Chương 64 Tỷ tỷ sẽ yêu thương ngươi thật tốt
“Ồ?”
Tô Mặc nhướng mày rồi đưa mắt nhìn theo tiếng nói.
Liền thấy một gã trung niên mặt mày thô kệch, quanh miệng mọc một vòng râu đen.
Gã đang nhìn hắn với vẻ mặt phấn khích và ánh mắt có chút tham lam, ung dung đi tới từ phía không xa.
Bộ dạng đó giống như vừa phát hiện ra bảo vật gì ghê gớm lắm.
Ngay lúc này, từ bụi cỏ phía sau gã trung niên lại có thêm tám người nữa bước ra.
Mấy kẻ này trông tuổi tác đều không nhỏ.
Trên người kẻ nào cũng toát ra vẻ côn đồ, lưu manh.
Sau khi mấy người này bước ra thì ánh mắt đều đổ dồn vào Tô Mặc rồi lên tiếng trêu chọc:
“Chà, Lưu Lão Nhị ngươi may mắn thật đó, lại nhặt được món hời thế này.”
“Đúng vậy, tiểu oa nhi này ăn mặc thế kia nhìn là biết không tầm thường rồi, chắc chắn là công tử ca của đại gia tộc hay thế lực lớn nào đó, trên người hẳn là có không ít đồ tốt.”
“Khốn kiếp, sao ta lại không may mắn như Lưu Lão Nhị ngươi, gặp được món hời đi một mình thế này, thật con mẹ nó chứ.”
“Đúng thế.”
“...”
Cả đám người trông chẳng hề để Tô Mặc vào mắt, nghênh ngang xúm lại rồi đánh giá hắn đầy khinh thường.
Bọn chúng cười nói hì hả và trong lời nói không giấu được vẻ ngưỡng mộ đối với Lưu Lão Nhị.
Nghe vậy.
Gã Lưu Lão Nhị râu ria xồm xoàm kia há miệng để lộ hai chiếc răng vàng lớn rồi cười phá lên với đám đông:
“Ha ha ha... Biết sao giờ, ai bảo lão tử hôm nay vận may tốt chứ, vừa vào đã phát hiện ra một “con mồi béo bở” thế này.”
“Các ngươi cứ ngưỡng mộ đi.”
Ngay sau đó, Lưu Lão Nhị quay đầu nhìn Tô Mặc, chậm rãi rút trường đao bên hông ra và giải phóng tu vi Pháp Tướng Cảnh bát trọng, mặt lộ vẻ chế nhạo nói:
“Tiểu tử, nói xem, ngươi muốn ch.ết thế nào?”
“Hề hề...”
Tô Mặc nhìn đám người vừa xuất hiện rồi cười lạnh một tiếng.
Lúc này.
Tô Mặc đương nhiên nhìn ra được, đám người này rõ ràng là một bọn thổ phỉ chuyên săn đầu người trong giới tu luyện.
Chủ yếu là đốt giết cướp bóc và ngang nhiên làm những chuyện giết người đoạt bảo.
Hơn nữa xem cách hành xử của mấy người thì bọn chúng chắc chắn đã làm chuyện này không chỉ một lần.
Chuyện thế này trong giới tu luyện không hề hiếm gặp.
Vì vậy, Tô Mặc cũng không quá ngạc nhiên.
Điều khiến Tô Mặc có chút bất ngờ là.
Huyễn Long Tiên Đảo mới mở bao lâu chứ?
Vậy mà đám người này lại có thể tập hợp nhanh như vậy, hẳn là bọn chúng đã vào từ rất sớm, ngay khi Huyễn Long Tiên Đảo vừa mở.
Hoặc là vị trí dịch chuyển của bọn chúng không xa nhau, hoặc là cực kỳ may mắn được dịch chuyển đến cùng một chỗ.
Đương nhiên, những điều này không quan trọng.
Tô Mặc cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua rồi không nghĩ nhiều nữa.
Còn về Lưu Lão Nhị trước mắt này, tuy thể hiện ra khí tức Pháp Tướng Cảnh nhưng trong mắt Tô Mặc thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Yếu đến đáng thương.
Thậm chí còn không bằng Tử Huyền Không của hai tháng trước.
Chỉ là loại hàng này mà giờ cũng dám rút đao với hắn sao?
Coi hắn là dê béo ư!?
