Chương 32: Thư phòng
Editor: Tiểu Hách
Lam Tiếu Chính kéo Lâm Hoa đến ngồi trên ghế sofa, lại đem đồ ăn sáng Lâm Hoa mua cho hắn để trên bàn trà.
“Bây giờ nói cho tôi biết tại sao khóc?” Lam Tiếu Chính thấy tâm trạng của Lâm Hoa đã ổn định, liền mở miệng dò hỏi.
Lâm Hoa vùi đầu lặng yên một lúc lâu, mới nhẹ nhàng phun ra ba chữ “Lam Đình Chính”
“Trương Mạc nói cho em biết sao?” Lam Tiếu Chính hít sâu một hơi, sớm nên nghĩ tới, Trương Mạc thì có chuyện gì, có thể làm cho Lâm Hoa đau lòng thành cái bộ dạng kia.
“Ừm” Lâm Hoa gật đầu “Anh không quên được cậu ấy à?”
“Đình Chính là em trai của tôi!” Lam Tiếu Chính ngã về phía sau, có chút mệt mỏi dựa vào trên lưng sofa.
“Còn gì nữa không?” Lâm Hoa ngước mắt nhìn thoáng qua Lam Tiếu Chính, dáng vẻ của hắn thực sự khiến người ta đau lòng vô cùng, nhưng mà trong lòng mình càng không dễ chịu.
“Đình Chính đã mất” Lam Tiếu Chính nhẹ giọng nói.
“Xin lỗi, thế nhưng em...” Lâm Hoa có chút khẩn thiết, nhưng không biết phải biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình như thế nào.
“Tôi biết em đang nghĩ cái gì!” Lam Tiếu Chính ngắt lời Lâm Hoa, tay đưa ra xoa xoa đầu cậu.
“Em là em, Đình Chính là Đình Chính. Tôi chưa từng xem em thành em ấy, Đình Chính là em trai của tôi, em là... người yêu của tôi!” Lam Tiếu Chính cười cười.
“Là người yêu!”
“Đúng” Lam Tiếu Chính ngồi thẳng lưng, có chút buồn cười nhìn Lâm Hoa, rõ là một người so đo từng li từng tí.
“Vậy anh... yêu cậu ấy không?” Có chút thấp thỏm hỏi ra những lời này.
“Anh yêu Đình Chính” Lam Tiếu Chính gật đầu thừa nhận.
Giả vờ mạnh mẽ và cố giữ bình tĩnh nhìn Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa không biết mình nên phản ứng thế nào.
“Tại sao em không hỏi tôi yêu em không?” Lam Tiếu Chính kề sát Lâm Hoa, ôm cậu vào trong lòng.
“Em không biết, từ trước đến giờ anh cũng không có nói đến!” Lâm Hoa ôm chặt Lam Tiếu Chính, cố gắng dựa sát người mình lên người hắn, giống như sợ hắn sẽ tan biến mất.
“Vậy em yêu tôi không?” Cảm giác được Lâm Hoa lo lắng không yên, Lam Tiếu Chính siết chặt cánh tay.
“Có. Em yêu anh, rất yêu rất yêu!”
“Anh cũng yêu em” Lam Tiếu Chính mỉm cười nói, nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Hoa, lại giống như một loại dỗ dành.
“Có thật không?” Lâm Hoa từ trong lòng Lam Tiếu Chính ngước nhìn lên, cùng với hắn bốn mắt nhìn nhau. Ở trong ánh mắt Lam Tiếu Chính, có thể thấy rõ cái bóng của mình, trong ánh mắt của hắn chỉ có mình.
“Tại sao em không thể khẳng định, em không tin tưởng anh như thế ư?” Lam Tiếu Chính xoa xoa tóc Lâm Hoa, nói chuyện cũng dịu dàng khác thường.
Trong đôi mắt của Lâm Hoa lại muốn tích trữ thêm một tầng hơi nước rồi.
“Em đừng khóc, từ hôm qua đến giờ đã khóc bao nhiêu lần rồi”
“Anh!” Xúc động vừa rồi của Lâm Hoa tan nát, giọt lệ trong mắt, chính là bị nén trở về.
