Chương 87
Mạc Ngôn mãi đến 9 giờ mới về nhà, nhưng trời biết là ngay lúc nhận được điện thoại của An Nhiên, anh chỉ hận không thể lập tức bay về ngay. Không được, không được tỏ ra mình quá yêu cô như vậy được, kìm mãi mới đến 9 giờ tối.
Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, rồi lại thấy cô gái đang ngủ gục trên sô pha, trong lòng Mạc Ngôn bỗng thấy rung động. Anh nhẹ bước đến cạnh cô, lẳng lặng đứng ngắm người mình rất yêu ấy. Cô càng lúc càng gầy, nhìn qua mảnh mai đến vậy nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, vẫn khiến anh nao lòng như trước.
Mạc Ngôn không kìm nổi vươn tay vuốt ve khuôn mặt An Nhiên: “Vì sao, vì sao em không chịu ở lại bên anh, vì sao người em yêu lại không phải là anh?”
Cảm nhận thấy có người, An Nhiên chậm rãi mở to mắt: “Anh đã về rồi, xin lỗi em ngủ quên mất.” Nói rồi An Nhiên vội đứng lên đi đến chỗ bàn ăn.
“Đồ ăn nguội rồi, để em hâm lại.”
“Không cần.” Mạc Ngôn tự ngồi xuống ăn cơm.
An Nhiên đang gắp đồ ăn chuẩn bị để vào trong bát anh, lại bị một câu nói của Mạc Ngôn làm cô khựng lại.
“Tôi không ăn tôm.” Mạc Ngôn mặt không chút thay đổi, nói mà không nhìn cô.
An Nhiên ngập ngừng dừng đũa đang gắp con tôm giữa chừng rồi rút về: “Thật xin lỗi, em không biết anh không ăn được tôm.”
Mạc Ngôn ngừng lại, nhìn An Nhiên: “Cô thì biết được gì chứ?”
An Nhiên lúc này mới nhận ra cô không hiểu anh đến thế nào. Hai người cứ thế ngồi ăn không nói với nhau tiếng nào, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng.
“Cô bảo tôi về nhà ăn cơm, không phải chỉ có như thế chứ.” Sau khi ăn xong Mạc Ngôn hỏi, không biết vì sao anh vẫn cứ có dự cảm xấu nên rất muốn biết An Nhiên định nói gì.
An Nhiên cắn môi, không biết nên mở lời thế nào, nhưng chuyện này không thể không nói.
“Em phải đi, đi đến một nơi rất xa, sẽ không quay lại nữa. “
Trong con mắt sâu thẳm của Mạc Ngôn lại dấy lên lửa giận: “Tôi nói rồi, cô đừng mơ tưởng.” Tâm trạng vui mừng, chờ mong của anh đã bị những lời này của An Nhiên làm tan biến. Người đàn bà này làm tất cả cũng chỉ vì muốn anh buông tha.
An Nhiên ngẩng đầu gắng gượng nhìn thẳng vào mắt anh, không chút trốn tránh: “Tôi muốn kết hôn, tôi sẽ kết hôn với anh ấy. Bất kể anh định làm gì, định đối phó với tôi ra sao tôi cũng nhất định sẽ ra đi.”
Mạc Ngôn không còn nghe rõ đoạn sau An Nhiên nói gì, anh chỉ nghe thấy cô nói cô muốn kết hôn với người khác.
“Vì sao? Vì sao? Cô nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?” Mạc Ngôn hét lên với An Nhiên.
An Nhiên không trả lời, hai mắt mở to nhìn sang chỗ khác, cô rất sợ mình không kiềm được lại rơi nước mắt nữa.
“Cô trả lời đi, trả lời tôi đi. Là tôi còn chưa đủ yêu cô sao?” Giọng của Mạc Ngôn đã hơi nghẹn ngào.
Chính là vì anh quá yêu em, An Nhiên không muốn phải thấy Mạc Ngôn đau đớn, khổ sở khi cô ch.ết đi.
“Cô nói đi, cô có yêu tôi không? Chỉ cần một chút thôi cũng được.” Câu hỏi của Mạc Ngôn tựa như một lời van xin.
Im lặng, vẫn là im lặng, cả căn phòng chìm trong sự yên tĩnh đáng sợ.
Mạc Ngôn khẽ cười giễu chính mình: “Tôi biết, cô muốn được tự do. Từ nay về sau, chúng ta coi như không có quan hệ, là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau nữa.”