Chương 72
Theo sau, Tiểu Tứ Tử bắt mạch cho Đường Tiểu Muội, mạch giống như bị đình chỉ, cổ tay lạnh băng băng…… Cô nương này thật xinh đẹp trẻ tuổi, thoạt nhìn giống như một băng nhân bình thường, hai mắt nhắm chặt, như đang chìm trong một giấc ngủ yên bình nào đó.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm Đường Tiểu Muội thật lâu, sau hạ quyết tâm, “Nhất định phải tìm được Hải Long Nhãn, đem nàng cứu sống lại!”
Tiêu Lương gật đầu, Mãng Lạc giương mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, bắt đầu tin tưởng hắn là con Triệu Phổ rồi.
Lại cùng Mãng Lạc ở lại chốc lát, Tiêu Lương mang theo Tiểu Tứ Tử ra ngoài động băng, bọn họ ở bên ngoài chờ Mãng Lạc, để cho hắn chút thời gian cùng Đường Tiểu Muội cáo biệt. Sau đó hắn sẽ hạ thạch động ngàn cân, lưu Đường Tiểu Muội ở bên trong chờ đợi, chờ mọi người trở lại Đường môn phá án, tìm kiếm Hải Long Nhãn trở về.
Ra khỏi cửa động, Tiểu Tứ Tử đi về phía trước, giương mắt nhìn lên, trước mắt là nhưng ngọn núi trùng trùng điệp điệp, những dãy núi mờ mịt, mây mù lượn lờ, nói không nên lời vẻ xa hoa của nó, còn có chút giá lạnh.
“Cẩn nhi?” Tiêu Lương đi tới cạnh Tiểu Tứ Tử, đưa tay bóp nhẹ bả vai hắn, hỏi, “Có lạnh không?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Lương Tử, lúc phụ thân cùng cửu cửu quen biết nhau, có phải đã trễ rồi không?”
Tiêu Lương nghĩ nghĩ, gật gật đầu, hỏi lại hắn, “Khi đó ngươi cũng lớn rồi, không nhớ rõ?”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, “Ngươi đoán, nếu bọn họ có thể nhận thức sớm hơn thì sao?”
“Vậy liền có thêm vài năm mến nhau đi.” Tiêu Lương vươn tay sờ sờ tóc Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, ngắm Tiêu Lương một cái, tâm nói Tiểu Lương Tử nhìn thật đẹp mắt nha, chính mình muốn hay không truy hắn? Tuy rằng Mãng Lạc nói không nhất định tướng mạo cùng tài năng cân xứng mới được yêu nhau, nhưng là…… Chính mình so với Tiểu Lương Tử kém thật nhiều nga…
Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ đang do dự, liền ghé lại gần hỏi, “Cẩn nhi, nghĩ cái gì vậy?”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng lắc đầu, “Không có.”
Tiêu Lương tâm nói lại vô kế khả thi, Tiểu Tứ Tử không chịu mở miệng, hắn nói, Tiểu Tứ Tử lại không tin…
Hai người đang lúc không biết nói gì, đột nhiên nghe thấy tiếng vang dữ dội, thanh âm “ầm ầm” truyền đến, liếc nhìn nhau một cái, xem ra là thạch động đã hạ xuống. Quả nhiên, không lâu sau, liền thấy Mãng Lạc cúi đầu đi ra, đối Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nói, “Chúng ta đi thôi!”
Tiểu Tứ Tử thấy hắn có chút nản lòng, liền giơ tay vỗ vỗ hắn, “Mãng Lạc, ngươi đừng nóng vội, mấy ngày nữa ngươi phải chữa khỏi hàn độc trong người. Nói cách khác, nếu vài ngày nữa Tiểu Muội tỉnh lại thấy ngươi như vậy, sẽ đau lòng!”
Mãng Lạc nhìn chăm chú Tiểu Tứ Tử thật lâu, mới gật đầu, “Ta hiểu được!”
Sau, ba người cùng xuống núi, trở lại Đường môn.
………
Hậu viện Đường môn, tại một chỗ yên tĩnh trong viện, Mục Phương bọn họ được an bài tại một sương phòng bất đồng.
Đường Diệu Đình ân cần lấy này lấy nọ phụ cho Hoa Phi Phi, phân phó người giúp hắn thu dọn phòng, cũng nhiệt tình mời hắn lát nữa cùng đi tửu lâu tốt nhất Thục Trung dùng cơm.
