Chương 33: Ảnh người xưa

Editor: Tiểu Hách
Lâm Hoa chậm rãi lật từng trang album cũ.
Lam Tiếu Chính tới nơi này làm việc, đều mang album của Lam Đình Chính theo, thực sự giải thích rõ hắn yêu Lam Đình Chính vô cùng. Thế nhưng, hà tất gì phải đi tị nạnh với người đã khuất nhiều năm như thế chứ?


Ảnh chụp bắt đầu từ lúc mới sinh, tấm ảnh với màu sắc mờ nhạt, đứa bé mũm mĩm dễ thương.
Mãi cho đến Lam Đình Chính lên tiểu học, cấp hai, cấp ba. Trong đó có rất nhiều ảnh chụp chung cùng với Lam Tiếu Chính.


Lam Đình Chính có một gương mặt búp bê rất đáng yêu, cái diện mạo này thực sự xinh đẹp vô cùng, có năm sáu phần hao hao giống hệt Lam Tiếu Chính.
Nhìn bức ảnh, dựa vào Lam Tiếu Chính, vẻ mặt thiếu niên cười rạng rỡ, trong lòng Lâm Hoa có hơi chua xót.


“Đình Chính khi còn bé rất ngoan, rất lém lỉnh!” Lam Tiếu Chính khẽ vuốt ve tấm ảnh Lâm Hoa đang xem, trong ánh mắt đều là nỗi nhớ nhung tràn ngập.
“Bởi vì lúc đó anh cả bận ôn thi đại học, luôn là anh chăm sóc cho Đình Chính!”


“... Vậy mẹ của các anh đâu?” Lâm Hoa hỏi lí nhí, cũng không biết có nên hỏi vấn đề này không.


“Mẹ của anh và anh cả đã qua đời lúc bọn anh còn rất nhỏ, mẹ của Đình Chính là người vợ ba anh cưới về sau này. Sinh ra Đình Chính, thì bà qua đời” Lam Tiếu Chính cười cười, xoa xoa đầu Lâm Hoa.
Lâm Hoa cúi đầu, không biết nên nói gì nữa, chỉ tiếp tục lật ảnh chụp trong tay.


available on google playdownload on app store


“Đây là Đình Chính lúc mới vào tiểu học, níu cánh cửa, là không muốn đến trường, cuối cùng anh phải bế nó đi, nó mới chịu đi” Ảnh chụp đứa bé bám víu vào khung cửa, một đôi mắt tràn đầy ủy khuất, ướt át sắp khóc. Lam Tiếu Chính mỉm cười kể lại.


“Đây là Đình Chính bị một cô bé cưỡng hôn, trở về khóc lóc với anh, khóc lóc kêu là mình bị tổn thương” Lam Tiếu Chính thiếu chút nữa bật cười ha ha, nhưng Lâm Hoa nghe được bên trong cũng tràn đầy bi thương.


“Tấm này là anh lôi kéo Đình Chính đi chụp lúc nó tốt nghiệp cấp hai, nó luôn chê cái mũ kia xấu xí” Đó là cái mũ để học sĩ mới tốt nghiệp đội lên, ở một góc có một nhúm tua cờ màu vàng.


Lam Tiếu Chính chỉ vào mỗi tấm ảnh có chuyện xưa, nói với Lâm Hoa rất nhiều, có Lam Đình Chính vui vẻ, đau lòng, trưởng thành, gây chuyện. Còn có tâm tình Lam Tiếu Chính biến hóa thay đổi theo theo Lam Đình Chính.


Lam Đình Chính là một người rất hạnh phúc, có người cảm thụ cuộc sống của cậu từng giờ từng phút, ngoài ra còn có những kỷ niệm ấm áp.


Lâm Hoa không biết là cậu là nên hâm mộ, đố kị hay là vui mừng. Chắc là vui mừng nhỉ, nếu như Lam Đình Chính vẫn còn, cậu còn có thể thích Lam Tiếu Chính không? Hay là cậu có thể gặp được Lam Tiếu Chính không?
Thế nhưng cuộc sống chính là như thế, không có nếu như.


