Chương 57
Sở Tương Tích bị Nam Cung Kiệt hạ liên tiếp mười đạo lệnh bài mệnh cho hắn tức tốc về giáo, cuối cùng thì ba ngày sau đầu tóc rối bù chạy trở về. Đúng lúc đó, Nam Cung Kiệt đang bồi Phong Ngâm ở Ngưng Phong đình chơi gờ, nghe tiểu tư bẩm bảo lại vội gọi hắn tiến vào.
Sở Tương Tích một đường bôn ba, nghĩ đến Phong Ngâm xảy ra việc gì quan trọng, lòng nóng như lửa đốt chỉ mốn đi gặp Nam Cung Kiệt hỏi xem thế nào, đã thấy Phong Ngâm khoác một kiện áo choàng đang ngồi trên ghế đá như mọi ngày, mỉm cười nhìn về phía mình, không có nửa điểm khác thường.
Phong Ngâm thấy Sở Tương Tích phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, đoán rằng Nam Cung Kiệt đã nói ra lời nặng nề, cảm thấy thật có lỗi_: “Sở huynh dọc đường đi vất vả, trước tiên đi gột rửa bụi bặm đã”.
Sở Tương Tích suy nghĩ không được giải thích, cau mày nói_: “Các ngươi là….”
-“Cũng không quá nửa khắc”_Nam Cung Kiệt thản nhiên nói_: “Sở đại phu cứ nghỉ ngơi trong chốc lát cũng tốt”.
Sở Tương Tích nghe Nam Cung Kiệt nói như thế, tảng đá nặng trong lòng cũng được hạ xuống, thở ra rồi gật đầu.
Nửa canh giờ sau, Sở Tương Tích cuối cùng cũng tinh thần sảng khoái mà đi đến chỗ đình nhỏ. Phong Ngâm chỉ có một mình ngồi ở cái bàn tròn trước cửa chờ hắn đến.
Phong Ngâm thấy Sở Tương Tích đi đến, liền đứng dậy mỉm cười kêu_: “Sở huynh”.
Phong Ngâm cảm thấy áy náy, vội cười nói_: “ Trong giáo có việc, y phải đi xử lý một chút, rất nhanh sẽ trở lại. Kiệt cũng là vì quá lo lắng cho thân thể của ta, Sở huynh thứ lỗi”
Sở Tương Tích thè lưỡi, bày ra bộ dạng “Ta hiểu được”, đi đến trước bàn tròn ngồi xuống.
Phong Ngâm cũng theo sau ngồi xuống, nhìn Sở Tương Tích nói_: “Đã mười ngày không gặp, Sở huynh hẳn là đã gặp phải chuyện vướng bận?”
Sở Tương Tích sững sờ một chút, như là người bị đoán trúng tâm sự, tay trỏ không tự giác mà gõ nhẹ trên mặt bàn, nói_: “Mấy ngày trước, ở trên đường gặp phải một người ngã xuống đất ngất xỉu. Ta trùng hợp đi ngang qua liền cứu hắn ta.”
Phong Ngâm giương mắt nhìn Sở Tương Tích, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
Sở Tương Tích khóe môi gợi lên nụ cười bất đắc dĩ _: “Hắn ta cũng là người của Bạch Ngọc tộc, bởi vì đẻ non thân thể hư nhược. Đã vậy lại còn không dưỡng tốt thân thể mình, suốt đêm liền chạy đi, cho nên khí huyết không đủ liền té xỉu”.
Phong Ngâm nghe được trong tộc trừ mình ra lại vẫn có người còn sống, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng nghĩ đến người nọ lại vừa đẻ non, trong lòng không khỏi dâng lên một trân chua xót, thở dài _: “ Mất đi đứa nhỏ, hắn nhất định….”
Sở Tương Tích lắc đầu nói_: “Hắn nói, hắn cũng không muốn đứa nhỏ này. Tuy rằng đứa nhỏ là do vô ý mà có được nhưng hắn nửa điểm cũng không muốn”
Phong Ngâm đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, bất đắc dĩ nói_: “Hắn ta nói như vậy, nhất định là trái lương tâm.”
Sở Tương Tích gật đầu, cười khổ nói_: “Khó có thể tin chính là, bộ dạng của hắn ta và ngươi thập phần giống nhau. Nếu như không phải đã khẳng định người cha của ngươi đã sớm không còn trên đời này, ta thật đã muốn nghĩ đến, hắn ta chính là người cha chưa từng gặp mặt kia của ngươi”.