Mục Phương một bên sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói, “Chúng ta là tới tr.a án, ăn cơm cái gì a.”
Hoa Phi Phi trái lại cảm thấy thú vị, đáp, “Đi a, may mắn được Tứ công tử hậu đãi.”
“Kêu Diệu Đình là được rồi.” Đường Diệu Đình cười ha ha nói, nhìn thế nào cũng thấy Hoa Phi Phi thực đẹp.
“Không bằng cũng mời vài vị công tử đi luôn?” Hoa Phi Phi đề nghị, “Để mọi người cùng nhận thức a.”
Đường Diệu Đình nghĩ nghĩ, “Đương nhiên là có thể, như vậy để ta kêu tam ca cùng ngũ đệ, lục đệ đi cùng.”
Theo sau, Đường Diệu Đình gần như theo Hoa Phi Phi như hình với bóng. Hoa Phi Phi quả không hổ là cao thủ, không lâu đã chu toàn mọi thứ, này một ánh mắt, này một mỉm cười, đều câu hết ba hôn bảy phách của Đường Diệu Đình đi mất. Cuối cùng, Mục Phương thực sự nhìn không được nữa, đang muốn phát hỏa, may mắn Đường lão phu nhân phái người tới kêu Đường Diệu Đình trở về.
Chờ Đường Diệu Đình đi rồi, Mục Phương mới bất mãn liếc Hoa Phi Phi một cái, nhỏ giọng, “Bây giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tư ăn cơm a?”
Hoa Phi Phi trắng mắt liếc hắn, “Ta nói Mục Phương a, ngươi đừng có giống như oán phụ vậy được không a? Ăn một bữa cơm thì làm sao? Mượn cơ hội cùng lúc tìm hiểu bốn huynh đệ nhà này, dù sao bọn họ cũng người là khả nghi nhất.”
“Hắn rõ ràng là tâm tư bất chính!” Mục Phương nhíu mày.
“Tâm tư bất chính thì cũng là người ta gây rối ta, ngươi gấp cái gì a?!” Hoa Phi Phi trừng lại.
“Ngươi…” Mục Phương khó chịu, nói, “Quả nhiên là hái hoa tặc, cùng *** tặc kia hợp nhau!”
“Đúng vậy!” Hoa Phi Phi phát hỏa, vươn tay kéo áo Mục Phương, “Lão tử chính là hái hoa tặc, trời sinh liền thích *** tặc, so với không cử nhà ngươi vẫn hảo hơn!”
Mục Phương khinh thường, “Buông tay, ngươi làm cái gì?”
Hoa Phi Phi cười xấu xa, “Ngươi luôn nói ta là hái hoa tặc, ngươi nói ta đụng đến ngươi có khả năng sao?”
“Chỉ bằng ngươi?” Mục Phương nhìn nhìn cánh tay mảnh khảnh của Hoa Phi Phi, bĩu môi, giơ tay chế trụ cổ tay hắn.
“Ngươi muốn đánh nhau sao?” Hoa Phi Phi cũng tức giận, đưa tay cùng Mục Phương đánh tới.
Hoa Phi Phi tuy rằng lợi hại, nhưng lợi hại nhất là khinh công, nội lực cùng công phu thật sự kém xa Mục Phương, thể trạng cũng không to lớn bằng Mục Phương, qua hơn mười chiêu liền xuống thế hạ phong, để cho Mục Phương một phen chế trụ.
Hoa Phi Phi không phục, nhấc chân đá chỗ yếu hại của hắn, Mục Phương chật vật tránh thoát, mở to hai mắt trừng Hoa Phi Phi, “Ngươi muốn Mục gia ta đoạn tử tuyệt tôn a? Quá độc ác đi!”
“Sợ cái gì!” Hoa Phi Phi cười lạnh, “Dù sao ngươi cũng không cử!”
“Ngươi đừng có quá phận!” Mục Phương nổi giận, “Đừng cho là ta không dám động ngươi!”
“Có giỏi ngươi liền động!” Hoa Phi Phi nhấc chân định đạp tiếp. Thấy Hoa Phi Phi không buông tha, Mục Phương cũng nộ khí lên, một tay đặt hắn nằm xuống giường.
