Chương 62: Tôi đem tình yêu giấu tận đáy lòng.
Mấy ngày nay làm việc ở bệnh viện Hạ Mặc, Hương Đàm vốn chẳng còn dư thời gian để liên lạc xem tình hình của Hạ Diệp thế nào. Dù sao thì công việc ở đây cũng là do cô dàn xếp cho cô ấy, cô ấy nhất định phải có một lời cảm ơn thỏa đáng.
Hương Đàm thừa nhận mấy ngày nay trong lòng chẳng còn nhớ đến người kia nữa, dường như đã chẳng còn đau lòng khi nhắc tới. Lúc ấy cô thường gọi hỏi Nhiên Nhiên, như vậy là thế nào? Anh ấy chỉ bảo, tổn thương đến mức tê tâm nên dù có nhắc đến trăm ngàn lần cũng không đau nữa. Nhưng cô lại không cho rằng như vậy.
Tối hôm nay cô và anh có một cuộc hẹn, dĩ nhiên cô đã xin bệnh viện cho về sớm hai tiếng đồng hồ. Hạ Mặc khá nghiêm ngặt nên từ sáng sớm cô đã mặt dày chạy tới xin giấy phép, đến chập tối mới có đơn duyệt gửi xuống.
Cô thay đồ thật nhanh, tiếp đó kéo cái quần jean chắc nịch lên tới rốn, rồi lại kéo khóa quần lên, thời gian thực hiện chưa đầy năm giây, hình như từ hôm đó cô đã tự động sụt cân rất nhiều. Chỉnh chu lại mái tóc, cô lấy chai sịt thơm tho khử mùi miệng, ít ra phải thật chỉnh tề trong mắt người khác giới!
Thấy điện thoại gọi đến, cô bật loa ngoài, đồng thời ngậm sợi thun buột tóc trong miệng, lại kéo ra để định hình lọn tóc.
« Cô nhanh chút đi! » Âm thanh bên kia oai oái, không chừng nếu để quá gần sẽ bị thủng màng nhĩ mất!
"Đợi một chút! Làm gì mà quát ghê vậy hả!?"
« Tôi đợi cô nửa tiếng rồi đấy! »
Cô không thật sự là người chu toàn đến mức nhìn giờ ở đồng hồ đâu, mặc dù cô có thể xem nó ở ngay tay và ở trong điện thoại nữa. Thấy bản thân có chút sai trái, nhưng vì đó vốn dĩ là bản năng nên đành ngậm ngùi xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi sắp xong rồi."
Hai người bọn họ giống nhau, vì thế khi ở gần nhau cũng có điểm tương đồng, dễ nói chuyện hơn nhiều. Cô chạy cầm theo cái bóp chạy vội qua cửa, trước khi đi không quên khóa cửa ngoài.
Bước xuống tới dưới lầu cô vốn đã có thể hình dung được gương mặt hầm hầm của Nhiên Nhiên, sự thật chính là như miêu tả của cô. Nó xị lại đen thui.
Cô lắp bắp, miễn cưỡng xua tay, ra vẻ rất có lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi nha."
Anh mở cửa xe bên phải, cô từ từ rút vào ghế ngồi, rồi tự đóng cửa. Cô cảm thấy không khí hơi ngột ngạt nên cũng đành ngậm miệng chính mình lại.
Đoán bằng đầu cũng biết anh chắc chắn là vì Hạ Diệp mà nổi nóng. Bình thường có đợi cô vài phút anh cũng chưa từng phẫn nộ đến mức không nói chuyện như thế này.
"Nửa tháng trước còn liên lạc. Đến một tuần sau thì không liên lạc được nữa."
Do cô im re nên lúc anh nói chuyện cô còn chưa chú ý rõ, chỉ có điều nghe như tiếng nỉ non thay vì là lời xuất phát từ trong tâm.
"Anh đang nói cái gì?"
Trong không gian tối tăm, đôi mắt trong trẻo của Nhiên Nhiên lóe lên đầy căm hờn, làm người đối diện nổi hết cả da gà, "Theo cô là cái gì?"
"Hừm, để bây giờ tôi thử liên lạc với cô ấy."
