Chương 74: Ngoại truyện: Mất tự chủ (14)

Dây thừng cột vào bến tàu được tháo ra, chiếc du thuyền rời bến trong tiếng động cơ gầm vang.
Doãn Nghiên Hi nhìn những gã đàn ông đang bao vây mình với ánh mắt phòng bị, cố gắng thương lượng với bọn chúng. “Cô ta cho các anh bao nhiêu tiền? Các anh thả tôi ra, tôi cho các anh gấp đôi.”


Thấy mọi người đều nhìn vào người đàn ông mặc đồ đen ở giữa, Doãn Nghiên Hi đoán đó là người cầm đầu nên nói với hắn ta. “Có thể cô ta không nói với các anh tôi chính là người của chủ tịch tập đoàn Hồng Thái, các anh động vào tôi sẽ chuốc lấy phiền phức.”


“Chắc anh cũng biết Thẩm Thị ở Hongkong đúng không? Doãn Nghiên Hi biết nhà họ Thẩm rất có uy trong giới xã hội đen, hy vọng mang họ ra sẽ dọa được đối phương. “Vị hôn thê của Thẩm Mục Phạm là bạn thân của tôi, nếu tôi bị tổn thương thì chắc chắn họ sẽ không tha cho các anh.”


Quả nhiên người mặc đồ đen có hơi chần chừ, mày cũng nhíu lại nhưng chỉ chốc lát đã trở nên bình thường. “Bọn tôi chỉ nghe lời của anh Long.”
“Vậy để tôi nói chuyện với anh ta.” Doãn Nghiên Hi tỏ ra biết điều. “Các anh cũng không muốn chuốc lấy phiền toái đúng không?”


Người kia do dự một chút bèn móc điện thoại ra dùng tiếng Thái nói chuyện. Doãn Nghiên Hi không hiể tiếng Thái, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn ta. Nhưng từ vẻ mặt ngày càng nặng nề của hắn, cô biết chuyện không hề thuận lợi như cô nghĩ. Cô hít sâu một hơi, nhân lúc những người khác đều tập trung sự chú ý về phía người đó thì lẳng lặng nhích về phía lan can.


Với độc độ nhanh thế này, nhảy xuống rất có thể sẽ bị cuốn vào chân vịt, cũng có thể sẽ bị té ch.ết nhưng cô thà ch.ết cũng không để cho bọn người này làm nhục.


available on google playdownload on app store


Quả nhiên, sau khi gật đầu lia lịa xong, người kia ngắt máy, không nhìn cô mà nói vài câu gì đó với những người khác Đúng lúc anh ta vung tay ra hiệu “lên” thì Doãn Nghiên Hi đột nhiên nhảy qua lan can, rơi thẳng xuống biển.
***
Khi Nghiêm Chinh chạy đến bến tàu thì nhìn thấy cô đang rơi xuống biển.


Nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh, giống như một con dao đâm vào tim khiến anh thất thanh kêu lên: “Nghiên Hi…”


Tiếng hét như đứt gan ruột làm chấn động tất cả những người đang bận rộn trên bến. Nhìn theo tầm mắt anh, một người tinh mắt nhìn thấy một chấm nhỏ đang trôi trong biển, chủ chiếc thuyền còn chưa dừng lại hẳn lập tức gọi Nghiêm Chinh. “Mau lên đi, bây giờ qua đó chắc còn kịp.”


Không kịp nói cảm ơn, Nghiêm Chinh vội bước lên tàu. Chủ thuyền tăng tốc chạy về phía Doãn Nghiên Hi. Vài chiếc thuyền vừa cập bến khác cũng đồng loạt chuyển hướng, bám sát theo sau.


Bên kia, bọn đàn ông trên du thuyền bị biến cố này khiến cho ngẩn ngơ. Một lát sau, tên cầm đầu hoàn hồn lại trước nhất. “Dừng lại, lập tức dừng lại.”
Cuối cùng thuyền cũng dừng lại. Tên cầm đầu chỉ vào ba người. “Tụi bay xuống cứu nó lên đây.”