Còn huênh hoang hỏi muốn ch.ết thế nào?
Sự thật chứng minh, khi con người cạn lời thì thật sự sẽ không nhịn được cười.
Lúc này Tô Mặc đã bị gã Lưu Lão Nhị râu ria xồm xoàm này chọc cười.
Rõ ràng, đám người này hoàn toàn không biết bọn chúng đang đối mặt với ai.
“Tiểu tử, ch.ết đến nơi rồi mà còn cười được, tim ngươi cũng lớn thật đấy nhỉ?”
Lưu Lão Nhị thấy nụ cười trên mặt Tô Mặc thì nhướng mày, vẻ mặt có chút không vui rồi trường đao trong tay chỉ vào Tô Mặc nói:
“Xem ra, ngươi vẫn chưa rõ sự hiểm ác khi một mình lăn lộn bên ngoài đâu.”
“Hôm nay, lão tử sẽ một đao tiễn ngươi đi, để ngươi hiểu rõ, gặp phải lão tử là bất hạnh đến mức nào.”
“Nhớ kỹ, người giết ngươi là...”
Nói rồi, Lưu Lão Nhị vung trường đao trong tay, chuẩn bị ra tay.
“Ây da... Lưu Lão Nhị, tiểu tử này tướng mạo không tệ, cứ thế giết đi thì hơi đáng tiếc, hay là ngươi cứ lấy tài vật trên người hắn trước, còn thân thể để lại cho ta chơi đùa một chút rồi hãy giết?”
Ngay lúc này.
Trong đám người, một gã đàn ông mặt mày có phần âm nhu đưa bàn tay trắng nõn ra, tiến lên một bước đặt lên cánh tay Lưu Lão Nhị, ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm Tô Mặc rồi nuốt nước bọt ừng ực.
“Mẹ kiếp ngươi không phải vừa chơi ch.ết một đứa trước khi vào đây sao?”
“Giờ lại sốt sắng rồi à?”
Lưu Lão Nhị nhíu mày, lập tức hất tay gã đàn ông âm nhu ra rồi cau mày hỏi.
Gã đàn ông âm nhu lè lưỡi ɭϊếʍƈ một vòng quanh môi, vẻ mặt đầy ɖâʍ tà quét nhìn khắp người Tô Mặc rồi cười tủm tỉm nói:
“Hề hề... Mấy kẻ trước đó tầm thường quá, tiểu tử này trông băng thanh ngọc khiết, thanh thuần quyến rũ thế này, không hảo hảo đùa nghịch vài lần rồi cưỡi lên mấy lượt thì thật đáng tiếc.”
Lời gã này vừa nói ra thì những người còn lại đều không nhịn được mà cau mày.
Bởi vì.
Trong mắt bọn họ, Tô Mặc tuyệt đối thuộc kiểu thiếu niên lang huyết khí phương cương, khí vũ hiên ngang, hăng hái.
Sao vào miệng gã đàn ông âm nhu này lại biến thành thế kia?
Nhưng mà.
Mọi người chung đụng cũng không ít thời gian nên tự nhiên đều biết sở thích đặc biệt kia của gã đàn ông âm nhu này.
Có lẽ...
Đây chính là gu thẩm mỹ khác biệt trong mắt loại người như bọn chúng chăng?
Lưu Lão Nhị cũng bị gã này làm cho trong lòng phát tởm nên vội vàng xua tay nói:
“Được được được, ta đồng ý rồi, đi đi đi... Mau tránh xa lão tử ra.”
“Hề hề...”
Gã đàn ông âm nhu thấy vậy liền cười e thẹn một tiếng rồi lùi lại một chút, thuận thế ném một cái liếc mắt đưa tình về phía Tô Mặc, bắt ấn hoa lan chỉ vào Tô Mặc rồi cười tủm tỉm nói:
“Tiểu đệ đệ, ngươi phải cảm ơn tỷ tỷ đã cứu ngươi một mạng đó nha, lát nữa nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ đó nhé?”
“Tỷ tỷ nhất định sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”
“Ngươi yên tâm, kỹ năng của tỷ tỷ tốt lắm, đảm bảo ngươi sướng.”
Ọe!
“Ta sướng con mẹ nhà ngươi!”
Tô Mặc vốn còn định xem đám người này định giở trò quỷ gì.
