Chương 27
Lăng Dụât khẽ cười một nụ cười mờ nhạt, nhẹ giọng nói “Dịch vào đây.”
Hạ Diệp cảm thấy chuyện này có vẻ không được ổn lắm, nhất là gương mặt lúc này rất khó phán đoán rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng dù vậy cô vẫn phải buộc lòng dịch người vào gần hơn một chút, chỉ vài milimet thôi cũng đủ rồi, ít nhất đó là suy nghĩ của cô bây giờ.
Anh xoay đầu, tựa hồ như không hài lòng, ánh nhìn vẫn ở trên người cô không rời.
Cô thề chỉ có người không có não mới không nhìn ra được sự đáng sợ đó của anh ta, kể cả sự nặng nề trong ánh mắt đó đối với mình cô cũng thấy rõ mồn một. Sau mấy giây khựng lại cô lại tiếp tục nhích vào trong.
Trước giờ, đây là lần đầu anh phải mở miệng và dùng hành động để biểu thị nhiều như vậy nên tâm trạng rất nhanh đã bị suy giảm.
Lúc này Hạ Diệp liền hung hăng dịch người, cô cứ có cảm giác nếu không làm vậy hôm nay cô tuyệt đối không sống yên được, suy cho cùng tính độc đoán của người đàn ông này quá mạnh, cô ngồi cạnh rất áp lực.
Loáng thoáng đã trở về cảm xúc thường thấy, anh vẫn lãnh đạm y như cũ.
Thật ra cô vẫn lo, nếu đi cùng xe với Lăng Duật đến công ty hẳn sẽ gây ra không ít hiểu lầm cho nhân viên hay là giống các nữ nhân viên kia nói, cô dùng thân để lấy lòng của nam nhân trên giường, lại nói thêm cô vì lợi ích mà bán rẻ lương tâm. Việc này đối với cô không hề tốt như vẻ bên ngoài cô vẫn luôn thể hiện.
Nếu trách nhiệm này lại đến quá tự nhiên như thế, cô phải làm sao để giải quyết? Vẫn là càng không quan tâm càng tốt, những người kia cứ mặc kệ họ, dù giải thích đi nữa bọn họ chưa chắc đã tin cô, hơn nữa cô ngồi vào vị trí thư ký riêng kia đã gây ra không ít hiểu lầm cho bọn họ.
Rất nhanh đến công ty, chiếc xe được lái vào khu vực dành riêng cho lãnh đạo Lăng thị, cô không đi trước, mà ngược lại cứ kè kè đi theo phía sau anh, chỉ là đến công ty cô rẽ sang thang máy của nhân viên.
“Bên kia rất đông, đến đây đi với tôi.” Lăng Duật dừng bước, ngữ khí thăng trầm nhưng không cho phép từ chối.
Cô lúng túng quan sát đám nhân viên xung quanh, bọn họ nhìn nhau như hiểu ngầm ý, còn có vài người có suy nghĩ, thật sự là mê hoặc được Lăng tổng của bọn họ với thân hình đó.
Từ lúc còn đi học, Hạ Mẫn Nguyệt không cho phép cô ăn mặc theo thời nên cô luôn ăn mặc rất khác người, lại đeo thêm cặp kính to đùng che mất nửa khuôn mặt, vì vậy nên không có người nào để ý đến một người ăn diện quê mùa như cô. Chỉ mới đây thôi cô mới bắt đầu thay đổi ngoại hình của mình, tỉ lệ ăn mặc giống con người cũng tăng lên được một chút. Cô cũng hiểu được ý nghĩ sâu xa của mẹ mình, bà ấy không muốn tệ nạn học đường xảy ra trên người cô, vì tuổi vị thành niên, ganh ghét nhau là chuyện vô cùng bình thường.
Cô ăn mặc như hiện tại là để bù đắp cho năm xưa nhưng mấy người này làm sao suy nghĩ kỳ cục như vậy, chỉ cần nghĩ cô là loại người không đàng hoàng rồi thôi.
Hạ Diệp hít một hơi thật sâu, tiếp bước đến bên cạnh Lăng Duật, hai người cùng đi vào thang máy.
Chờ cả hai người đi mất bóng, đám nhân viên bắt đầu chương trình bát quái của mình dưới sảnh công ty, hầu hết đều là nhân viên nữ.
“Cô xem, hôm đó tôi đã rất nghi ngờ mối quan hệ không bình thường này rồi, sao các người lại không tin tôi.” một nhân viên nữ sáp lại gần một đám nhân viên khác, tư thái nói chuyện vô cùng uất ức.
“Hôm trước tôi thấy cô ta bước vào công ty đã biết là loại người đó rồi, ngực to mà óc như trái nho.” nét mặt cô ta nhăn nhúm đến biến dạng, nhìn lại ngực của mình lại vô cùng khiêm tốn liền ủy khuất nói một tiếng dằn lòng.
“Cả đám người trong phòng thiết kế chúng tôi đã mắng cô ta nhưng cô ta còn mặt dày đến độ chỉ nở một nụ cười.” chiến công hôm trước được cô ta tỉ mỉ khoe khoang, khi nói cô ta còn vểnh cằm của mình lên cao.
“Không phải là tại các người đều có khuyết điểm về hình thể lẫn gương mặt nên mới ở đó chê bai người ta hay sao?” một nhân viên nam ôm thùng giấy lớn trong tay, khẽ liếc nhìn đám người đang dàn bát quái trận ở sảnh, gương mặt đầy vẻ châm chọc.
Lần này thì bọn họ không ai dám lên tiếng nữa, vì người đàn ông trước mặt này không ai khác, mà chính là trưởng phòng tài vụ của một trong vài người bọn họ. Nổi tiếng với độ nghiêm khắc cao, không nhận lợi ích hay nhu cầu ích lợi của bất kỳ người nào, đặc biệt còn tài giỏi hơn người nên rất nhanh đã được thành tựu khi mới vào công ty làm một năm.
Cuối cùng bọn họ mặt đầy khó chịu giậm chân bỏ đi. Anh ta chậc lưỡi, lắc đầu nhìn rồi dứt khoát lo công việc của chính mình, đám người này trước giờ vẫn luôn ức hϊế͙p͙ người mới, anh ta đã nghe đến mức quen tai, có thể nói là chai rồi.
Còn nữa, tuy anh ta không để ý lắm đến việc của nhân viên mới nhưng cũng phải công nhận cô rất được Lăng tổng của bọn họ chiều chuộng, có thể sợ công việc quá nặng nhọc cô gái kia sẽ không làm được nên để cô ta ngồi ở bàn làm việc chơi đùa, còn công việc vẫn tiếp tục tiến hành y như cũ. Nhiều lần anh ta đi giao hồ sơ, đều nhìn thấy Hạ Diệp lười biếng lăn ra ngủ trên bàn làm việc.
Loại người này anh cũng không thấy thích, nhất là loại người nhờ quan hệ để có công việc.
Bỏ qua hết thảy những chuyện đó, lúc này Hạ Diệp thẫn thờ ngồi trên ghế làm việc xoay tới xoay lui, trên tay còn cầm một cây bút xoay xoay.