“Được rồi, tối nay đi đến thư phòng của anh, anh nói hết tất cả mọi chuyện cho em biết, chịu chưa?”
“Ừm!” Lâm Hoa dùng sức gật đầu, mình xoắn xuýt chuyện này cả đêm, bị Lam Tiếu Chính nói mấy câu liền khiến cho mình đem cái hố này lấp đi, đêm qua chịu lạnh cả đêm không phải uổng phí à?
“Sữa đậu nành cũng lạnh rồi, em đi hâm lại cho anh!” Lâm Hoa nghĩ sáng tỏ thông suốt thoáng cái thật giống như có sức sống, sờ sờ sữa đậu nành mua cho Lam Tiếu Chính, cũng gần như lạnh đi.
“Không cần, anh uống cà phê là được rồi!”
“Sao được, phí phạm. Em đi hâm nóng cho anh, cũng hâm nóng bánh rán này cho anh một chút!”
Lâm Hoa hãy còn đang nói, nhưng đã xuất phát, mang theo cái túi, liền xông ra ngoài, Lam Tiếu Chính vẫn không kịp ngăn cản cậu.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Hoa liền cầm điểm tâm sáng còn đang bốc hơi quay lại, Lam Tiếu Chính bưng lên một ly cà phê mới vừa pha xong.
“Anh uống cái này!” Lâm Hoa lấy cà phê trong tay Lam Tiếu Chính, đổ sữa đậu nành vào trong ly, đưa cho hắn.
“Lãng phí cà phê” Lam Tiếu Chính cầm sữa đậu nành, mắt vẫn nhìn cà phê trong tay Lâm Hoa.
“Em uống” Nói xong, đổ một ngụm lớn vào trong miệng mình.
“Sao anh không uống sữa đậu nành của mình đi?” Lâm Hoa ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, thật sự là không lãng phí.
“Anh không thích uống sữa đậu nành?”
“Không có”
Không nói gì nữa, Lam Tiếu Chính yên lặng nhấp môi một hớp sữa đậu nành, quá ngọt.
“Còn có món này!” Lâm Hoa đưa lên bánh bột dính đầy dầu mỡ, ngay cả túi nilon cũng dính đầy mỡ.
“Anh không ăn cái này!” Lam Tiếu Chính khoát tay một cái, cái bánh bột này thoạt nhìn giống như đang muốn nhiễu mở xuống.
“Ăn ngon lắm, em còn mua là bánh nhân đậu đó” Lâm Hoa liếc mắt biểu cảm như muốn nói “anh không biết phân biệt hàng tốt xấu”.
“Em tự ăn mình đi!” Lam Tiếu Chính ghét bỏ nhìn thoáng qua cái bánh bột kia, thoạt nhìn không thấy nó ăn ngon bao nhiêu.
“Hổng ăn thì thôi” Lâm Hoa hừ một tiếng, tự mình ôm lấy bánh bột liền nhấm nháp, còn uống hai hớp cà phê.
Lam Tiếu Chính bưng sữa đậu nành, ở bên cạnh hơi im lặng nhìn Lâm Hoa.
“Anh muốn ăn ư?” Cảm giác Lam Tiếu Chính đang nhìn mình ăn, giống như là thèm muốn cái bánh bột trên tay cậu, Lâm Hoa rất hiểu biết liền đưa cái bánh đã gặm một nửa tới bên mép Lam Tiếu Chính.
Nhân đậu trong bánh rán cũng rất nhiều, cũng rất ngọt. Bánh bột mới vừa chiên xong lấy ra ngoài thì rất giòn, bây giờ có hơi ỉu đi, nhưng mà, cũng không gây trở ngại Lâm Hoa, vẫn đang ăn ngon lành.
Liếc mắt nhìn chằm chằm bánh bột đích thực đang ở trước mắt, lại nhìn thấy sự khẩn thiết tràn đầy trong mắt Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính liền cắn một miếng bánh trong tay Lâm Hoa.
“Tổng giám đốc!” Chị Trần đẩy cửa đi vào.
Liền nhìn thấy cảnh này, Lam Tiếu Chính cúi đầu cắn bánh bột trong tay Lâm Hoa, hai người đều ngồi trên ghế sofa, sát rạt gần nhau, còn có một cái ly của nhân viên.