Kết quả gã ái nam ái nữ này vừa ra đã bày ra chuyện buồn nôn như vậy.
Điều này khiến Tô Mặc trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét tột độ và sát ý không thể kìm nén được nữa.
Hắn quát lớn một tiếng rồi giơ tay nhắm thẳng vào gã đàn ông âm nhu tung ra một đòn sét đánh dữ dội.
Lôi Long Chi Nộ!
“Xoẹt!”
Lực lượng sấm sét cuồng bạo từ lòng bàn tay Tô Mặc tuôn ra, hóa thành một con rồng sét rồi trong nháy mắt đánh thẳng vào người gã đàn ông âm nhu.
“Ầm!”
Gã đàn ông âm nhu vẫn giữ tư thế bắt ấn hoa lan, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ và toàn thân bị sấm sét bao phủ.
Lực lượng sấm sét cuồng bạo tràn vào cơ thể gã, điên cuồng tàn phá bên trong rồi hủy diệt mọi sinh cơ trong cơ thể gã.
Chỉ trong khoảnh khắc, gã đàn ông âm nhu đã ngã thẳng cẳng xuống đất.
Khí tức hoàn toàn biến mất.
ch.ết rồi.
“Cái gì!!?”
“Lưu Ngọc lại ch.ết rồi!?”
“Hắn là tu vi Pháp Tướng Cảnh tứ trọng... sao lại...?”
Cái ch.ết tức thì của gã đàn ông âm nhu lập tức khiến những người còn lại đều kinh hãi thất sắc, giật nảy mình.
Tô Mặc ra tay quá nhanh.
Nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Hơn nữa, uy lực cũng quá mạnh.
Một chiêu đã khiến gã đàn ông âm nhu nằm thẳng cẳng.
Có thể trong nháy mắt xóa sổ một tu sĩ Pháp Tướng Cảnh tứ trọng.
Thủ đoạn này khiến tất cả những người còn lại đều cảm thấy da đầu tê dại, ánh mắt nhìn Tô Mặc đều ánh lên vẻ kinh hãi.
Bởi vì.
Ngay cả gã có tu vi Pháp Tướng Cảnh cửu trọng trong số những người còn lại cũng không thể làm được đến mức này.
Nghĩ như vậy...
Ánh mắt của tất cả những người còn lại nhìn Tô Mặc lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.
“Keng keng keng...”
“Ầm! Ầm! Ầm...”
Một loạt tiếng vũ khí được rút ra loảng xoảng, xen lẫn với những tiếng động của từng luồng khí tức bùng nổ truyền ra xung quanh.
Từng đạo pháp tướng mơ hồ không rõ, khí tức hỗn tạp, thậm chí tay chân không đủ hiện ra trước mắt Tô Mặc.
Tám người còn lại.
Vào giây phút này, tất cả đều giải phóng toàn bộ tu vi, bộ dạng đề phòng cao độ, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm Tô Mặc.
Mà bọn họ lại toàn bộ đều là tu vi Pháp Tướng Cảnh.
Thấp nhất cũng là Pháp Tướng Cảnh tam trọng.
Còn cao nhất là một gã đàn ông mặt sẹo Pháp Tướng Cảnh cửu trọng.
Mà lúc này.
Gã Lưu Lão Nhị Pháp Tướng Cảnh bát trọng kia, sắc mặt lạnh băng và vẫn còn sợ hãi nhìn Tô Mặc quát lớn:
“Mẹ kiếp, tên khốn nhà ngươi lại dám che giấu tu vi!?”
Theo Lưu Lão Nhị thấy, Tô Mặc có thể một chiêu giết ngay Lưu Ngọc thì chắc chắn là đã che giấu tu vi.
“Tên khốn đáng ghét, thật quá âm hiểm.”
“ch.ết tiệt, gã này chắc là đã phát hiện ra chúng ta từ sớm, cố ý che giấu tu vi để dụ chúng ta mắc câu.”
“Không sai, tiểu tử này cố ý để chúng ta lơ là cảnh giác, phải nói rằng gã này đúng là đã làm được, nếu không thì Lưu Ngọc cũng không đột nhiên trúng độc thủ của tên khốn này.”
“...”
Mấy người còn lại lúc này nhìn Tô Mặc, vẻ mặt cũng không tốt lành gì, đáy mắt lộ vẻ tức giận rồi hậm hực nói.
--------------------