Chương 34: Nhiếp chính vương trả thù

Edit: Tử Liên Hoa 1612
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"


Cô rút khăn tay ra lau nước trà trên người U Ly theo bản năng, chỉ thấy áo bào vốn là màu đen của hắn đã ướt một mảng lớn, vạt áo trước ực ướt đẫm không nói, còn có một đống lá trà dính ở trên. Nhớ tới vừa nãy trong chén đều là nước trà nóng bỏng, Bùi Sắt chỉ cảm thấy hai tay đều phát run.


"Hoàng thúc......"
Phía sau gọi một tiếng, U Cầm Ca bước lên nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Bùi Sắt, nói: "Hoàng thúc có bị thương không?"
"Đúng vậy, nhanh nhanh đi thay y phục, gọi ngự y tới khám một chút!"


Lúc này hai vị nương nương trên điện dường như cũng sợ đến nhảy dựng lên, vội vàng bước xuống, mà tiểu hoàng đế vẫn còn ngu ngơ ngồi tại chỗ, hiển nhiên vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Không cần! Bổn vương đi thay quần áo khác là được."


U Ly đứng dậy, giọng nói không giận không vui, trong lòng Bùi Sắt càng hốt hoảng, mắt nhìn U Ly ra khỏi đại điện, cô mới bình tĩnh lại một ít. Giống như nhận thấy được cô đang khẩn trương, U Cầm Ca cầm tay cô nói: "Không có chuyện gì!"
Bùi Sắt nhìn hắn một chút, gật đầu.


Sớm có cung nhân dọn sạch bừa bãi trên đất, hai vị nương nương lại câu có câu không trò chuyện giết thì giờ, giống như mới vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng Bùi Sắt lại không có tâm tư nào, một mực lặng yên không nói, U Cầm Ca như biết tâm tư của cô, một lúc sau lên tiếng xin phép rời đi.


available on google playdownload on app store


Đợi ra khỏi đại điện, lúc này Bùi Sắt mới phát hiện trong lòng vậy mà lại thở phào một cái.
"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?" Bên cạnh, U Cầm Ca bất đắc dĩ thở dài.


Bùi Sắt động động miệng, thủy chung không nói ra lời. Làm sao cô có thể nói được, vừa rồi mọi người đều cho rằng U Ly chỉ là nhận ly trà, trên thực tế, thứ hắn cầm cũng không phải ly trà mà là ngón tay của cô, cho nên giây phút bốn mắt nhìn nhau cô mới không nhịn được hốt hoảng mà không cầm chắc cái ly.


Thấy cô không nói lời nào, U Cầm Ca chỉ đành phải cầm tay cô an ủi, chỉ về đằng trước nói: "Đi theo con đường này tới cuối rồi quẹo trái chính là cửa cung, nàng cứ lên xe ngựa đợi bổn vương... bổn vương còn có chút chuyện, đi một lát sẽ trở lại."


Bùi Sắt nhìn con đường thật dài, gật đầu một cái.
Được đi một mình, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy được tự do, dỡ bỏ bộ mặt cười đến rút gân vừa rồi, cô nhìn tới cuối con đường dài, không nhịn được thở dài.


Người trong hoàng cung, ai cũng âm âm trầm trầm, vừa rồi nhìn thái hậu với thái phi câu có câu không chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thật đúng là mệt mỏi. Sau này cô nhất định phải cản thận, tránh khỏi việc trúng phải ám tiễn do người nào bắn tới.
"Nhanh, mau! Hoàng thượng tới!"


Đột nhiên nghe được sau lưng tiếng huyên náo, Bùi Sắt xoay người liền thấy toàn bộ cung nhân đi ngang qua đều cúi đầu đứng ở hai bên đường, mà cách đó không xa ngự liễn đang tới đây, cô cũng cuống quít học theo người cúi đầu đứng ở một bên.
"Ngừng!"


Đi ngang qua bên người cô, tiểu hoàng đế đột nhiên ra lệnh dừng lại. Mọi người không rõ chân tướng, chỉ đành phải dừng ngự liễn lại, mà đúng lúc ấy, tiểu hoàng đế bỗng vạch rèm che lộ ra nửa cái đầu, nhìn về phía Bùi Sắt nói: "Ngươi, tới đây!"


Bùi Sắt không rõ chân tướng ngẩng đầu lên, thấy quả thật hắn đng nhìn mình, lúc này mới ngẩng đầu lên đến gần hai bước.
Tiểu hoàng đế thấy cô đến gần thì vội vàng cúi người, ý vị sâu xa nói bên tai cô: "Đắc tội hoàng thúc, ngươi, ch.ết chắc!"


Bùi Sắt hơi sững sờ, tiếng cười của tiểu hoàng đế từ trong ngự liễn truyền đến, trong tiếng cười hình như còn có cả hưng phấn: "Chỉ là, trẫm rất bội phục ngươi!"
Đợi khi ngự liễn đi xa, Bùi Sắt mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trái tim lại thót lên tới cổ họng.


Xong rồi, xem ra chuyện vẫn chưa xong! Bùi Sắt nhớ tới lúc trước cô mới chỉ mắng U Ly một câu đã bị hắn tăng thêm xuân dược hành hạ một đêm, loại người có oán phải trả như vậy nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.


Cô nhìn đoạn đường thật dài một cái, bước chân nhanh hơn. Phải nhanh trở về mới được!


Sự thật chứng minh, tiểu hoàng đế nói một chút cũng không sai, Bùi Sắt chỉ đi hơn mười bước, trước mặt đã có người ngăn cản, chỉ nghe cung nhân này nhỏ giọng nói: "Vương phi xin dừng bước, vương gia lệnh cho nô tài đưa vương phi về."


Bùi Sắt không phải kẻ ngu, vừa rồi U Cầm Ca mới nói cô chờ hắn trong xe ngựa, bây giờ chắc chắn sẽ không sai người đưa cô trở lại đó, mà tên thái giám nói như vậy nguyên nhân chỉ có một, đó chính là, vương gia trong miệng hắn không phải U Cầm Ca!






Truyện liên quan