“Đây cũng là Đình Chính khi còn sống, lưu lại tấm ảnh cuối cùng” Lam Tiếu Chính có chút tự giễu cười cười, trong hình, là một cô gái khoác cánh tay của Lam Tiếu Chính, những người khác chính là thành viên trong gia đình Lam Tiếu Chính. Tất cả mọi người đều cười, ngoại trừ Lam Tiếu Chính và Lam Đình Chính.


Đóng album lại, trong lòng Lâm Hoa có chút rối bời. Quả nhiên người sống mãi mãi không thể nào thắng được người đã khuất.
Đưa cho Lam Tiếu Chính mấy quyển album trong tay, Lâm Hoa từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.


Cẩn thận cất xong album, Lam Tiếu Chính lại đem bọn chúng để vào tận bên trong cùng của giá sách.
Nhìn động tác cẩn thận và biểu tình quý trọng của Lam Tiếu Chính, trong lòng Lâm Hoa càng rối loạn.


Sáng nay, Lam Tiếu Chính và lời nói của hắn, Lâm Hoa còn nhớ rõ mồn một. Hắn nói, Lam Đình Chính chỉ là em trai của hắn, còn cậu là người yêu của hắn.
Lam Tiếu Chính còn nói, hắn yêu cậu.


Những lời này giống như những lời mà Lam Tiếu Chính đáp ứng với Lâm Hoa lúc trước, là buột miệng nói ra sao? Ngay cả suy nghĩ, cũng không có thời gian chuẩn bị.
“Em đi ngủ trước!” Lâm Hoa bỗng chốc liền từ dưới đất đứng lên, vội vàng liền muốn từ thư phòng đi ra ngoài.
“Em chạy cái gì?”


Lam Tiếu Chính cũng đứng lên, thấy Lâm Hoa nôn nóng đào tẩu, liền kéo cậu lại.
“Tối qua em ngủ không ngon, nên mệt mỏi, em đi ngủ trước!” Lâm Hoa gạt tay Lam Tiếu Chính ra, lại muốn xoay người rời đi.


“Anh không biết em đang khó chịu chuyện gì?” Lam Tiếu Chính đột nhiên từ phía sau ôm lấy Lâm Hoa, cằm để ở trên đỉnh đầu của cậu, giọng nói có chút buồn buồn truyền đến bên tai Lâm Hoa.
“Sáng nay không phải đã nói rõ rồi ư? Sao em vẫn còn cái bộ dạng này?”


“Có phải em mãi mãi không có cách nào thay thế vị trí của Lam Đình Chính trong lòng anh?” Lâm Hoa cố nén nước mắt, gần đây mình thực sự khóc quá nhiều.
“Em và Đình Chính không giống nhau!”


“Anh nói anh yêu em, thế nhưng anh cũng thương cậu ấy, thậm chí thương cậu ấy hơn” Giọng nói của Lâm Hoa có chút nghẹn ngào.


“Anh thương Đình Chính vì nó là em trai của anh. Anh yêu em, lại là tình yêu. Tại sao em không tin anh?” Cánh tay của Lam Tiếu Chính lại siết thật chặt, lực độ thiếu chút nữa làm cho Lâm Hoa thở không nổi.


“Anh đối với cậu ấy thực sự không có một chút tình yêu nào sao?” Lâm Hoa muốn thoát khỏi cái ôm ấp của Lam Tiếu Chính, lại giãy giụa không được, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ để an tĩnh lại.


Nửa ngày không có nghe được Lam Tiếu Chính trả lời, Lâm Hoa có chút bối rối không biết làm sao, yên lặng là ngầm thừa nhận ư?
Lâm Hoa vừa muốn dùng sức, vùng vẫy để thoát cái ôm ấp của Lam Tiếu Chính, lại cảm giác được Lam Tiếu Chính bỗng nhiên dùng sức, liền bế bổng cả người Lâm Hoa lên.


“Lam Tiếu Chính!” Lâm Hoa càng luống cuống, đây là hắn muốn đá mình sao?
Lam Tiếu Chính bế Lâm Hoa, đi qua phòng khách, đến thẳng phòng ngủ của mình ở đối diện thư phòng.
Chân ngược lại đá vào trên cửa, bịch một tiếng, cửa phòng ngủ liền đóng lại. Lam Tiếu Chính cũng ném Lâm Hoa lên trên giường.


