Chương 58: Dịch Phi Yên (hạ)
Dịch Phi Yên ôm hắn vào lòng, hai thân thể xích loã quấn quýt lấy nhau. Dịch Phi Yên cười nói:
”Hiên, nghe nói ngươi vừa thú mười người thê thiếp?”
An Minh Hiên cố hết sức để thoát khỏi cái tư thế này, muốn ôm Dịch Phi Yên ở trong lòng mình, thế nhưng Dịch Phi Yên võ công cao cường, phản kháng của hắn chỉ là phí công, nên cuối cùng hắn cũng không giãy giụa nữa, dứt khoát ôm lấy thắt lưng Dịch Phi Yên, nằm ở trong lòng hắn nói:
”Là chín, người thứ mười còn chưa có bái đường a, đã để ngươi đến bắt đi rồi mà.”
Dịch Phi Yên ha hả cười.
”Không phải đã viên phòng ròi sao? Bái đường hay không thì cũng không quan trọng nữa, có phải không?”
An Minh Hiên ngửa đầu nhìn hắn, vô cùng kinh ngạc nói:
”Ngoan ngoan, tiểu Hồng Hạnh a, ngươi làm sao cái gì cũng biết thế?“
Dịch Phi Yên cúi đầu hôn lên môi của An Minh Hiên, hôn đến lúc An Minh Hiên đã ý loạn tình mê mới buông ra, chậm rãi nói:
”Ngươi có đúng hay không nghĩ môi của Mạc Nguyên Kỳ cùng ta có vài phần tương tự? Cho nên ngươi mới muốn thượng hắn? Còn có mái tóc đỏ của Cảnh Xuân, giống với màu tóc của ta, cho nên ngươi mới muốn sủng hắn?”
An Minh Hiên bĩu môi nói:
”Ngươi ít tự kỷ đi! Ta không nhàm chán như vậy! Ta không biến thái như vậy, ta mà lại thích đi thu thập mấy mảnh nhỏ giống ngươi sao?”
Dịch Phi Yên cũng không truy đến cùng, lại nói:
”Ngươi lần này xuất môn, không phải vì muốn tìm ta báo thù sao? Thế nào, ta thấy ngươi cứ liên tục du sơn ngoạn thủy? Lại còn thu thêm một người tiểu thiếp?”
An Minh Hiên nói:
”Ngươi lại mong muốn ta tìm ngươi báo thù như vậy? Ngươi biết rõ ta đánh không lại ngươi!”
Dịch Phi Yên ha hả cười nói:
“Ta là muốn ngươi tìm đến ta, như vậy ta có thể đem ngươi đặt ở dưới thân! Giống như bây giờ. . .”
Nói xong, hắn xoay người đem An Minh Hiên đặt ở dưới thân, tách hai chân An Minh Hiên ra, lại một lần nữa tiến nhập thân thể An Minh Hiên, cố sức luật động, hậu đình của hắn chặt như vậy, ấm áp như vậy . . .
Tái đấu xong xuôi, bọn họ ngã nhào xuống giường, thở dốc không ngừng.
An Minh Hiên chửi bới: “Ngươi cái đồ sắc lang!”
Dịch Phi Yên ôm hắn, trầm giọng nói:
”Ngươi là của ta! Ai cũng đừng hòng cướp đi, chỉ có ta có thể không muốn ngươi, ngươi không được ly khai ta!”
An Minh Hiên có chút tức giận, cảm thấy mình không còn chút tôn nghiêm nào, đến tột cùng thì Dịch Phi Yên coi hắn là cái gì? An Minh Hiên cảm thấy bất an, liền giãy giụa lung tung, Dịch Phi Yên cấp tốc dùng hai chân kẹp lấy hắn.
”Ở đây ngươi có thể đá bừa sao? Chỗ đó bị ngươi đá hỏng thì ta biết dùng cái gì yêu ngươi?”
An Minh Hiên bị hắn gắt gao chế trụ, đành tạm dừng tranh đấu, trừng mắt nhìn Dịch Phi Yên nói: “Ngươi cái đồ nhân bất hậu đạo!”
Dịch Phi Yên vô cùng kinh ngạc nói:
“Vì sao lại nói ta như vậy?”
An Minh Hiên nói:
“Ngươi phá hư danh dự của ta! Ngươi nhượng người trong thiên hạ đều đem ta làm nam sủng, muốn tới thượng ta! Ngươi còn đưa ra phần thưởng mê hoặc như vậy, Diệu hoa thập tứ a! Ta thấy ngươi chắc chắn là điên rồi! Ngươi không sợ ta bị người khác làm đến ch.ết sao?”
