Chương 71

Mãng Lạc nhìn đám người Tiểu Tứ Tử, có chút giật mình, hắn trước hết là nhìn Tiểu Tứ Tử, nghe nói đó chính là Công Tôn Cẩn, là con của Triệu Phổ. Mãng Lạc mở to hai mắt, một câu cũng không nói được. Hắn nguyên bản nghĩ đến đứa con mười sáu tuổi của Triệu Phổ hẳn cũng là một đại anh hùng rồi đi. Vốn, đầu tiên hắn nhìn trúng Tiêu Lương, nghĩ đó mới là con Triệu Phổ, trong lòng không khỏi tán thưởng, quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử a. Lại thấy sau lưng Tiêu Lương mang theo mã trảm đao thật lớn, nếu không phải hiện tại tâm sự nặng nề, thật đúng là muốn cùng hắn so vài chiêu. Nhưng là sau khi nghe ngóng mới biết được, Tiểu Tứ Tử mới là con Triệu Phổ a……


Mãng Lạc nhìn lên nhìn xuống, oa nhi này thật sự rất đáng yêu a, da thịt phấn nộn, còn trắng trẻo mập mạp, này tiểu bộ dáng…… Biết công phu sao?


Tiểu Tứ Tử thấy Mãng Lạc cũng đang quan sát chính mình, mí mắt giật giật, có chút không được tự nhiên, quay qua nhìn Tiêu Lương, mấy ảnh vệ vội nói, “Mãng đại ca, đây là Tiểu Tứ Tử, là tiểu vương gia của chúng ta.”


“Nga…” Mãng Lạc gật gật đầu, hỏi, “Các ngươi tới là muốn tr.a án trộm ngọc trong hoàng cung sao?”
“Đúng.” Mọi người đều gật đầu.
Mãng Lạc lấy ra trong ngực một viên ngọc châu đưa qua, “Ngọc châu trong hoàng cung quả thực là do ta trộm đi, bất quá, người không phải là ta giết.”


“Ngọc châu này có chút gì đó không thích hợp a.” Mục Phương tiếp nhận ngọc châu nhìn nhìn, lắc đầu, “Đây là giả!”
“Khỏa ngọc châu giả kia là do ngươi trộm về?” Tiểu Tứ Tử giật mình.


Mãng Lạc gật đầu đáp, “Nếu như ta đoán không sai, chuyện này hẳn là có người đã đánh tráo ngọc châu, chờ lúc ta đến trộm, thì đã là ngọc giả, mặt khác…… Cung nữ cũng có thể là do người nọ giết, rồi vu hãm ta.”


available on google playdownload on app store


Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, Mục Phương nói, “Mãng Lạc, ta quả thực tin nhân phẩm của ngươi, nhưng cái gọi là phá án thì phải có chứng cớ. Nếu không có chứng cớ xác thực, ngươi vẫn là nghi phạm. Ngươi nghĩ xem có người nào có khả năng vu hãm ngươi không, như vậy chúng ta mới có thể dễ dàng điều tra!”


Mãng Lạc có chút khó xử lắc lắc đầu, đem khỏa ngọc châu giả kia cho Tiểu Tứ Tử, “Ta trộm ngọc châu là vì Tiểu Muội, nếu nó là giả thì ta tuyệt đối sẽ không lấy. Ta muốn ngọc châu là vì cứu người, ta sẽ không vô duyên vô cớ giết người. Mãng Lạc ta đời này không thương tổn người yếu, huống chi là một cung nữ trói gà không chặt.”


Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nghe Mãng Lạc nói xong, cảm thấy nhân phẩm Mãng Lạc quả thực không tồi, hắn không giống như là đang nói dối, nhưng là…… Là ai muốn hãm hại hắn đây?
“Một chút manh mối để điều tr.a cũng không có, thật sự là rất khó điều tr.a a.” Tiêu Lương lầm bầm.


“Ta nói…” Hoa Phi Phi bên cạnh đột nhiên hỏi, “Nếu hung thủ là muốn hãm hại Mãng Lạc, vì sao lại lấy đi ngọc châu?”
Mọi người nghe hắn hỏi xong, đều sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn.


