Chương 35: Cảnh xuân ở ngự hoa viên

Edit: Tử Liên Hoa 1612
Tuy có ngàn vạn loại không muốn, Bùi Sắt vẫn phải nhắm mắt theo chân thái giám này đến một chỗ giống như là Ngự Hoa Viên, hơn nữa, chỗ cô được dẫn đến là một nơi vô cùng kín đáo.
Tên thái giám kia mang cô tới nơi thì lập tức lui xuống, để một mình cô đứng tại chỗ.


Cách chỗ cô không xa có một bụi hoa lớn, mà bốn phía bụi hoa toàn là rừng rậm, cô thì đứng cạnh bìa rừng, trừ mấy cái cây chắn ở bên ngoài, tình hình trong rừng gần như đều bị cô nhìn thấy hết.


Cô đứng chờ một lúc lâu cũng không thấy ai, ngược lại có chút nghi ngờ ý nghĩ trong lòng, nếu như U Ly cố ý muốn trả thù, vậy tại sao lại không có ai?


Cô còn đang rối như tơ vò, chợt nghe có tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền đến, theo tiếng nhìn lại, lại thấy thái hậu Lăng Họa Phiến một thân một mình tiến vào đây, gò má tuyệt mỹ khiến Bùi Sắt nhìn không chớp mắt. Nhưng cô không dám phát ra tiếng nào, một lúc sau lại phát hiện, thì ra là vào trong rừng vắng này không chỉ có thái hậu, theo sát phía sau chính là U Ly.


"Chàng cảm thấy hứng thú với nha đầu kia sao?" Giọng nói của Lăng Họa Phiến không gần không xa truyền đến, cảnh dâng trà khi nãy bà đã nhìn thấy hết tất cả.
"Cảm thấy hứng thú?" U Ly lạnh giọng cười một tiếng. "Trên đời này còn có ai có thể vượt qua được nàng?"


Hắn nói xong lập tức vươn tay kéo Lăng Họa Phiến đang đi về phía trước vào trong ngực, Bùi Sắt kinh hãi, vội vàng nấp đi, trái tim tim đập bịch bịch. Không ngờ lời đồn đãi lại là thật!


available on google playdownload on app store


Nghe hắn nói như vậy, lúc này Lăng Họa Phiến mới thẹn thùng cười một tiếng, hai tay cũng lập tức vòng qua cổ U Ly, chủ động dâng lên môi đỏ mọng: "Không phải người ta cũng là sợ chàng có mới nới cũ sao."


U Ly lại quay đầu đi, môi của nàng ta liền rơi vào gò má hắn. Giọng điệu của hắn dường như hơi không vui: "Nàng biết, ta không thích hôn miệng."
Khóe miệng Lăng Họa Phiến hơi cong lên: "Dĩ nhiên là thiếp biết, nhưng chàng như vậy thật là không thú vị chút nào!"


Nàng ta làm bộ tức giận xoay người, đúng lúc này U Ly lại vươn tay kéo lại lần nữa, chỉ là, lần này không phải là kéo tay bà ta mà là kéo thắt lưng.
Lăng Họa Phiến thét một tiếng kinh hãi, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ như rỉ máu: "Làm sao chàng có thể ở nơi này......"


"Có gì không thể?" U Ly tà tứ cười một tiếng, ngón tay đã thăm dò vào quần áo của Lăng Họa Phiến, mà ngay sau đó, hắn ghé sát vào lỗ tai nàng ta nói gì đó, vẻ mặt Lăng Họa Phiến vốn là thẹn thùng lại đột nhiên đại biến, vội vàng quan sát xung quanh, trong lòng Bùi Sắt cả kinh, vội vàng ngồi xổm người xuống, lúc này chỉ nghe Lăng Họa Phiến nhỏ giọng nói: "Chàng làm cái gì vậy? Có...... Hắn đang ở đây, chàng còn không kiêng kỵ như vậy?"


"U Ly ta phải sợ ai?" U Ly nói như thể đây là chuyện đương nhiên. "Ta chính là muốn hắn nhìn, muốn hắn chính mắt nhìn thấy người hắn thích nằm trong ngực U Ly ta thế nào."
Cũng không biết hắn làm cái gì, một lúc sau chỉ còn tiếng Lăng Họa Phiến thở gấp ngâm nga, trong giọng nói mang theo cầu xin: "Ly...... Đừng ở chỗ này......"


Bùi Sắt không nhịn được ngẩng đầu lên, cũng không biết U Ly làm gì, từ góc độ của Bùi Sắt chỉ có thể nhìn lấy được lúc này vạt áo của Lăng Họa Phiến đã tuột xuống một nửa, cảnh xuân lộ ra một mảng lớn. Trên mặt đỏ rực, mị nhãn như tơ, thở gấp hồng hộc, ngay cả nữ nhân nhìn cũng thấy sóng lòng sôi sục, huống chi là nam nhân.


Đúng lúc này, Bùi Sắt đột nhiên nghe được "tách" một tiếng, giống như tiếng nhánh cây bị giẫm nát, trong lòng cô kinh hoảng cho rằng mình đã bị lộ, nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì, lúc này cô mới nhớ tới hình như âm thanh vừa rồi không phát ra từ chỗ này.


Lâu sau mới ngẩng đầu lên, trong rừng đã không thấy bóng dáng U Ly nữa, chỉ còn Lăng Họa Phiến đang kéo áo mờ mịt đứng ở đó, mà người đứng phía sau nàng ta lại khiến cho Bùi Sắt cảm giác như bị sét đánh.
Tại sao lại là hắn?






Truyện liên quan