Cô cứ nghe anh bảo,
"
Nửa
tháng
nay
cô
có
liên
lạc
không
"
Thật ra câu này cũng như những gì cô đang nghĩ, lâu rồi cô chưa cầm điện thoại gọi cho Hạ Diệp, cô biết tính cô ấy không thích chủ động, nếu không muốn sẽ không gọi hay nhắn tin trước cho bất kỳ ai. Thử đếm xem số cô gửi tin nhắn và gọi cho cô đếm bằng lóng tay.
Lại thêm, không thể nào Nhiên Nhiên không biết loại tính cách khó gần này được, chắc chắn Hạ Diệp đã đổi số rồi!
"Cô có nghĩ như vậy là vô dụng lắm không? Cô ấy chắc chắn không muốn liên lạc với tôi, người như cô ấy không thiếu đồ công nghệ bên mình."
Cô không biết khi yêu đàn ông lại nhạy cảm như vậy, cũng đúng thôi, thứ gì chưa có được thì dễ mất, chân lý của cuộc sống chỉ còn hai màu đơn lẻ này là vậy.
"Hạ Diệp sẽ không như thế."
Ở trong phòng chủ tịch, Hạ Diệp liên tục hắt xì, sau một hồi cô vội lau đi mũi bằng miếng khăn giấy mới lôi ra từ trong hộp khăn.
Thấy chiếc mũi của cô ửng đỏ lên chỉ vì lau khăn giấy quá mạnh làm anh rất muốn cười nhưng lúc này không phải thời điểm để chọc cô.
Anh đưa tay nắm lấy cả hai bàn tay cô, chau mày lo lắng, như thể sợ ai đó cướp mất, "Em bị cảm rồi à?"
Tự tiện sờ lên trán mình, cô nhận định mình không có bị sốt, hơn nữa trong người không có biểu hiện gì lạ ngoài việc hắt xì, "Em cũng nghĩ mình cần đi khám."
...
Hai người bọn họ vào bar rượu, nói thẳng ra cũng biết được chín mươi phần trăm bọn họ đến đây để làm gì rồi. Hai người ngồi ở quầy, gọi phục vụ mang thêm mười cốc lớn rượu vàng và mười cốc nhỏ rượu trắng xếp trồng lên nhau.
Nhiên Nhiên thấy rượu được bày trí xong, thì dùng lực tay khiến ly nhỏ rơi vào trong ly lớn, văng lên người cô rất nhiều nước. Bar này chỉ có những người có tiền mới lui tới nên không sợ sẽ gặp phải kẻ tồi, bởi vì thông tin quý tộc dễ nắm giữ hơn nhiều.
Hai người cùng uống, mỗi người một phía và quy tắc của họ là ai uống nhanh, uống nhiều người đó được quyền trút tâm sự. Hương Đàm uống được ba ly đã ho sặc sụa, đến độ phải dùng tay để dằn lại cổ họng nóng rát, còn anh, tống hết năm ly vào bụng, sau đó lười nhát ngồi phịch một cái xuống ghế.
Cô còn ho khan, cổ họng ít nhất vẫn còn để lại cái cảm giác tê rần ấy, thêm cái mùi nồng nặc của rượu sọc vào khứu giác, cay đến nỗi chảy cả nước mũi. Cô dùng khăn giấy của phục vụ nam đưa, tùy tiện lau sạch mũi.
Ngồi xuống bên cạnh, cô không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn động tác uống rượu của anh. Nó mạnh mẽ, dứt khoát, không như thứ tình cảm ấy, không chút ý tứ, chỉ có sự hy sinh.
Hai người bọn họ quen nhau từ đại học, lần đó là lần đầu anh gặp cô, thật sự có thể nói anh thích cô từ lần đầu, bởi vì cô mang đến cảm giác thoải mái mà không có bất kỳ người nào đem tới được. Thử ví cô như bầu trời, anh nhất định sẽ là những chú chim bay thẳng cánh, chỉ có điều, cố gắng bay hết tốc lực, dùng sức để được chạm vào bầu trời trong xanh kia thì nhất định là chuyện không thể nào.
"Tôi đem tình yêu giấu vào tận đáy lòng."
Với tửu lượng ít ỏi của anh vốn rất dễ say, hơn nữa việc một lần uống nhiều như vậy không chừng sẽ sốc rượu mà không còn tỉnh táo mất.
