Chương 57: Dịch Phi Yên (trung hạ)
An Minh Hiên muốn trả thù hắn, hé miệng trên môi Dịch Phi Yên, hung hăng cắn một chút.
Dịch Phi Yên đau nhức, cũng cắn An Minh Hiên một ngụm.
An Minh Hiên không phục, lại cắn vào đôi môi mỏng của Dịch Phi Yên như là đáp trả.
Hai người đang hảo hảo thân thiết, bỗng nhiên biến thành cắn xé một hồi.
Bọn họ cắn qua cắn lại, cũng không có ai chịu nhượng bộ ai.
An Minh Hiên tức giận, cố sức đẩy Dịch Phi Yên ra, phẫn nộ nói:
“Ngươi là cẩu a! Sao lại cắn ta?”
Dịch Phi Yên cũng không giận, lẳng lặng nói:
”Là ai cắn ta trước?”
An Minh Hiên bĩu môi nói:
“Ngươi nói lời này, quả thực không tao nhã chút nào, không phải ngươi tự cắn mình sao?”
An Minh Hiên nói xong câu đó hận không thể tự vả vào miệng mình, lập tức bị Dịch Phi Yên ôm lên, tiến vào trong.
Dịch Phi Yên nhìn bộ dạng An Minh Hiên thì ha hả cười rộ lên. Khi Dịch Phi Yên cười, có một sự cao quý từ thân hắn thoát ra, chỉ cần thấy dáng tươi cười như vậy, ngươi sẽ thấy như được khai sáng, chỉ có thể đi theo hắn.
Dịch Phi Yên ngả hắn lên giường, với tay lấy một bình ngọc, nhấp một ngụm rượu rồi truyền sang cho hắn. An Minh Hiên nuốt xuống, hầu kết cũng theo đó mà trượt lên trượt xuống, hắn luyến tiếc ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mình để cảm nhận dư vị ngọt ngào còn lưu lại.
An Minh Hiên giống như bị ma nhập, bỗng nhiên nuốt nước bọt, sau đó bước tới, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không an phận đang làm loạn trên môi mình.
“Ba” một tiếng, bình ngọc lăn tròn trên mặt đất, Dịch Phi Yên mạnh mẽ xoay người, đem An Minh Hiên đặt ở dưới thân mình, trở thành người chủ động.
Dịch Phi Yên nhếch mép cười:
”Đây chính là ngươi tự tìm, là ngươi quyến rũ ta a!”
Dứt lời không để cho An Minh Hiên có bất luận cơ hội biện giải gì, dùng nụ hôn của mình để ngăn chặn hắn loạn động.
Hắn vận khí, làm cho hỉ phục trên người An Minh Hiên hóa thành tro tàn, cư nhiên dùng Liệt Hỏa chưởng.
“Ngươi mặc hỉ phục này, làm ta rất khó chịu!”
Nói xong, lại phong kín môi An Minh Hiên, đầu lưỡi từng chút từng chút một ve vuốt trên môi hắn, khiêu khích dục vọng của An Minh Hiên.
Chẳng biết từ lúc nào, y sam trên người Dịch Phi Yên cũng đã không còn. Mái tóc dài của hắn xoã tung ra, yêu nhiên tự hỏa. Cúi đầu hàm trụ vành tai An Minh Hiên, như hắn sở liệu, An Minh Hiên rên một tiếng, thân thể tự nhiên mà mạnh mẽ phản ứng lại.
Hắn thuận thế, dời môi xuống xương quai xanh của An Minh Hiên, cắn xé hai khoả hồng anh nhỏ xinh trước ngực. Tay hắn tham tiến vào trong tiết khố của An Minh Hiên.
Khi tay hắn va chạm vào bộ vị cứng rắn đó, An Minh Hiên giống như bị sét đánh, toàn thân tê dại, tiểu đệ đệ của mình lại ở trong tay hắn cấp tốc bành trướng.
Dịch Phi Yên cười nói:
“Thân thể của ngươi trở nên mẫn cảm như vậy từ bao giờ ?”
Nhưng mà hắn cũng không có cấp cho An Minh Hiên cơ hội trả lời, lại tiếp tục cúi xuống ngực của An Minh Hiên, ra sức ʍút̼ đầu nhũ ngọt ngào đó vào trong miệng hắn.