Chị Trần há hốc mồm, đây rốt cuộc là quan hệ như thế nào, mới có thể có cảnh tượng như vậy?
Nghe được có người đi vào, Lam Tiếu Chính bình tĩnh cắn cái bánh bột một miếng, Lâm Hoa thì có chút không phản ứng kịp liền cứng đơ lại.
Chờ nuốt xuống miếng bánh bột, Lam Tiếu Chính mới mở miệng “Cô có chuyện gì? Sao không gõ cửa?”
“Xin... Xin lỗi... Tổng giám đốc...Tôi...” Thật ra chị Trần còn khẩn trương hơn Lâm Hoa.
“Vậy... tổng giám đốc, tôi đi trước!” Lâm Hoa vụt một cái đứng lên, không khí bây giờ có chút kỳ quái, cậu quyết định chính là rời đi trước tốt hơn.
“Được, rửa cái ly này!” Lam Tiếu Chính đưa lên cái ly trong tay, sữa đậu nành thực sự ngọt quá rồi “Pha thêm cho anh ly cà phê nữa!”
“Đã biết” Lâm Hoa nhận lấy cái ly, liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lâm Hoa chạy đi, không có nghe Lam Tiếu Chính và chị Trần nói gì, nhưng mà Lâm Hoa cũng chẳng có tâm tình nghĩ đến chuyện đó, cậu bây giờ nghĩ chính là chị Trần này rốt cuộc có biết rõ mối quan hệ giữa mình và Lam Tiếu Chính không.
Lâm Hoa vẫn không có quên đây là cũng là một tình địch, còn có chút thầm vui mừng. Nhưng mà, chuyện này có thể quá kinh hoàng không?
Loại chuyện này, đặt ai khác vào lúc ấy, chắc cũng cảm thấy sốc lắm?
Ngay lúc Lâm Hoa vẫn đang ngổn ngang suy nghĩ, liền thấy chị Trần và Lam Tiếu Chính vội vàng đi ra.
Hẳn là công ty đã xảy ra chuyện gì thì phải? Nhưng mà, những thứ này cũng không có thể làm Lâm Hoa quan tâm, việc đó chỉ cần để cho chị Trần và Lam Tiếu Chính chiến đấu là được rồi.
Chao ôi, tóm lại điều Lâm Hoa lo lắng có phải là cái công ty này không hả?
Chuyện đó cũng không phải mối quan tâm của Lâm Hoa, dù sao Lam Tiếu Chính tài giỏi như vậy, chuyện của công ty đều có thể giải quyết.
Lại đang suy nghĩ lộn xộn, Lâm Hoa lắc lắc đầu, không phải vấn đề mà mình cần quan tâm, không phải vấn đề mình cần quan tâm mà! = =
Xoay qua xoay lại hết một ngày, Lâm Hoa liền ngẩng đầu nhìn Lam Tiếu Chính và những người khác trong công ty đang bận túi bụi, những người đó đi ngang qua mặt cậu đến phòng của Lam Tiếu Chính, rồi lại đi ra ngoài.
Mỗi người đều có chuyện làm, Lâm Hoa hất tóc một cái, này là muốn tan ca. Xếp văn kiện rời rạc trên bàn thành một xấp, vẫn là dùng một cái bìa hồ sơ kẹp lại, công tác ngày hôm nay lại kết thúc.
Lam Tiếu Chính lại phải tăng ca nữa à? Tối nay muốn làm gì thế?
“Lâm Hoa!” Đang lúc Lâm Hoa vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, từ trong phòng làm việc Lam Tiếu Chính phát ra một tiếng gọi cậu.
“Sao thế?”
“Em chờ anh một lát, một hồi nữa cùng về!”
“Đã biết!”
Ở bàn làm việc, Lâm Hoa lấy di động ra, bắt đầu chăm chú chơi game. Lâm Hoa lại nhịn không được cảm thán, điện thoại di động này chính là khác biệt, ngay cả trò chơi cũng nhiều hơn, không bao giờ quanh quẩn game Tetris (xếp gạch/ xếphình) và mạt chược mà thôi.