Chính lúc đó, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đang túm lấy Thạch Đầu và Tiễn Tử đi tới, hỏi, “Mục Phương, buổi tối ăn gì……”
Hai người vừa đẩy cửa vào phòng, liền thấy Mục Phương đem Hoa Phi Phi để dưới thân, đặt trên giường. Hoa Phi Phi tóc mai toán loạn, Mục Phương còn lại vẻ mặt hung thần sát khí…
“Ách…” Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh liếc mắt nhìn nhau, xấu hổ đứng ở cửa.
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử thì hơi hơi nhíu mũi.
Thạch Đầu nhỏ giọng đối Tiễn Tử chi chi hai tiếng — Nhìn không ra nha, ta còn nghĩ tới Phương Phương chán ghét Hoa Hoa chứ!
Tiễn Tử cũng chi chi — Không có a, ta đã sớm nhìn ra Phương Phương thích Hoa Hoa rồi!
Thạch Đầu có chút không phục — Ngươi làm sao biết được? Phương Phương bình thường vẫn hay moi móc điểm xấu của Hoa Hoa, rõ ràng không có hảo cảm!
Tiễn Tử cười tủm tỉm — Mới không phải, chính bởi vì thích, nên mới moi móc như vậy!
Thạch Đầu — Ngươi gạt người, ngươi xem Tiểu Lương Tử thích Tiểu Tứ Tử, liền chưa bao giờ bới móc hắn.
Tiễn Tử thần thần bí bí nói — Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử là tiểu hài tử, Phương Phương cùng Hoa Hoa là đại nhân! Hơn nữa Tiểu Tứ Tử ngơ ngác, Hoa Hoa xấu xa! Không đồng dạng như vậy!
Thạch Đầu liếc Tiễn Tử một cái — Vậy còn ngươi? Ngươi không bới móc ta chính là không thích ta sao?
Tiễn Tử nóng nảy — Không phải a! Thạch Đầu, ta thích ngươi nhất!
Thạch Đầu lạnh lùng liếc Tiễn Tử một cái — Cùng Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử giống nhau?
Tiễn Tử vội gật đầu — Đúng vậy!
Thạch Đầu mở to hai mắt hung hăng trừng Tiễn Tử — Ngươi dám nói ta ngốc?!
Tiễn Tử chớp chớp mắt — Không có a……
Ttd tiến lại — Ngươi vừa rồi nói Tiểu Tứ Tử ngốc, cho nên Tiểu Lương Tử mới không bơi móc hắn. Hiện tại nói chính mình không bơi móc ta, chính là nói ta ngốc!
Tiễn Tử khẩn trương, vừa chạy vừa giải thích — Thạch Đầu, không phải nha, không đồng dạng như vậy!
Thạch Đầu cũng mặc kệ không nghe, một ngụm cắn đuôi Tiễn Tử — Chính là ngươi! Ngươi dám nói ta ngốc, cắn ch.ết ngươi!
Kết quả, Thạch Đầu cùng Tiễn Tử trong sân đánh túi bụi, Tiễn Tử thì một đường chạy trốn, Thạch Đầu một đường truy theo, đuổi được liền cắn đuôi nó. Hai con cùng chi chi kêu to.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng vừa lúc từ ngoài trở về.
“Ai nha!” Tiểu Tứ Tử thấy được, vội kêu, “Hai ngươi như thế nào lại đánh nhau a?” Vừa nói vừa chạy tới. Thấy Thạch Đầu cắn đuôi Tiễn Tử không buông, Tiểu Tứ Tử dở khóc dở cười, “Thạch Đầu, muốn ch.ết, nữ hài tử như thế nào lại cắn đuôi nam hài a, xấu hổ xấu hổ!” Nói xong, liền ôm lấy cổ Thạch Đầu.
Thạch Đầu giãy dụa — Tiểu Tứ Tử, ngươi đừng ngăn cản ta, hắn nói ta ngốc! Hắn còn nói ngươi ngốc nữa, ngươi đánh hắn!
Bất quá, Tiểu Tứ Tử hoàn toàn không nghe hiểu được Thạch Đầu đang nói cái gì, chính là nhéo lỗ tai nó, “Thạch Đầu! Ngươi thế nào lại không ngoan vậy nha, cẩn thận Tiễn Tử không thú ngươi! Mau buông ra!”