Lâm Hoa vừa muốn ngồi dậy, cả người Lam Tiếu Chính liền đè lên trên người Lâm Hoa, có chút nặng nề.
“Tiếu Chính?” Lâm Hoa muốn đẩy Lam Tiếu Chính ra.
Cảm giác được Lâm Hoa kháng cự, Lam Tiếu Chính bỗng chốc cảm thấy phát hỏa.


Có chút thô bạo hôn lên môi Lâm Hoa, còn gặm nhấm, đầu lưỡi cũng ở trong miệng Lâm Hoa khuấy đảo tới lui. Môi và lưỡi dây dưa với nhau.
Lúc cảm giác được tay của Lam Tiếu Chính xoa vuốt trên vùng da ở thắt lưng, cả người Lâm Hoa đều cứng lại rồi, cũng đã quên đẩy Lam Tiếu Chính ra.


Tay của Lam Tiếu Chính có chút lành lạnh, chạm vào làn da ấm áp của Lâm Hoa, làm cho hắn càng quyến luyến nhiệt độ ấm áp của người này.


Bàn tay xoa vuốt đi lên, vén lên góc áo của Lâm Hoa. Diện tích tiếp xúc càng lớn hơn lại có chút không khí lạnh buốt, cả thân thể cậu run lên một cái. Cảm giác được Lâm Hoa hơi lạnh, Lam Tiếu Chính dùng tay kia phủ lên vùng da thịt lộ ra trong không khí của cậu, cũng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên Lâm Hoa.


Kéo hai tay Lâm Hoa lên cao, Lam Tiếu Chính liền cởi áo của cậu ra. Chống đỡ thân thể, Lam Tiếu Chính cúi đầu nhìn thân thể dưới thân mình.
Cậu hiển nhân vẫn còn đang ở trạng thái ngốc lăng, cứ như thế nhìn chằm chằm vào Lam Tiếu Chính.


“Lâm Hoa!” Lam Tiếu Chính hôn một cái lên mặt của cậu, cũng thành công lôi thần trí của cậu trở lại.
Vẫn còn đang ngẩn ra.


“Đình Chính là em trai của anh, anh thương nó, thế nhưng anh yêu em hơn. Em không nên so đo với một người đã khuất, cũng không được rời khỏi anh!” Thanh âm của Lam Tiếu Chính thật nhỏ, trầm lắng nhưng lại rung động lòng người.


“Anh không biết tại sao em không tự tin, nhưng mà anh yêu em. Đó là mị lực của em, em thực sự rất đáng yêu, cũng rất mê hoặc người. Em không nên không tin anh, cũng không nên không tin bản thân em!” Những lời này càng giống như lời cầu khẩn, làm cho vành mắt của Lâm Hoa trong nháy mắt liền đỏ au.


Tuy rằng trong mắt ngấn lệ, nhưng Lâm Hoa lại mỉm cười. Như trút được gánh nặng, nụ cười vừa mừng rỡ và cảm động, đưa tay choàng lên cổ của Lam Tiếu Chính. Kéo hắn đến gần, đôi môi mềm mại dịu dàng chạm vào môi Lam Tiếu Chính, chứa đầy lưu luyến.


Cảm nhận được niềm vui mừng của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính mỉm cười, đoạt lại chủ động hôn đáp lại Lâm Hoa.
Nhẹ nhàng kéo xuống cái quần ngủ vốn rộng thùng thình, tay Lam Tiếu Chính xoa nắn cặp mông mượt mà.


Lâm Hoa cảm giác được tay của Lam Tiếu Chính lướt qua nơi mà lúc bình thường mình cũng không đụng vào, cảm thấy thẹn thùng đỏ mặt.


Ngước nhìn lên thấy Lam Tiếu Chính vẫn mặc quần áo thẳng thóm trên người, mà mình gần như *** toàn bộ, điều này làm cho Lâm Hoa lại cảm thấy xấu hổ thêm một tầng. Lâm Hoa khởi động thân thể, cởi ngay quần áo của Lam Tiếu Chính.


