Chương 86
Trong phòng họp, không khí cực kì căng thẳng, lạnh như băng. Tất cả mọi người đều biết dạo này tâm trạng của tổng giám đốc rất tệ nên ai cũng cúi đầu thật thấp, chỉ sợ ngước lên không cẩn thận phải chịu trận.
Mạc Ngôn nhìn số liệu báo cáo trong tay nói: “Mấy người đều câm điếc hết rồi à?”
Mấy ông trưởng phòng toát hết mồ hôi lạnh, trong long cầu nguyện tổng giám đốc đừng hỏi tới mình. Cái cảm giác này thật giống hồi nhỏ đi học mà có bài nào không làm được, chỉ cầu mong sao thầy giáo đừng gọi mình lên làm.
Mạc Ngôn tức giận quẳng toàn bộ mớ giấy tờ vào một người đàn ông đứng tuổi: “Ông giải thích rõ ràng cho tôi.”
Trong lòng ông nọ nặng nề, xong đời rồi.
Đột nhiên có tiếng di động vang lên, làm chấn động cả phòng họp, làm tan đi không khí căng thẳng.Chẳng cần hỏi cũng biết là điện thoại của Mạc Ngôn. Trong hoàn cảnh này, còn ai dám mở máy di động nữa.
Mạc Ngôn cũng không thèm quan tâm ai đang gọi mình, không thèm ngó tới, tiếp tục khiến mọi người xung quanh sợ hãi.
Thư ký ngồi bên cạnh tưởng Mạc Ngôn không nghe thấy tiếng điện thoại, mới cầm cái di động đang kêu trên bàn đưa cho anh: “Tổng giám đốc, điện thoại của anh ạ.”
Mạc Ngôn bực bội cầm điện thoại, vừa liếc qua màn hình đang sáng thấy hai chữ “Em yêu”, thì vẻ mặt lập tức thay đổi, chuyển thành vui mừng, hưng phấn. Là An Nhiên đang gọi, là cô chủ động gọi cho anh.
Mạc Ngôn lập tức nói: “Dừng họp”. Tất cả người trong phòng họp tuy không biết là ai gọi nhưng hết sức biết ơn người này. Nhất là người đàn ông đứng tuổi vừa bị Mạc Ngôn gọi.
Điện thoại vang thật lâu, bên kia cũng chưa có người nhận, mà lúc An Nhiên định tắt thì lại thấy đầu dây vang lên giọng nói dửng dưng: “Alô.”
Mạc Ngôn cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong lòng, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Chuyện gì?”
“Hôm nay anh có nhiều việc lắm không?” An Nhiên do dự một lúc mới nói.
Mạc Ngôn nghe được câu này, khóe miệng đã nhếch lên, là cô đang quan tâm anh, cô hỏi anh có bận việc không này.
Đợi nửa ngày cũng không thấy Mạc Ngôn trả lời, An Nhiên gượng gạo nói: “Nếu anh bận rồi, thì thôi vậy.”
“Tôi không bận, cô có việc gì?”
“Buổi tối em đợi anh về ăn cơm.” Giọng An Nhiên lí nhí.
“Được, vậy đi.” Xong Mạc Ngôn lập tức tắt điện thoại, chỉ sợ mình không kìm được cười to ra tiếng. Là An Nhiên của anh nói chờ anh về ăn cơm mà.
Tắt điện thoại xong, An Nhiên quay sang nhìn Phỉ Nhi: “Tôi chỉ muốn thêm một tối nay thôi, sau đó sẽ vĩnh viễn rời đi.”
Phỉ Nhi liếc nhìn cô: “Cô tốt nhất nói được thì làm được, nếu không thì hậu quả cô tự biết đấy”
An Nhiên bắt đầu chuẩn bị bữa tối, cô hi vọng mình trong phần đời ngắn ngủi còn lại, được 1 lần hết lòng nấu cho người mình yêu một bữa cơm ngon