Tiễn Tử bị Thạch Đầu cắn đuôi, nhưng vẫn quay đầu chi chi kêu — Sẽ không đâu! Ta muốn thú Thạch Đầu! Bị cắn không quản hệ! (*chỉ vào mũi Tiễn Tử* ngươi là cái đồ thê nô!!! Bất quá…… ta thích a)
Tiểu Tứ Tử thấy Thạch Đầu như thế nào cũng không chịu buông ra, đành giở tuyệt chiêu, hắn chạy ra phía sau, xốc đuôi Thạch Đầu lên, đối Tiễn Tử nói, “Tiễn Tử, lại đây xem!”
Thạch Đầu kinh hãi, Tiễn Tử đến đây lập tức hưng trí, vội vàng xoay lại thân mình mà nhìn.
Hai ảnh vệ đứng xem thiếu chút nữa là cười văng lên, Tiêu Lương cũng chạy lại ngăn cản Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, sao lại giúp Tiễn Tử đùa giỡn Thạch Đầu a!”
Thạch Đầu rốt cuộc cũng lấy lại thần trí, vội vàng lấy đuôi che lại tiểu thí thí, thấy Tiễn Tử mêm đắm dựa vào nhìn, Thạch Đầu phát hỏa, nhấc chân, một cước đá văng Tiễn Tử…… Chán ghét! Thạch Đầu xoay người bỏ chạy — Các ngươi đều khi dễ ta!
Tiễn Tử vội vã đuổi theo, ngăn không cho Thạch Đầu chạy, vừa hống — Thạch Đầu, ta sai rồi, ngươi đừng sinh khí nha! Ngươi nếu muốn đánh liền đánh đi. Vừa nói, vừa xoay người nhấc đuôi lên — Bằng không, ngươi cũng xem ta!
Thạch Đầu cúi đầu nhìn thoáng qua, mới chú ý tới công trảo li cùng mẫu trảo li quả thực không giống nhau……
Nha!! Thạch Đầu nâng chân đạp cho Tiễn Tử một cái, miệng mắng to — Đồ lưu manh! Cuồng bại lộ! Đánh ch.ết ngươi!
Tiễn Tử thì bị Thạch Đầu đánh một trận, mà ở trong sân, mọi người đều ngây ngẩn, Tiểu Tứ Tử vừa rồi thấy Tiễn Tử để lộ thí thí cho Thạch Đầu xem, liền thè lưỡi, đối Tiêu Lương nói, “Tiểu Lương Tử a, Tiễn Tử hảo lưu manh nha!”
Tiễn Tử hết đường chối cãi, Thạch Đầu đánh một trận xong, cũng không thèm để ý nó, mà những người khác cũng đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn nó, giống như nó thật sự là một tiểu lưu manh…… Tiễn Tử buồn bực, tránh vào góc tường nói nhỏ — Người ta mới không phải lưu manh, người ta lại không biết……
Trong viện rối loạn làm cho Mục Phương cùng Hoa Phi Phi xem tới ngây người, hai người nhìn chằm chằm Thạch Đầu cùng Tiễn Tử có ý tứ như vậy, vì thế quên mất hoàn cảnh của chính mình.
Chờ Tiểu Tứ Tử bọn họ xoay người trở lại vào phòng……
“Nga?!” Tiểu Tứ Tử tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy hai người trong phòng, hai ảnh vệ vội vàng chạy lại ngăn cản, Thanh Ảnh đưa tay che mắt Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, không thể xem a!”
Xích Ảnh còn lại thì vội vã đóng cửa.
Tiểu Tứ Tử giật mình không nhỏ, kì thật nếu vừa rồi hai người Thanh Ảnh Xích Ảnh không hốt hoảng đóng cửa, vậy Hoa Phi Phi cùng Mục Phương còn có thể giải thích một chút, vừa rồi là bọn họ ở trong phòng đánh nhau. Như vậy liền rõ ràng, nhưng lại không khéo để cho Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đóng cửa cản lại.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng chưa thấy rõ ràng, chỉ vừa nhìn thấy hai người đó ở trên giường đi, sau đó liền vì vậy mà hiểu lầm.
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt khiếp sợ, “Nha…… Hoa Hoa cùng Phương Phương đã tốt vậy rồi?”
Xa xa, trên nóc nhà, Công Tôn cùng Triệu Phổ vừa nghỉ ngơi xong chạy đến theo dõi, Công Tôn liền nghe thấy liền phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi, “Là ai dạy nó kiểu nói này? Còn có a, người bên cạnh Tiểu Tứ Tử đó là ai, ban ngày ban mặt làm chuyện đó cũng không đóng cửa!”