Phong Ngâm ngẩn ra, nhíu mày trầm tư một lát_: “ Người nọ chính là họ Tiêu, phía trước luôn lấy hắc sa che mặt, một thân hắc y?”
Sở Tương Tích cả kinh, vội hỏi_: “Ngươi đã gặp qua hắn ?”
Phong Ngâm gật đầu khẳng định suy đoán của chính mình, hỏi lại Sở Tương Tích_: “Có còn nhớ rõ ta đã từng nói với Sở huynh, ba năm trước có một người tự xưng là cha ta, muốn đem ta mang đi?”
Sở Tương Tích bừng tỉnh ngộ, trầm ngâm nói_: “Thì ra là hắn…..Khó trách hắn nói có biết đến ngươi, ta còn tưởng rằng hắn chỉ biết đến thân phận Đại hộ pháp Huyền Minh giáo của ngươi thôi.”
-“Hắn đúng là người của Bạch Ngọc tộc”_Phong Ngâm cảm thấy chuyện đời luôn thay đổi.
-“Hắn trước khi đi có nói sẽ báo đáp ta, sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của ta. Nếu sau này gặp chuyện không giải quyết được, có thể xin sự giúp đỡ của hắn.”_Sở Tương Tích nghi hoặc nói_: “ Hắn còn khẳng định, không lâu nữa ta sẽ đi tìm hắn”_Nói xong ngón trỏ không tự giác lại gõ nhẹ trên mặt bàn.
Thấy Nam Cung Kiệt đang cười hướng chính mình đi đến, nhưng phiền não trong lòng Phong Ngâm phút chốc trở thành hư không, vừa cười vừa đứng lên đón y.
Nam Cung Kiệt không thèm để ý dến Sở Tương Tích có ở đó hay không, đi thẳng đến trước mặt Phong Ngâm, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực, sủng nịch cùng hắn kề trán vào với nhau.
Phong Ngâm nghĩ đến Sở Tương Tích vẫn còn ở đây, vẻ mặt không được tự nhiên đẩy y ra, kéo tay y đi đến bàn đá ngồi xuống.
Nam Cung Kiệt tựa hồ như lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Sởi Tương Tích, liền thản nhiên lên tiếng_: “Sở đại phu”.
Sở Tương Tích một tay vuốt cằm, tức giận “hừ” một tiếng thật dài.
Phong Ngâm phải trái nhìn hai người bọn họ, cười lắc đầu, rồi mới hướng Sở Tương Tích nói_: “Sở huynh, lần này vội vàng gọi huynh về, kỳ thật là muốn huynh giúp ta nhìn xem thế nào”.
Sở Tương Tích nghiêm mặt nói_: “Làm sao lại không thoải mái?”_Nói rồi bắt lấy cổ tay Phong Ngâm, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch cho Phong Ngâm.
Phong Ngâm duỗi thẳng tay đặt trên bàn, hơi có vẻ lo lắng nói_: “Đứa nhỏ mới được nhiều hơn 3 tháng, nhưng so với đứa nhỏ thứ nhất đã lớn hơn rất nhiều, không biết có việc gì hay không?”
Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm liếc nhìn nhau một cái, hai người đều khẩn trương nắm chặt tay.
Sở Tương Tích cũng không có gì, chỉ chốc lát sau lại nhíu mi, rồi mới chậm rãi thả lỏng, sắc mặt hiện ra một chút lo lắng.
Thời gian như vạn năm trôi qua, Sở Tương Tích cuối cùng cũng buông tay Phong Ngâm ra, thở ra một hơi, thản nhiên nói_: “Là song thai.”
Nghe được tin tức này, Phong Ngâm vừa mừng vừa sợ, khó thể tin hỏi lai Sở Tương Tích_: “Huynh nói là, ta……”
-“Trong bụng chính là song bào thai”_Sở Tương Tích xác nhận lại lần nữa.
Biết được chính mình thế nhưng lại mang song bào thai, Phong Ngâm kiềm chế không được kích động trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, hưng phấn quay đầu nhìn Nam Cung Kiệt, lại phát hiện biểu tình trên mặt Nam Cung Kiệt nhìn không ra là vui mừng hay lạnh nhạt.