Mục Phương chau mày, “Ý của ngươi là, hung thủ cũng muốn có ngọc châu…… Nếu ngọc châu đó quả thực là Hải Long Nhãn, hắn cũng không muốn cho Mãng Lạc có được nó!”
Hoa Phi Phi nở nụ cười, hỏi Mãng Lạc, “Ngươi có thể hay không có tình địch a?”


Mãng Lạc sửng sốt, trầm mặc trong chốc lát, “Kỳ thực…… Huynh đệ Đường môn năm đó, ai cũng đều thích Tiểu Muội.”
“Ân…” Hoa Phi Phi cười gật đầu, lại hỏi, “Vậy gần đây Đường môn có phải hay không muốn chọn người nối nghiệp?”
Mãng Lạc lại gật gật đầu.


“Vậy chuyện này thông rồi, xử lý ngươi, cứu sống Đường Tiểu Muội, đoạt chức môn chủ Đường môn.” Hoa Phi Phi chọn chọn mi, “Ta xem a, hung thủ nói không chừng ở ngay trong Đường môn. Hay nói cách khác, ai lại quen thuộc với ngươi như vậy, hơn nữa còn giá họa hảo như vậy?”


“Hoa Hoa, ngươi thật thông minh nha!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái, “Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?”
“Có biện pháp.” Hoa Phi Phi nhìn quanh bốn phía, kêu mọi người tụm lại đây, thấp giọng hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, có biện pháp nào làm cho tóc của Mãng Lạc khôi phục màu đen không?”


“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, vừa định nói chuyện, Mãng Lạc đã vội đáp, “Nga, có người cho ta dược, nói có thể chữa khỏi hàn độc của ta.”
“Ai cho ngươi dược nha?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.


“Ách… Là một vị bằng hữu.” Mãng Lạc tâm nói thiếu chút nữa là để lộ, liền vội giải thích, “Ta lúc trở về có gặp hắn, hắn nói nếu hàn độc của ta không chữa trị sẽ hại đến thân thể.”
“Có thể cho ta xem qua dược không?” Tiểu Tứ Tử đưa tay hướng Mãng Lạc muốn xem dược.


Mãng Lạc từ trong ngực lấy dược ra, đưa cho Tiểu Tứ Tử xem.
Tiểu Tứ Tử tiếp nhận bình dược nghiên cứu một lúc, mở ra ngửi ngửi, có chút buồn bực, thấy lọ bạch ngọc này sao có chút quen mắt, liền xoay mặt hỏi Tiêu Lương, “Ta nói Tiểu Lương Tử nha, ngươi nói xem có phải đã thấy qua cái lọ này hay không a?”


Tiêu Lương tiếp nhận lọ dược nhìn nhìn, lắc đầu, “Không…… Bình dược trong thiên hạ hẳn là không khác nhau lắm đi?”
“Thật không?” Tiểu Tứ Tử có chút hồ đồ, hắn nhớ rõ ràng trước kia Công Tôn có một đống lọ bạch ngọc như vậy, thật sự rất giống nha.


“Đúng rồi.” Tiêu Lương vội vàng chuyển đề tài, hỏi Hoa Phi Phi, “Dùng phương pháp gì?”


“Rất đơn giản.” Hoa Phi Phi đáp, “Nếu màu tóc Mãng Lạc khôi phục, như vậy sẽ không ai nhận ra hắn là Ô Đầu lão quái nữa. Mặt khác, liền lừa người Đường môn, nói rằng chúng ta đã có biện pháp trong vòng ít thời gian có thể chữa khỏi cho Đường Tiểu Muội…… Vì thế, người muốn hạ độc thủ với Mãng Lạc tất sẽ thiếu kiên nhẫn……”


“Biện pháp này hảo!” Không đợi Hoa Phi Phi nói xong, Mục Phương bên cạnh liền vỗ một chưởng, “Này gọi là dẫn xà xuất động!”
Hoa Phi Phi liếc mắt nhìn nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, “U, ta nói Mục thần bộ, ngươi sao cứ đứng kế ta cả ngày vậy a?”


Mục Phương có chút xấu hổ, trừng mắt liếc lại hắn.
Mọi người thương lượng xong, cảm thấy biện pháp này rất tốt, liền phái người đi tìm Đường lão phu nhân.