Ba tên bị điểm danh lập tức cởi quần áo, đang chuyển bị mang phao nhảy xuống thì đột nhiên nghe ở đuôi thuyền có người báo lại. “Đại ca, phía bên kia đang có rất nhiều thuyền chạy lại.”
Tên cầm đầu nhìn sang, quả nhiên phát hiện gần 10 chiếc thuyền đang chạy về phía này.


“Hình như là đến cứu cô ta.” Một tên hoảng hốt nói. “Hay là chúng ta chạy thôi. Bị bọn họ phát hiện thì tiêu đời.”
Đảo mắt nhìn Doãn Nghiên Hi và đoàn thuyền vài lần, tên cầm đầu đưa ra quyết định. “Đi thôi.”


Mối lo bị bắt về đã đi xa, nhưng một nguy hiểm khác lại đang vây lấy Doãn Nghiên Hi.
Mặc dù chiếc du thuyền không cao lắm nhưng khi cô nhảy xuống, du thuyền đang chạy với tốc độ cực nhanh, cộng thêm khi cô nhảy xuống biển, có một lực cực lớn đánh mạnh vào người.


Không được ngất đi. Nếu ngất đi thì sẽ ch.ết chắc. Cô cắn mạnh môi, buộc mình phải tỉnh táo. Sau đó, khi cô cố gắng ngoi ra khỏi mặt nước, định sải tay bơi thì một cơn đau dữ dội truyền đến từ phía vai phải.


Tiêu rồi. Có lẽ lúc nhảy xuống khỏi lan can đã bị thương đến cơ. Doãn Nghiên Hi nghiến chặt răng, không ngừng tự nhủ với bản thân cố gắng chịu đựng, chỗ này không xa bờ cho lắm, chỉ cần cô bơi khoảng 1000 mét nữa là sẽ có cơ hội được cứu.


Nhưng những cơn sóng biển mặt chát không ngừng xô tới. Cô ra sức quẫy hai chân, cố gắng bơi bằng tay trái… Bộ quần áo dày nặng trên người cộng với nước biển đã nhanh chóng làm tiêu hao sức lực của cô.


Thấy người cô ngày càng nặng, từ từ chìm xuống, lòng Nghiêm Chinh nóng như lửa đốt. Anh vừa giục chủ tàu lá nhanh hơn nữa vừa cởi quần áo ra. Khi thuyền chạy đến gần cô, không đợi nó dừng lại, anh liền nhảy xuống, lặn một hơi đến bên cạnh cô, từ dưới nâng cơ thể đã chìm của cô lên.


Doãn Nghiên Hi đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên nhẹ hẫng, cảm giác áp bức khó thở vì bị nước biển đánh vào không còn nữa, có điều khoang mũi và khoang miệng đều tràn ngập vị mặn chát. Trong mơ hồ, cô nghe ó người gọi tên mình. Cô muốn mở mắt ra nhưng mí mắt rất nặng, không thể nào mở được.


Dưới sự giúp đỡ của những người khác, Nghiêm Chinh đưa Doãn Nghiên Hi lên thuyền, vừa làm hô hấp nhân tạo vừa cấp thiết gọi tên cô. “Nghiên Hi, Nghiên Hi…”


Đáng tiếc, bất luận anh có gọi thế nào thì Doãn Nghiên Hi vẫn nhắm chặt mắt, không có bất cứ phản ứng gì. Cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô, nhìn đôi môi không còn chút sức sống, cảm nhận trái tim đập yếu ớt của cô… Từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác sợ hãi cùng cực, những ngón tay nhấn trên ngực cô không ngừng run lên.


Cô sẽ không sao đâu. Anh không cho phép cô có chuyện gì. Lòng anh cương quyết lập lại ý nghĩ này.
“Khụ, khụ…” Vài tiếng ho vang lên, nước biển bị dồn nén trong cổ họng cô được ho ra.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”


Theo tiếng hò reo đầy hưng phấn của những người xung quanh, trái tim nhấp nhỏm bất an của Nghiêm Chinh cũng bình tĩnh lại. Anh bế cô lên, kích động hôn lên mặt, lên trán, lên môi cô.


Doãn Nghiên Hi vừa tỉnh lại, yếu đuối đến nỗi không nói nên lời, chỉ cảm thấy bị anh ôm chặt, chặt đến nỗi cô sắp không thở được. May mà Nghiêm Chinh nhanh chóng nhận ra nên thả lỏng tay, nhận lấy chiếc khăn một ai đó đưa tới, bọc cô lại. “Đừng sợ, không sao nữa rồi.”


