Chương 17
Nam Cung Kiệt đưa tay nâng mặt Phong Ngâm lên, bình tĩnh nhìn hai đồng tử thâm thúy sáng ngời, chỉ một cái chớp mắt chần chừ, liền cúi đầu xuống hôn lên môi hắn.Đầu lưỡi ôn nhu mà bá đạo tham lam tiến vào trong miệng của hắn, không ngừng trằn trọc xâm nhập làm người ta hít thở không thông.
Phong Ngâm chưa bao giờ biết hôn môi có thể kéo dài đến thế mà làm cho người say thần mê theo đuổi cả thể xác và tinh thần làm cho đầu lưỡi Nam Cung Kiệt một tấc rồi lại một tấc ở trong miệng mình công thành chiếm đất, khiến cho trong cơ thể truyền ra từng đợt run rẩy.
Lớp quần áo mỏng manh (Tiểu Nam mặc có nội sam thôi ^^) rất nhanh bị cởi ra, hai đầu gối rốt cuộc cũng không thể chống nổi sức nặng của thân thể và dục vọng (một sự tưởng tượng ~~) mà khuỵu xuống. Nam Cung Kiệt đỡ lấy lưng Phong Ngâm, nhẹ nhàng để hắn nằm xuống, còn chính mình chậm rãi hạ thấp, hai thân thể nhiễm phiếm ȶìиɦ ɖu͙ƈ dính sát vào nhau.
-Ưm……._Phong Ngâm vì độ ấm đến nóng cháy trên người Nam Cung Kiệt mà không khỏi phát ra tiếng thở dài giống như rên rỉ, hai tay run rẩy ôm lấy lưng y, đem chính mình chôn sâu vào trong ngực y.
Tại lúc thân thể bị đâm thủ từ phía sau, Phong Ngâm cảm thấy loại cảm giác dường như đã có từ lâu.
Tình ái lần đó vào ba tháng trước, nhiều lắm cũng chỉ là dục vọng điên cuồng, hiện giờ chính là ôn nhu cùng ngọt ngào có thể đem người ta hòa tan đi.
Nam Cung Kiệt một tay khởi động thân thể của chính mình, một tay lau đi mồ hôi thấm ướt trên mặt Phong Ngâm. Ở mỗi lần va chạm thật mạnh, lại liên tiếp hắn đôi môi run rẩy của hắn cùng khuôn mặt đỏ ửng, hy vọng có thể tận lực giảm đi nỗi thống khổ của hắn, làm cho hắn lần này chính là trong tình yêu chân chính cảm nhận khoái hoạt, mà không phải giống như ba tháng trước chỉ là ẩn nhẫn cùng đau đớn.
-A……_Phong Ngâm dùng sức ngẩng đầu về phía sau, lộ ra độ cong hoàn mỹ của cái cổ. Nam Cung Kiệt mỗi một lần ôn nhu ra vào đều làm cho lòng hắn bắt đầu co rút, chỗ sâu nhất trong thân thể như bị lửa đốt, rồi sau đó nhanh chóng hướng đến các nơi, tản ra đến đầu ngón tay, cảm giác cho là mình sắp bị thiêu đốt đã không còn nữa, không thể giải thích liền lại bị một cơn khoái cảm đánh úp đến.
-Hưm…..Phong….._Nam Cung Kiệt thở dốc gọi tên Phong Ngâm, mâm theo thanh âm dục vọng khàn khàn không rõ, sự chặt chẽ cùng nhiệt độ trong cơ thể Phong Ngâm đã đem thần trí y hoàn toàn đánh tan, _:” Nhìn ta…….”_Nam Cung Kiệt nắm lấy cầm Phong Ngâm, từ trên cao nhìn xuống.
Phong Ngâm chậm rãi mở ra ánh mắt mê ly, đón nhận lấy ánh mắt đen như đêm tối của người nọ, trong lòng chua xót cùng hạnh phúc không thể nói rõ mãnh liệt dâng lên, không khỏi ôm lấy đầu Nam Cung Kiệt, ngón tay luồn vào trong tóc, cùng với y răng môi dây dưa, nhấm nháp hương vị mùi máu thản nhiên trong miệng, làm cho thân thể của mình và y luật động càng lúc càng nhanh.