Lão phụ nhân chống quải trượng trở lại, nghe Tiểu Tứ Tử nói muốn chữa bệnh cho Đường Tiểu Muội, nói không chừng có thể giúp nàng khởi tử hồi sinh. Lão thái thái nghe được vậy thì vui mừng khôn siết, vội vàng kêu nha hoàn đi xuống chuẩn bị phòng ở, an trí cho mọi người ở lại, để bọn họ hảo hảo trụ lại Đường môn một thời gian.


Đi theo Đường phu nhân còn có Đường Diệu Đình, hắn nghe nói mọi người muốn ở lại Đường môn trụ lại một thời gian, liền nói, “Không bằng ta mang mọi người đi tham quan một chút trước?”


Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau, nói, “Chúng ta trước vẫn chưa đi.” Nói xong, Tiểu Tứ Tử lôi kéo tay áo Mãng Lạc, “Mãng Lạc nha, mang chúng ta đi gặp Đường Tiểu Muội đi?”
Mãng Lạc gật gật đầu, “Tiểu Muội ở phía sau núi, trên đỉnh Tuyết Sơn.”


Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liền đi theo Mãng Lạc lên núi, còn Đường lão phu nhân thì đi chuẩn bị này nọ.
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử muốn đi theo, nhưng Tiểu Tứ Tử lại đẩy đẩy tụi nó, nghiêm túc nói, “Hai ngươi đi theo Hoa Hoa bọn họ, không cần đi theo ta, chúng ta phải lên núi, không dễ đi!”


Thạch Đầu tựa hồ có chút bất mãn, Tiễn Tử nếu nói muốn đi theo Tiểu Tứ Tử, còn không bằng nói là muốn đi theo Thạch Đầu, may mắn có Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh chạy đến, thân thủ bắt tụi nó lại, mà Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh bên ngoài cũng chuẩn bị đi theo, cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ lên núi.


“Chúng ta đây phân công nhau làm việc đi.” Mục Phương cũng không cà kê thêm, nghĩ muốn đến biệt viện xem thử, Đường Diệu Đình này kì dị, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoa Phi Phi một chút cũng không đứng đắn!


Gia Cát Đan Chân từ biệt mọi người, trở về phủ nha trước. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương thì đi theo Mãng Lạc ra sau núi.
“Sơn đạo không dễ đi.” Mãng Lạc vừa đi lên vừa đối Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử nói, “Muốn lên trên kia cần phải có khinh công, hai ngươi có thể đi sao?”


Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy khinh công của hắn hẳn là không có vấn đề đi, dù sao hắn cũng biết khinh công, liền gật gật đầu.


Mãng Lạc tháy hắn bộ dáng mập mạp, rõ ràng là không có công phu, thế nào lại tự tin như vậy? Bất quá Tiêu Lương bên cạnh hắn quả thực lợi hại! Mãng Lạc nhìn, cảm thấy công phu của Tiêu Lương rất cao, không hổ là đồ đệ của Triệu Phổ.


Tiểu Tứ Tử chỉ vừa đi một đoạn núi ngắn, đã thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tiêu Lương có chút đau lòng, liền đưa tay nhẹ nhàng đặt bên người hắn, hướng hắn dẫn lên trên.


Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương làm bộ có chút mệt mỏi, “Cẩn nhi, ta có chút mệt, ngươi mang ta đi.”
“Nga, được rồi.” Tiểu Tứ Tử mừng rỡ hỗ trợ, hơn nữa cảm thấy không biết vì sao, càng lên càng lại càng không thấy mệt.


Hai người thật vất vả mới leo tới đỉnh núi, Tiểu Tứ Tử đến đoạn sau thì hoàn toàn là để Tiêu Lương ẵm đi, hắn dù có ngốc nhưng cũng biết là Tiêu Lương đang giúp hắn, có chút ngượng ngùng xen lẫn chút không tự nhiên.


Lúc chuẩn bị tiến vào động băng, Tiểu Tứ Tử thừa dịp Mãng Lạc không chú ý, nhấc chân nho nhỏ đạp Tiêu Lương một cái, nhỏ giọng thầm nói, “Tiểu Lương Tử, chán ghét!”
Tiêu Lương bị Tiểu Tứ Tử một cước đạp này mà trong lòng ngứa ngứa, đưa tay ôm lấy hắn tiến vào động băng.


Tiểu Tứ Tử cũng không gây sự, hắn cũng có chút lạnh, động băng ngàn năm này quả thực không đùa a.