Anh kể với Hương Đàm, lòng anh trước nay vẫn luôn nghĩ về Hạ Diệp, anh bất chấp tất cả. Trước đây anh đã từng là một thằng đàn ông chín chắn nhưng từ sau khi gặp cô, đã hiển nhiên biến thành người đắn đo, không rõ ràng.
Nhà giàu, có gia thế, học thức đầy mình, muốn tìm một người xứng đáng hơn không phải không thể, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Chắc chắn kiếp trước anh nợ cô rất nhiều, cho nên kiếp này, dù có gặp bao nhiêu người phụ nữ, tấm lòng vẫn nhất mực hướng về một phía.
Anh bắt buộc cô cho lời khuyên, cô biết khuyên cái gì? Thành thật mà nói, cô còn yêu người đàn ông kia, nhưng khi nghĩ tới cô dường như không thấy đau lòng nữa. Phải chăng là chính cô đang muốn chôn vùi hồi ức đẹp đẽ của hai người trong quá khứ, không ai có thể chạm vào, càng không thể thay đổi nó.
Cô cũng từng yêu, cô hiểu cảm giác ấy nhưng cái cảm giác mà anh trải qua nó chẳng hề có kết quả, chỉ mới gặp chưa lâu, cũng chưa chơi thân thiết đến độ thân mật nhưng cô cũng hiểu rõ Hạ Diệp. Cô còn dứt tình dứt nghĩa nhiều hơn đàn ông, cô lí trí đến nổi Hương Đàm từ chối đưa ra lời khuyên cho Nhiên Nhiên. Một khi Hạ Diệp không còn rõ ràng nữa, tình bạn sẽ chẳng còn một kí lô gam quan trọng nào.
Anh xoa hai huyệt thái dương, đều đều lên tiếng, hơi thở mạnh mẽ lộ ra, "Cô nói xem, bây giờ nên làm gì với cô ấy?"
"Anh tốt nhất đừng làm gì cả. Chỉ việc chờ đợi cô ấy hồi đáp anh thôi."
Tính tình đó của Hạ Diệp không thể đùa giỡn được, một bước sai lầm ngay cả quan hệ bạn bè cũng mất. Thân là cố vấn viên, cô phải ngăn cản anh.
"Chờ như cô chờ hắn ta? Chờ đến nỗi người đàn ông của cô đi lấy vợ à?"
Tiếng anh cười giòn giã, xen lẫn một chút thất vọng.
"Trước khi hai chúng tôi quen, tôi đã theo đuổi anh ấy ba năm."
Ba năm không hề ngắn, nó bao gồm cả thanh xuân và quãng đời học sinh cuối cùng của cô. Còn nhớ năm đó cô bá đạo đến như vậy, nghĩ đến đây cô cười nhẹ.
"Tôi còn chưa thổ lộ với cô ấy, lấy cớ gì để cô ấy hồi đáp?" Anh lại tiếp tục uống thêm một ly rượu nữa, lần này cũng uống ực một cái là hết ly.
Anh xoay chiếc ly thủy tinh, vẻ thờ ơ ngắm nhìn.
Cô cũng không biết nói gì giờ này mới phải, chỉ biết giờ này cô cần nghe anh nói, cô lại lười phải nói nhiều.
Điện thoại gọi đến, cô nhìn lên màn hình, dãy số hiện lên đầy quen thuộc, chỉ là không phải số quan trọng trước đây.
« Hương Đàm, chúng tôi vừa đi hưởng tuần trang mật về. »
Nghe loại giọng điệu này đã khiến Hương Đàm chán ngấy, chỉ muốn ngay lập tức ngắt máy để khỏi phải nghe thấy.
"Cô gọi tới là để nói cho tôi nghe cái này à?"
« Đúng vậy, cũng để thông báo với cô, baby của chúng tôi đang phát triển rất tốt. » Thanh âm của Tần Ly khoái trá, cười khanh khách bên kia, « Đừng vội cúp máy, tôi muốn nhắc nhở cô, bây giờ gia đình ba người chúng tôi sống rất hạnh phúc, nếu cô dám xen vào, cô chắc chắn sẽ có kết cục không tốt đâu. »
"Hừ, tôi không có thời gian với các người. Hiện giờ bạn trai tôi là người giàu, lại có quyền thế hơn hẳn ai kia, nếu có nói đừng liên can, thì tôi nói mới đúng." Cô chau mày, nói thật nhanh câu của mình rồi cúp máy đi, thật là tức ch.ết mà!