Doãn Nghiên Hi gật đầu, yên tâm dựa vào lòng anh. Nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến cô dần thả lỏng, mắt càng ngày càng nặng. Bên tai vẫn có tiếng của Nghiêm Chinh, nhưng cơ thể ngày càng mệt, ý thức cũng ngày càng mơ hồ, cuối cùng cô không biết gì nữa cả.


“Nghiên Hi.” Nghiêm Chinh sốt ruột gọi lần nữa, vẻ mặt lại mất đi sự bình tĩnh.
May mà đúng lúc này, thuyền đã cập bến, xe cấp cứu gọi trước đó cũng đã đến nơi.


Nghiêm Chinh theo nhân viên cứu hộ lên xe, nhìn bọn họ cấp cứu cho cô mà như đứng trên chảo lửa. Nỗi sợ hãi mất đi cô giống như một con thú dữ đang gặm cắn trái tim anh, khiến anh đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.


Như một thế kỷ trôi qua, nhân viên cứu hộ mới dừng lại, bình tĩnh tuyên bố. “Các dấu hiệu cho thấy vẫn bình thường.”
Nghe tiếng vang nhịp nhàng của máy đo điện tâm đồ, Nghiêm Chinh nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, một giọt nước mắt rơi xuống.
Cảm ơn trời đất, đã cho anh có lại cô.


Bận rộn xong, nhân viên cứu hộ mới phát hiện anh vẫn đang ở trần nên vội lấy một cái khăn đưa cho anh. “Anh khác vào trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Nghiêm Chinh cảm ơn, dùng điện thoại trên xe liên lạc với trợ lý, bảo anh ta đưa quần áo vào bệnh viện.


Trên đường đến bệnh viện, Doãn Nghiên Hi tỉnh lại một lần, trả lời câu hỏi của bác sĩ rồi lại hôn mê.
“Anh đừng lo lắng quá, cô ấy chỉ bị cạn kiệt sức lực nên mệt quá thôi.” Nhân viên cứu hộ an ủi Nghiêm Chinh.


Nghiêm Chinh gật đầu, nhìn điện tâm đồ, cố gắng nở nụ cười. “Tôi biết, cô ấy đã không sao nữa rồi.”
Nhưng không ai trong số họ ngờ được rằng phán đoán này còn quá sớm.


Khi cửa phòng bệnh được mở ra, Nghiêm Chinh lập tức bước tơi, níu áo bác sĩ. “Vợ tôi thế nào rồi?” Ngay giây phút anh nói với ba mẹ sẽ không cưới ai ngoài cô, anh đã nhận định cô là vợ của mình.


Bác sĩ lắc đầu, vẻ mặt nặng nề. “Không tốt cho lắm. Chúng tôi phát hiện dây chằng ở vai phải của cô ấy bị tổn thương, còn có não bị chấn động nhẹ. Nghiêm trọng nhất là phôi thai của cô ấy có dấu hiệu bị bong ra.”
Phôi thai? Nghiêm Chinh ngạc nhiên, buột miệng thốt lên. “Cô ấy có thai à?”


“Anh không biết sao?” Bác sĩ giở bệnh án ra, báo. “Căn cứ theo độ lớn của thai, chúng tôi đoán vợ anh đã có mang khoảng hai tháng rồi.”
“Có điều…” Bác sị ngập ngừng, nói: “ANh phải chuẩn bị tâm lý, có thể sẽ không giữ được đứa bé này.”


Chuẩn bị tâm lý? Chuẩn bị cái con khỉ ấy! Một giây trước anh được nghe tin mình sắp làm cha mà không có sự chuẩn bị nào. Một giây sau lại tàn nhẫn nói với anh có thể đứa bé không giữ được. Ông trời, ông đang cố tình trêu đùa con đúng không?


Lòng đau như bị dao cắt, anh nắm chặt tay, hít sâu một hơi, khôi phục lại lý trí cần có. “Anh nói là có thể thôi đúng không? Nói cách khác là vẫn có cơ hội giữ lại, đúng chứ?”
Bác sĩ gật đầu. “Chúng tôi sẽ cố hết sức. Nhưng vì vợ anh quá yếu, cho nên khả năng sảy thai rất lớn.”