Cái điện thoại hàng nhái thực sự rất nhiều di chứng về sau.
“Đi!” Đến lúc Lam Tiếu Chính gọi Lâm Hoa, cậu vẫn đang ra sức chọt màn hình.
“Nhanh thế?” Lâm Hoa mau chóng thu thập một chút đồ đạc của mình.
“Cũng đã tan ca một tiếng rồi!”
“Ôi! Đúng rồi, em quên quẹt thẻ!” Lâm Hoa hét to một tiếng, cái công ty này, đi làm và tan ca đều phải quẹt thẻ.
“Khỏi quẹt, đi!”
“Hổng được! Đây là phần thưởng toàn bộ chuyên cần của em!” Lâm Hoa có chút ai oán nhìn Lam Tiếu Chính, đấy chính là một trăm đồng tiền đó.
“Anh trực tiếp cho em, còn không cần phải nộp thuế” Lam Tiếu Chính nhíu mày, một trăm đồng, thật sự là một con số nhiều nét.
“Thiệt chứ! Sao em không nghĩ tới ha!” Lâm Hoa vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lam Tiếu Chính “Vậy thì anh cũng trực tiếp phát tiền lương cho em đi, cũng khỏi phải nộp thuế!”
“...”
Cuối cùng Lâm Hoa vẫn là lấy một trăm đồng tiền thưởng chuyên cần mỗi tháng từ Lam Tiếu Chính.
Hai người ở nhà Lam Tiếu Chính ăn xong cơm tối, Lâm Hoa lặng lẽ thu thập chén đũa. Sau đó, thì ngồi ở trên ghế sofa, phát ngốc.
“Qua đây!” Lam Tiếu Chính đứng ở cửa thư phòng, vẫy vẫy tay với Lâm Hoa.
Do dự một hồi, Lâm Hoa vẫn đứng lên.
Thư phòng của Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa đã từng đi đến, là đi vào cái lần lấy văn kiện cho hắn, sau này thì không có vào. Lần trước la cà ở phòng ngủ của hắn, cũng không có thời gian ngắm trộm thư phòng.
Thư phòng rất rộng, một cái giá sách thật lớn, một bàn làm việc và một cái sofa, tất cả những đồ vật lớn là ở trong phòng này.
Lam Tiếu Chính dẫn Lâm Hoa đến đứng trước cái giá sách lớn, từ sâu bên trong lấy ra mấy quyển album cũ kỹ.
Hai người cùng nhau ngồi ở dưới đất trước giá sách.
“Chắc đã xem qua ảnh chụp của anh trong phòng ngủ?” Lam Tiếu Chính đặt album ở trên đùi Lâm Hoa, nhưng là mở miệng hỏi vấn đề này.
“Gì... Ảnh chụp nào vậy?” Lâm Hoa có chút chột dạ hỏi ngược lại.
“Chưa xem qua hả?” Lam Tiếu Chính gật đầu, lời nói có mùi vị châm chọc “Đưa cái di động lúc trước của em cho anh!”
“Điện thoại di động? Muốn di động của em để làm gì?”
“Xem coi em có đổi hình nền không?”
“Anh! Sao anh biết?” Lâm Hoa có chút ngạc nhiên nhìn hắn, cái điện thoại trước đây Lâm Hoa không còn dùng thường xuyên, nhưng mà cậu vẫn sạc điện đầy đủ mỗi ngày, thỉnh thoảng dùng một chút, hiện tại thường dùng chính là điện thoại chính hãng bồi thường cho Lam Tiếu Chính.
“Sao lại không biết chứ? Tấm hình đó là anh để ở trong phòng ngủ!”
Lâm Hoa có chút ngượng ngùng cười cười.
“Ở trong đó có ảnh chụp gia đình” Lam Tiếu Chính còn nói thêm.
“Ừ, em có thấy. Nhưng mà, trong hình chỉ có anh, anh trai chị dâu của anh, và ba ba của anh thì phải?” Lam Đình Chính đâu?
“Đúng rồi” Lam Tiếu Chính chỉ chỉ album trên đùi Lâm Hoa “Đình Chính, đều ở trong này!”
End chap 32