Bàn tay thon dài của Dịch Phi Yên tách hai chân An Minh Hiên ra xa hết mức, đưa địa phương bí mật nhất của An Minh Hiên quay về phía hắn, sau đó dụng lực đi vào, nhanh chóng trùng kích, nhượng An Minh Hiên thoáng cái đã lên đến cao trào, cố sức rên rỉ xuất ra.
Mành trướng ám muội, hai nam nhân đẹp như tượng tạc cùng nhau hưởng thụ lạc thú. Mồ hôi của hai người thấm đẫm cẩm bị, hoà vào cùng một chỗ.
Tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, dần đưa bọn họ cùng nhau lên tới đỉnh điểm.
Dịch Phi Yên gia tăng tốc độ cùng lực đạo, ra sức va chạm vào điểm mẫn cảm của hắn. Mỗi một lần đều là tiến nhập đến tận gốc, càng lúc càng kịch liệt.
Hắn rà môi lên từng tấc da thịt trên người An Minh Hiên, môi hắn đi đến đâu cũng làm cho An Minh Hiên hưng phấn tới cực điểm.
Tay hắn nắm chặt tiểu đệ đệ của An Minh Hiên, bộ vị sớm đã cứng rắn kia nay lại càng thêm bành trướng muốn đứng lên, tay hắn luật động rất nhanh trên phân thân của An Minh Hiên, chăm chú bao bọc lấy bộ vị cứng rắn đó của tình nhân.
“Nga! Ân, ân, tiểu Hồng Hạnh, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”
Dịch Phi Yên cười cười, đem phân thân đã trướng đến cực điểm của mình một lần nữa tiến vào trong hậu đình của hắn, hai tay cũng bắt đầu tiếp tục nhịp nhàng vỗ về tiểu đệ đệ của An Minh Hiên.
Cuối cùng, dịch thể của hắn đã chậm rãi chảy ra, phun vào hậu đình của An Minh Hiên. Đồng thời, An Minh Hiên cũng xuất ra tay hắn, nóng ấm mang theo một tia vui vẻ.
Dịch Phi Yên cúi đầu hôn lên môi An Minh Hiên, cái lưỡi linh hoạt khiêu khích, tiến nhập trong miệng hắn, hai chiếc lưỡi dây dưa cùng nhau không ngừng. Hắn ôm lấy An Minh Hiên ngồi trên người mình, lần thứ hai đem dục vọng xâm nhập.
An Minh Hiên cảm thấy hắn đâm xuyên qua thân thể mình, rất đau đớn thế nhưng lại mang theo một tia vui vẻ thoả mãn.
Dịch Phi Yên vòng tay ôm lấy hông của An Minh Hiên, dùng sức nâng lên, khi phân thân của mình đang ở trong cơ thể An Minh Hiên đi ra vài phân, thì lập tức buông tay, làm cho cự vật của mình lại một lần nữa được bao bọc bởi thân thể ấm áp của An Minh Hiên.
An Minh Hiên chửi rủa nói:
“Dịch Phi Yên ngươi tên hỗn đản này! Ngươi định sáp ch.ết lão tử sao?”
Dịch Phi Yên cười cười, lại tiếp tục gia tăng tốc độ của mình.
Tư thế như vậy làm cho bọn họ rất nhanh tiến nhập cao trào, lại một lần nữa xuất ra bạch dịch.
Dịch Phi Yên đặt An Minh Hiên nằm ở trên giường, nhếch mép cười cười, sau đó cúi đầu hàm trụ tiểu đệ đệ của An Minh Hiên.
An Minh Hiên sợ ngây người, hắn không nghĩ tới tên Dịch Phi Yên ngông cuồng tự cao tự đại này lại khẩu giao cho hắn, hắn nỗ lực áp chế dục vọng của mình, không muốn xuất ra trong miệng của Dịch Phi Yên.
Ngay khi hắn sắp bạo phát, Dịch Phi Yên lại buông lỏng phân thân của hắn ra, một đường hôn lên, tại bờ vai của hắn lưu lại vô số hôn ấn.