Triệu Phổ một bên nhỏ giọng bổ sung, “Không đóng cửa có vẻ kích thích!”
Công Tôn liếc trắng mắt, Triệu Phổ lại ngó lên trời nhìn xa xăm.
“Cẩn nhi…… Mục Phương cùng Hoa Phi Phi kì thực cũng rất xứng.” Tiêu Lương cười cười, đưa hắn qua phòng khác, “Hai người bọn họ cùng một chỗ rất vui vẻ.”
“Ách, nói là nói như vậy.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, lại có chút tiếc nuối, nhỏ giọng, “Nhưng là, như vậy không phải là không thể có tiểu bảo bảo sao?”
“Cái gì tiểu bảo bảo?” Mọi người khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, nhỏ giọng, “Ân… Hai người bọn họ cũng không nhỏ tuổi nữa, nếu ai thành thân, thì có thể sinh cho ta một bảo bảo đáng yêu như Tiểu Thiên Thiên, như vậy chơi thật tốt a!”
Mọi người lúc này mới hiểu được, nguyên lai Tiểu Tứ Tử muốn có bảo bảo để cùng chơi……
Thanh Ảnh dở khóc dở cười, “Tiểu vương gia, bảo bảo nhà người ta cũng có phụ mẫu, sẽ không chịu cho người khác chơi đùa.”
Xích Ảnh xem xét Tiêu Lương bên cạnh một cái, cười nói, “Tiểu vương gia, không bằng ngươi thú thê rồi tự sinh đi?”
Đỉnh thượng, Công Tôn gật đầu a gật đầu, “Chủ ý này hảo!”
Triệu Phổ vô lực, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nghe xong liền trừng mắt, xoay mặt liếc nhìn Tiêu Lương một cái, nhỏ giọng, “Ta không cưới tức phụ.” (tức phụ = vợ)
Hai ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hấp dẫn, liền nói, “Vậy để cho Tiểu Lương Tử thú thê rồi sinh đi?”
“Mới không cần!” Tiểu Tứ Tử lập tức hung hăng lườm hai ảnh vệ một cái. Tiêu Lương còn lại thì vừa mừng vừa sợ, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi yên tâm, ta không lấy, hai ta trước đây đã nói rằng sau này sẽ thành thân mà.”
“Ngô…” Hai ảnh vệ một bên ồn ào.
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tiêu Lương, xoay người bỏ chạy vào phòng.
Tiêu Lương cũng đuổi theo, đỉnh thượng, Công Tôn nâng cằm oán niệm, “Xem ra ôm tôn tử là không thể……”
Mãng Lạc nãy giờ vẫn đứng ở cửa viện, nhìn mấy tiểu hài tử ở trong viện cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên cảm khái nhớ lại lúc trẻ, lắc lắc đầu, rồi xoay người trở về phòng.
Mọi người trong viện tản đi, để lại Mục Phương cùng Hoa Phi Phi trong phòng buồn bực, Mục Phương trừng mắt liếc Hoa Phi Phi, “Đều do ngươi, hiểu lầm kiểu này sẽ không giải thích được!”
Hoa Phi Phi nhướn nhướn mi, “Vậy thì thế nào? Nga, đúng rồi, nếu mà chuyện này truyền đi, một người làm thần bộ như ngươi lại ở một chỗ cùng hái hoa tặc ta, thật là tổn hại uy danh của ngươi a!”
Mục Phương ngồi xuống, “Vừa nghe liền biết là đồn đãi!”
“Thật không?” Hoa Phi Phi bước tới, kề sát Mục Phương, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi, “Mục thần bộ, ngươi thật cứng rắn nga… Ta còn nghĩ là ngươi không cử……”
Mục Phương đen mặt, theo bản năng nhìn xuống dưới thân mình, tâm nói sẽ không a, không đặc biệt cảm giác…… Cúi đầu mới phát hiện, căn bản không có việc gì.
“Ha ha ha……” Hoa Phi Phi tựa vào giường cười ha hả, y phục còn lộn xộn, hắn thoát giày nằm lên giường, dùng đầu ngón chân cọ cọ Mục Phương, cười nói, “Ta nói Mục đại thần bộ, này ta hiểu được, ngươi chính là sắc phôi…… Chỉ tiếc a, có sắc tâm, không có sắc đảm!”
Mặt Mục Phương lúc đỏ lúc trắng, cắn răng, “Ngươi nói cái gì?!”