Dịch Phi Yên thật không ngờ hắn cư nhiên thẳng thắn như thế, cười cười nói:
“Sinh khí ? Ta không phải đã sai Mạn Châu bảo hộ ngươi rồi sao, không phải không ai đi quấy rối ngươi sao?”
An Minh Hiên dùng khuỷu tay thúc hắn một cái nói:
”Vậy ngươi lại càng không tốt a! Ngươi đem quần hùng thiên hạ ra đùa bỡn! Ngươi để Mạn Châu bảo hộ ta, người khác làm sao có thể thu phục ta? Không thể bắt được ta, làm sao có thể lấy được Diệu hoa thập tứ. Nếu căn bản không chiếm được, ngươi còn dùng phần thưởng hấp dẫn như thế làm gì, làm cho mọi người đều bị mê hoặc, ngươi quả thật nhân bất hậu đạo!”
Dịch Phi Yên tiếu ý càng đậm.
“Ai nói ta là lừa gạt nào? Ta nói được thì làm được, chỉ cần ai có thể có được ngươi, Diệu hoa thập tứ là của người đó.”
”Nói láo! Diệu hoa thập tứ ở đâu a?!”
Dịch Phi Yên lấy ra từ đống y phục của An Minh Hiên một khối ngọc bội, đưa tới trước mặt hắn.
“Diệu hoa thập tứ không phải ta vẫn đều đặt ở trên người ngươi sao?”
An Minh Hiên nghĩ hắn lại bị sét đánh lần nữa rồi, nổi giận nói:
“Ngươi cư nhiên đem một bảo bối như thế đặt ở trên người ta suốt thời gian dài như vậy? Ngươi! Cái đồ ngu xuẩn! Ngươi không sợ ta sẽ vứt nó đi sao?”
Dịch Phi Yên cười nói:
“Sự thực chứng minh, ngươi không có ném đi không phải sao. Vô luận là Diệu hoa thập tứ, hay là ngươi, đều là của ta, người khác cho dù có muốn nhòm ngó, cũng không thể đoạt đi được!”
”Con mẹ ngươi! Ta phi!” An Minh Hiên đẩu môi lên nói, hắn chán nản.
”Ai nói lão tử là của ngươi? Ta còn có nhiều ái thiếp như vậy a! Trong mỗi đêm xuân, nằm ở mặt trên vẫn thoải mái hơn là bị người khác thượng chứ! Trừ phi ngươi nhượng ta ở mặt trên, bằng không thì đừng nghĩ đến việc lưu ta lại!”
“Ta hình như chưa nói là sẽ cho ngươi tự lựa chọn a?”
Dịch Phi Yên cười nói.
An Minh Hiên nhíu mày, “Ngươi có ý gì?”
“Ta hỏi lại ngươi một lần, làm nam sủng của ta, hay làm nam sủng của người trong thiên hạ, ngươi tự mình chọn đi!”
“Dịch Phi Yên ngươi hỗn đản! Con mẹ ngươi! Lão tử sẽ không theo ngươi! Ngươi thích sủng ái ai thì sủng ái người đó! Lão tử không hiếm lạ! Ngươi không phải có nhiều nữ nhân như vậy sao, ngươi chỉ cần vẫy tay một cái, các nàng sẽ ngoan ngoãn cùng nhau chờ ngươi thị tẩm, mà ngươi lớn lên bộ dạng cũng rất đẹp, có lẽ cũng có rất nhiều nam nhân nguyện ý cho ngươi thượng! Ngươi tìm người khác đi, sau đó cũng đừng tìm ta nữa! Lão tử cùng ngươi tuyệt giao!”
Dịch Phi Yên cười ha ha nói:
“Tuyệt giao? Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử sao? Hơn nữa việc này không phải do ngươi quyết định, rồi sẽ cố một ngày ngươi hối hận, khóc cầu ta sủng ái ngươi!”
An Minh Hiên sửng sốt nói: “Ngươi có ý gì?”
“Không có gì. Ngươi không phải thích Dương Châu sao, ta mang ngươi đi, tặng ngươi cho thanh lâu lớn nhất Dương Châu, cho ngươi ở bên trong sống mơ mơ màng màng, bất quá lần này không phải ngươi đi tìm cô nương, mà là để ngươi khác đến thượng ngươi!”
Hắn vẫn mang theo dáng cươi thản nhiên lạnh nhạt, trông vẫn rất đẹp, vẫn rất chói mắt, thế nhưng lại làm ta đau đớn như bị dao cắt.
An Minh Hiên nắm chặt tay nói: “Dịch Phi Yên ngươi hỗn đản!”