Chương 50
Tại Phù Nguyệt các, Sở Tương Tích đang nhăn mặt nhíu mày trách cứ Phong Ngâm_: “Ngươi nha! Thật không làm cho người ta bớt lo!”
Phong Ngâm suy yếu cười, thật có lỗi nói_: “Làm cho Sở huynh bận tâm rồi.”
-“Quên đi, quên đi. Không có việc gì là tốt rồi.”_Sở Tương Tích thở dài nói_: “Nam Cung Kiệt cuối cùng lần này cũng đã tìm được đường sống từ chỗ ch.ết….”
Một tiếng “cạch” nhỏ truyền đến, cánh cửa gỗ đỏ thẫm bị người đến nhẹ nhàng đẩy ra.
Phong Ngâm quay đầu đi, nhìn thấy Nam Cung Kiệt đang tức giận tựa vào khung cửa không ngừng thở hổn hển, chua xót cười.
Giống như hòn đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, giống như ánh lửa tám năm trước trong lần đầu tiên gặp Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt trong lòng lại một lần nữa gợn sóng.
Lẳng lặng cùng Phong Ngâm đối diện, Nam Cung Kiệt từng bước kiên định đi tới,chỉ còn hai bước nữa chân lại mềm nhũn thì lại ngã nhào xuống đất.
-“Kiệt!”_Phong Ngâm nóng vội nhích người đến liền bị Sở Tương Tích đè hai vai lại
-“Thân mình ngươi đang hư nhược không cần lộn xộn”_Sở Tương Tích ấn Phong Ngâm ngã xuống giường, rồi mới nhìn về phía Nam Cung Kiệt_: “Để cho y tự mình đi đến”.
Phong Ngâm lo lắng nhìn Nam Cung Kiệt, nhìn y như thế nào dùng hết lực toàn thân để đứng lên, rồi mới đi đến bên cạnh mình.
Thật vất vả mới đi đến được bên cạnh giường Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt hư thoát bám vào mép giường mà quỳ rạp xuống đất, bộ ngực trên dưới đều phập phồng.
Tựa như tình cảm của ta và ngươi….. Nam Cung Kiệt cười an ủi, lẳng lặng nhìn Phong Ngâm.
Phong Ngâm chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào khóe miệng cong lên của Nam Cung Kiệt, cười nhợt nhạt, thần sắc nhìn không là bi thương hay là vui.
Hai tay Nam Cung Kiệt nắm chặt lấy tay hắn, ôn nhu nói_: “Ta đã trở về….”_Thấy Phong Ngâm muốn nói, Nam Cung Kiệt liền đưa tay đè lại cánh môi của hắn_: “Nghe ta nói hết lời đã “.
Phong Ngâm hiểu ý gật đầu.
Nam Cung Kiệt cầm lấy tay Phong Ngâm áp lên mặt mình, cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay của hắn, chậm rãi mở miệng_: “Ta thật sự, đã trở lại….Ta đã tìm về được toàn bộ trí nhớ, chính là lúc ở hồ lạnh Huyền Băng….”_Nam Cung Kiệt nghẹn ngào.
Phong Ngâm xúc động, cắn chặt môi.
-“Lúc đó ngươi nói, ta đã làm cho ngươi mất đi bảo bối duy nhất liên quan đến hai chúng ta”_Nam Cung Kiệt thanh âm luôn luôn run rẩy giống như đang chịu đựng một nỗi bi thống thật lớn_: “Nó có phải chính là đứa nhỏ thứ nhất của chúng ta không?”.
Phong Ngâm chậm rãi nhắm mắt lại, lệ theo khóe mắt chảy dài xuống.
-“Thật xin lỗi…. Ta thế nhưng lại,…tự tay giết nó….”_Nam Cung Kiệt cúi đầu nức nở, liên tục hôn lên mi mắt Phong Ngâm cùng với hương vị chua xót.
Phong Ngâm tận lực bình phục tâm tình của mình, nhưng mà chính là vô ích. Khóe mi yếu đuối được Nam Cung Kiệt khẽ hôn lên lại càng tràn ra nhiều nước mắt.
Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt ở khóe mi_: “Phong, tha thứ cho ta, không cần phải hận ta…”
Phong Ngâm gắt gao nhắm mắt, cắn môi không nói gì.
Nam Cung Kiệt vươn đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ khóe môi bị Phong Ngâm cắn phá. Trong miệng đầy mùi vị sắt ngọt, Nam Cung Kiệt lẩm bẩm_: “Phong, mở to mắt ra nhìn ta, nói không cần hận ta……Phong ……”_Nhìn Phong Ngâm vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, Nam Cung Kiệt tuyệt vọng đem đầu thâm nhập thật sâu vào bả vai hắn, đem tay hắn đặt ở tim mình, dùng sức áp vào_: “Nơi này….đau quá…. đau quá….”
Cảm giác có giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên cổ của mình, Phong Ngâm nâng mặt Nam Cung Kiệt lên, chậm rãi mở mắt ra nhìn y_: “Ta cho đến bây giờ cũng chưa từng hận ngươi…”_Vì Nam Cung Kiệt hai máy đầy nước mắt, Phong Ngâm nhìn chăm chú vào hai mắt y, cười an ủi _: “Nếu ta hận ngươi, ta sẽ không đi đến hồ lạnh Huyền Băng, sẽ không có đứa nhỏ thứ hai với ngươi…”
Nghe Nam Cung Kiệt đột nhiên nói ra lời như vậy, Phong Ngâm khó hiểu nhíu mi, vừa định mở miệng nói chuyện lại bị Nam Cung Kiệt dùng một cái hôn chặn lại.
Sở Tương Tích nghe xong lời nói của Nam Cung Kiệt cũng vô cùng nghi hoặc, vừa muốn hỏi lại để hiểu thì liền thấy cảnh như thế, vội không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Nam Cung Kiệt không coi ai ra gì mà cùng Phong Ngâm miệng lưỡi giao triền, bối rối cắn phá môi của hắn. Thẳng cho đến khi hai người không thể hô hấp được nữa, Nam Cung Kiệt mới lưu luyến buông Phong Ngâm ra.
Nam Cung Kiệt cẩn thận mổ nhẹ lên mặt Phong Ngâm_: “Không được nói ra lời sẽ rời khỏi ta, ta sẽ sợ….”_Nam Cung Kiệt ngừng lại, lẳng lặng nhìn vào mắt Phong Ngâm_: “Chỉ cần ta còn sống, sẽ không để người rời khỏi ta…. Cho dù hiện tại chúng ta đã mất đi đứa nhỏ thứ hai, ta vẫn sẽ trước sau như một mà yêu ngươi. Cho dù chúng ta sẽ lại không có đứa nhỏ nữa, ta cũng không để ý…. Cho nên, không cần mà vì những điều đó mà rời khỏi ta. Chúng ta thật vất vả mới nắm chặt được tay đối phương, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy mà buông tay ra?”
Phong Ngâm chậm rãi thở hổn hển, vừa mới hé miệng lại bị Nam Cung Kiệt đè môi lại.
-“Ngươi nói, ngươi sẽ không rời khỏi ta. Ta mới cho ngươi nói chuyện…”_Nam Cung Kiệt vừa chờ mong vừa sợ hãi nhìn Phong Ngâm
Nhìn biểu tình Nam Cung Kiệt tựa hồ như ủy khuất, Phong Ngâm mới đẩy tay Nam Cung Kiệt ra, vừa cười nói_: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi.”_rồi mới đem tay Nam Cung Kiệt đặt lên trên bụng mình, ôn nhu nói_: “Đứa nhỏ cũng sẽ không rời bỏ ngươi….”
Nam Cung Kiệt ngẩn người ra, hết nhìn Phong Ngâm lại nhìn đến bụng Phong Ngâm, miệng mở to không nói được lời nào.
Thấy Nam Cung Kiệt vẻ mặt dại ra, Phong Ngâm đem hai tay mình đặt lên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, nói_: “Đứa nhỏ vẫn còn ở đây, con của chúng ta vẫn còn…..”