Lam Tiếu Chính đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại vô thức mỉm cười, càng áp sát Lâm Hoa. Bàn tay dịu dàng vuốt ve cơ thể cậu, quyến luyến lặp đi lặp lại. Cả người Lâm Hoa đều nóng lên, hơi hơi ửng hồng, trong cổ họng vô thức tràn ra tiếng rên hừ hừ, bên tai tất cả đều là tiếng thở phì phò của Lam Tiếu Chính.


Nhưng Lam Tiếu Chính đột nhiên chống đỡ ngồi dậy, trước ngực rời đi một mảnh ấm áp, trong lòng Lâm Hoa có chút thất vọng.
Lam Tiếu Chính xoay người đi xuống giường, Lâm Hoa níu tay hắn lại.
“Anh đi đâu vậy?” Trong thanh âm có chút sợ hãi, sợ Lam Tiếu Chính vứt bỏ mình.


“Ngoan” Lam Tiếu Chính cúi người hôn Lâm Hoa một cái “Anh đi lấy ít đồ, em chờ anh một lát!”
Trong nhà không có dầu bôi trơn đặc biệt, Lam Tiếu Chính liền lấy sữa rửa mặt.(OO)
Lúc cảm giác được ngón tay lạnh buốt lướt trên bắp đùi của mình, Lâm Hoa vô thức khép chặt hai chân.


“Ngoan nào, em thả lỏng chút” Lam Tiếu Chính dỗ dành hôn Lâm Hoa một cái. Lúc Lam Tiếu Chính xâm nhập vào Lâm Hoa, cậu đau đến toát mồ hôi lạnh, một câu cũng không nói được, tay bấu vào lưng Lam Tiếu Chính. Lam Tiếu Chính không ngừng hôn cậu, không ngừng dỗ dành cậu. Chờ đến khi Lâm Hoa đã thích ứng, Lam Tiếu Chính bắt đầu tấn công như thiên quân vạn mã lao đến.


Lâm Hoa nâng tay che mắt lại, cậu có thể cảm nhận rõ nhịp đập của Lam Tiếu Chính, mình và hắn đều có niềm vui mừng vô hạn ở trong lòng.


Trái tim và trái tim trong nháy mắt liền tiếp xúc mọi nơi, cậu không thể chống lại sự an bài của ông trời, cũng không thể chống lại trái tim của mình. Mặc kệ Lam Tiếu Chính đã từng yêu ai, cũng không quan tâm hắn đã từng ở bên cạnh người nào, chỉ cần bây giờ hắn ở bên cạnh mình là đủ rồi.


Chỉ cần mình cảm thấy hạnh phúc là được rồi, cần gì phải quan tâm cái nhìn của người khác?


Lâm Hoa ôm chặt Lam Tiếu Chính, cảm giác được sự hiện hữu của hắn, cũng cảm giác được hắn là thuộc về mình. Chỉ cần ở bên cạnh là được rồi, hà cớ gì đi quản những chuyện của người đã mất. Lâm Hoa bám vào Lam Tiếu Chính, khiến cho hai người càng thêm gắn liền chặt chẽ.


Sau khi tất cả mọi chuyện an ổn lại, Lam Tiếu Chính cùng với Lâm Hoa lặng lẽ hôn môi nhau, động tác dịu dàng và yêu thương. Tựa như là đối đãi với một món vật bảo cả đời của mình, muốn nắm giữ kỹ càng trong tay, chưa từng buông ra, cũng không thể buông ra.


Lâm Hoa mệt mỏi một chữ cũng nói không nên lời, ánh mắt cũng có chút mơ màng nhìn Lam Tiếu Chính. Thân thể vừa mệt nhừ vừa đau buốt, nhất là phía sau, càng cảm thấy khó chịu hơn.


Tùy ý để Lam Tiếu Chính bế mình, Lâm Hoa kiệt sức nằm trong lòng hắn. Chờ sau khi thoải mái ngâm mình trong nước nóng, cậu thở dài một hơi, có chút mệt mỏi buồn ngủ.
Sau đó, cậu thực sự ngủ thiếp đi.
End chap 33






Truyện liên quan