- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
Thể loại : cổ trang, sinh tử, ngược tâm, cường công cường thụ, HE
Bản gốc : 84 chương
Editor : LỲ ( là ta đó ^^)
Nhân vật chính: Nam Cung Kiệt – Phong Ngâm
Các bạn chú ý trong việc xưng hô các nhân vật nha, để phẩn biệt , ta sẽ gọi Nam Cung Kiệt là y còn Phong Ngâm là hắn. Trong một số trường hợp, ta dùng từ hắn(thật ra là tác giả ^^) như không phải có ý nghĩa như vậy thì mọi người tự đọc và hiểu nha, ta sẽ cố gắng hạn chế trường hợp này.
-Giết nó _Phong Ngâm kéo tay Nam Cung Kiệt phủ lên trên bụng của mình -“ Giết nó”
Nam Cung Kiệt nhìn ánh mắt kiên định của Phong Ngâm, nơi ngực ẩn nhẫn đau, tay nắm nhanh y phục trên bụng Phong Ngâm: “ Ngươi đừng cho là ta sẽ không làm như vậy “
Hắn nói, đứa trẻ trong bụng không phải là của y.
Nghĩ đến đây, không hiểu cơn tức giận dâng lên, Nam Cung Kiệt đè mạnh chính tay y xuống
Ngô.._Phong Ngâm đau đến nhăn mi lại, nở nụ cười yếu ớt, khóe miệng có chút run rẩy, đứa nhỏ trong bụng còn chưa thành hình đã làm cho bản thân hắn mệt mỏi, nỗi giày vò hắn không dứt.
-Ngươi không phải rất thương nó sao? Ngươi sao lại có thể nhẫn tâm để ta giết đi đứa nhỏ của ngươi?_Nam Cung Kiệt không để ý đến Phong Ngâm đã muốn đau đến lấm tấm mồ hôi, tay kia hung hăng nắm cằm hắn, từ trên nhìn xuống đôi mắt phủ dấu vết mờ sương của hắn
Phong Ngâm hơi hơi nhắm mắt, nở ra nụ cười ấm áp quen thuộc: “ Đúng, ta thương nó, ta thực thương nó…”
Cùng Nam Cung Kiệt hai mắt nhìn thẳng, Phong Ngâm rút cổ tay đang bị Nam Cung Kiệt nắm, phủ lên tay y: “ Chính là bởi vì thương nó, đứa bé này sẽ không thể sống sót… “ Lòng bàn tay dồn nội lực, Phong Ngâm phủ lên tay Nam Cung Kiệt hướng chính bụng mình đánh vào.
Phong Ngâm!!!
Nam Cung Kiệt ôm lấy thân thể Phong Ngâm đang chậm rãi ngã xuống, quỳ gối trên mặt đất.