Lần này, chua xót qua đi chỉ còn ngọt ngào triền miên không biết kéo dài đến bao lâu, Phong Ngâm co rút một trận lên đến “đỉnh cao tình ái”, Nam Cung Kiệt cùng lúc gieo rắc mầm mống nóng rực của mình vào sâu trong cơ thể Phong Ngâm.
Phong Ngâm khe khẽ tha thiết đem chính mình chôn chặt vào trong ngực của Nam Cung Kiệt, đã thấy y vòng hai tay ôm chặt chính mình không buông, nơi nào đó trong đó lòng bị mềm mại chạm vào, không khỏi hạ xuống tiếng rên nhẹ không nghe thấy hơi thở.
Muốn đẩy Nam Cung Kiệt không còn võ công ra căn bản không cần tốn chút sức nào, nhưng chính mình lại lưu luyến hơi ấm thân thể của y, quyến luyến cảm xúc da thịt hai người gắt gao tiếp xúc, còn mong có thể ở trong lòng ngực y ngốc nhiều thêm một giây.
-Mệt mỏi..?_Nam Cung Kiệt thật tâm hôn Phong Ngâm, nâng khuôn mặt đỏ ửng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay như sóng nước khi có khi không dịu dàng lướt qua môi hắn, trong mắt lộ vẻ nồng nàn nhu tình.
Phong Ngâm đưa tay chụp lên trên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, hơi hơi nhắm mắt môi mình nhẹ nhàng, lướt qua trên đầu ngón tay, vừa hôn vừa cười lắc đầu.
Nam Cung Kiệt nhặt quần áo phía sau lên, toàn bộ đều khoác lên người Phong Ngâm, cách một lớp quần áo gắt gao ôm hắn, cười nói _: “Nơi này lạnh quá “
Phong Ngâm chấn động, kéo kéo y phục trên người_: “Một mình ngươi ở trong này, có thể hay không bị lạnh?”
Nam Cung Kiệt đùa bỡn sợi tóc mềm mại của Phong Ngâm_: “Sẽ không, lúc trước ngủ nên không cảm giác thấy lạnh”
Phong Ngâm theo lớp lớp quần áo ôm lấy lưng Nam Cung Kiệt, vùi đầu vào trong ngực y, thanh âm mang theo thở dài_: “Nếu ta không đến, ngươi không phải sẽ ngủ như thế rồi ch.ết đi….?”
Nam Cung Kiệt trấn an vỗ vỗ cái lưng run rẩy của Phong Ngâm, cằm dựa trên đầu tóc hắn_:”Ta tình nguyện ngươi đừng tới…..”
Phong Ngâm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào đáy mắt thâm trầm của Nam Cung Kiệt.
-Ngươi đã đến rồi, ta không cam lòng ngủ tiếp như lúc trước……_Khóe miệng Nam Cung Kiệt hiện lên tia cười vô lực, cúi đầu hôn lên khóe mắt nhắm chặt của Phong Ngâm_:”Nghe được ngươi nói yêu ta, ta muốn…..tiếp tục sống…..”
Nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt khẽ ɭϊếʍƈ đi, cuốn vào trong miệng, nếm phải hương vị chua xót nhưng ngọt ngào.
Vì ngươi yêu ta, nên ta muốn….sống tiếp….
Chính là, tất cả đã quá trễ……..
**********************************
Chương này có chút nhanh, mọi người thông cảm >_<
Chương này phải có một chút thương tâm, không biết mọi người có cảm nhận được cảm tình của hai người họ hay không. Nếu cảm thấy được bọn họ yêu nhau, thì đủ rồi.
Tuần sau sẽ khôi phục mỗi ngày một chương (cái này tác giả nói chứ không phải ta ^^)~~[…] ~~ cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta, yêu mọi người ^_^ (Ta cũng muốn nói như thế với mọi người đó)