nên nha :)) bởi vì mình không thích đâu, nó là tâm huyết của mình mà. Mình cảm ơn đã đọc hết mấy thứ mình ghi nhé!
P.s: Diễn biến truyện chậm hơn so với những truyện khác, có lẽ sẽ tới chương 25 trở lên nam chính mới xuất hiện nhiều 👍, hiện giờ chỉ xuất hiện một ít trong những chương gần đây nga~.