Dựa theo con đường mà Triệu Phổ hôm qua đã đi vào, mọi người cũng vào động băng, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi theo Mãng Lạcl đến trước bàn đá, chỉ thấy Mãng Lạc chậm rãi đi tới trước thạch bàn, ngồi nhìn người bên trong, thân thủ nhẹ nhàng nắm tay Đường Tiểu Muội, không nói gì, chỉ là ngồi nhìn nàng.


Tiểu Tứ Tử cảm thấy mũi có chút cay cay, Mãng Lạc quả thực hảo chung tình a.
Mọi người cùng nhau đứng trong chốc lát, Mãng Lạc đột nhiên nhẹ giọng nói, “Các ngươi khẳng định không tin, năm đó Tiểu Muội đã sớm nói nàng thích ta, nhưng ta vẫn đều tránh né, bỏ lỡ thật nhiều thời gian.”


“Tại sao a?” Tiểu Tứ Tử thấy quá khó hiểu, hỏi, “Nàng đẹp như vậy, nói thích ngươi, ngươi vì cái gì là không cần chứ?”
“Không phải không cần.” Mãng Lạc lắc đầu, “Ta là không tin, các ngươi nhìn ta xem, lại nhìn Tiểu Muội đi, có chỗ nào xứng đôi chứ?”


“Ân… Kì thực cũng không xứng lắm.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm, khi nói chuyện, lại xoay mặt hơi liếc liếc nhìn Tiêu Lương.


Mãng Lạc có chút bất đắc dĩ thở dài, “Ta hiện tại có đôi khi nghĩ đến, những năm tháng mình đã bỏ lỡ, quả thực rất đáng tiếc…… Thừa dịp tuổi trẻ, có thể thích, liền cứ thích cho đã đi, như vậy vạn nhất về sau có bất trắc gì, cũng sẽ không hối hận.”


Tiểu Tứ Tử sửng sốt, xoay mặt nhìn Tiêu Lương, chỉ thấy Tiêu Lương cũng đang nhìn lại hắn.


Hai người tầm mắt giao nhau, liền cảm thấy trên mặt có chút nóng nóng, Tiểu Tứ Tử cúi đầu, nhìn nhìn mũi chân mình. Chợt nghe Mãng Lạc cầm tay Tiểu Muội thủ thỉ, “Ta nếu năm ấy có thể sớm đáp ứng nàng, nàng cũng sẽ không phải bị như vậy. Hiện tại, ta chỉ cầu có thể cứu sống nàng, như vậy nửa đời sau có thể hảo hảo chiếu cố nàng.”


Tiểu Tứ Tử chớp mắt, hỏi, “Vậy…… Ngươi có hay không từng hỏi qua nàng, đến tột cùng là vì sao lại thích ngươi?”


Mãng Lạc nở nụ cười, nhẹ đáp, “Ta sau này mới hiểu được, chuyện thích này, không nhất định phải có lý do. Thích chính là thích, cảm thấy so với bất kỳ kẻ nào cũng đẹp hơn, ăn cơm hay ngủ nghỉ cũng muốn cùng nàng một chỗ, chuyện không muốn cho ai biết lại có thể nói cùng nàng, có nàng bên cạnh, liền rất vui vẻ……”


Những lời tiếp theo của Mãng Lạc, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều không nghe thấy, hai người tâm tình đều đập mạnh, nhất là Tiểu Tứ Tử. Hắn cảm thấy những lời mà Mãng Lạc nói, cùng với những ý nghĩ trong đầu hắn giống nhau như đúc…… Hắn cũng thích nhất Tiểu Lương Tử, nhìn thấy Tiểu Lương Tử liền cao hứng, ăn cơm hay ngủ cũng muốn cùng Tiểu Lương Tử một chỗ……


Chính lúc miên man suy nghĩ, Tiểu Tứ Tử liền cảm giác được Tiêu Lương đang lén lút nắm tay hắn, cúi xuống, nhẹ nhàng ở đỉnh đầu hắn hôn một chút.


Tiểu Tứ Tử thoáng chốc mặt đỏ bừng, nhưng bàn tay được Tiêu Lương nắm không tự chủ mà nắm chặt, trong đầu có chút ngứa, giống như có thứ gì đó, đang chậm nảy mầm……






Truyện liên quan