“Tôi biết rồi, mong các anh cố gắng giúp cho.” Nghiêm Chinh thành khẩn nhờ.
Ra khỏi phòng cấp cứu, Nghiên Hi được đưa đến phòng bệnh đặc biệt. Nghiêm Chinh liên lạc với những bác sĩ phụ khoa nổi tiếng nhất xứ Cảng đến hội chẩn, kết luận được đưa ra vẫn là cố gắng hết sức, chờ xem ý trời.


Liên Hi nhận được tin, vội vã chạy đến. Nhìn cô bạn thân nằm trên giường cùng người đàn ông tiều tụy bên giường, anh hỏi nhỏ. “Đã tr.a ra được là ai làm chưa?” Thật ra không cần hỏi thì anh cũng đoán được là chuyện này không thể không liên quan đến Lâm Nhân.


Nghiêm Chinh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Anh tính xử lý thế nào đây?” Liên Hi lại hỏi.
Hai tay nắm chặt tay cô, mắt Nghiêm Chinh toát lên vẻ phẫn nộ chưa từng có. “Tôi sẽ không tha cho cô ta.”


Lâm Nhân biết chuyện đã đổ bể nhưng vẫn không hoảng loạn. Giống như cô ta đã nói trước đó, không có bằng chứng thì không ai làm gì được cô.
Đáng tiếc, cô ta đã đánh giá quá thấp năng lực của Nghiêm Chinh.


Ngày thứ hai khi Doãn Nghiên Hi nhập viện, cô ta vừa ra ngoài là đã bị ngăn xe lại. “Cô Lâm, mời đi theo chúng tôi một chuyến.” Lâm Nhân nhận ra người chặn đường, là giám đốc an ninh của Nghiêm Chinh.


“Các anh có chuyện gì không? Bây giờ tôi phải ra ngoài.” Lâm Nhân không chịu xuống xe, muốn bảo lái xe nổ máy đi nhưng ai ngờ xe còn chưa nổ máy thì tài xế đã bị thu phục.
“Thật xin lỗi, e là cô không tự quyết được đâu.” Giám đốc an ninh kéo cô ta xuống xe không chút khách khí, nhát vào trong xe mình.


Cô ta bị dẫn đến khách sạn trong nỗi bất an. Khi nhìn thấy anh Long với mặt mũi bầm dập thì hiểu rõ chuyện đã bị bại lộ. Có điều cô ta vẫn khăng khăng phủ nhận trước những lời buộc tội của anh Long. “Tôi hoàn toàn không biết người này, nhất định là có người muốn hãm hại tôi, phá hoại quan hệ giữa tôi và anh Nghiêm Chinh.”


“Đúng rồi, chắc chắn là có người mua chuộc kẻ này. Các anh mau tr.a hỏi hắn ra xe rốt cuộc là ai muốn hãm hại tôi.”
“Chuyện đến nước này mà cô còn chối cãi được sao.” Một giọng nói vang lên ngắt lời cô ta.


Lâm Nhân quay đầu lại, thấy Nghiêm Chinh đang chậm rãi bước vào thì vội vàng nhào tới, khóc lóc trông rất đáng thương. “Anh Nghiêm Chinh, anh phải tin tưởng em, không phải là do em làm. Ngay cả động vật nhỏ mà em còn không nỡ làm hại, nói chi là làm ra những chuyện hại người này.”


Nghiêm Chinh đẩy cô ta ra với vẻ ghét bỏ. “Cô còn định giả vờ đến bao giờ? Cô tưởng tôi là thằng ngốc, mặc cho cô lừa gạt nữa sao?”
“Em không có…” Lâm Nhân khóc kể. “Anh Nghiêm Chinh, em thật sự không có làm, anh đừng tin bọn chúng nói bậy, hoàn toàn không có chứng cứ mà.”


“Không cần chứng cứ đâu.” Nghiêm Chinh quát lên. “Tôi không phải là quan tòa, không cần phải nói chứng cứ với cô.”
Đã nói đến nước này, Lâm Nhân không muốn diễn tiếp nữa, quyết định trở mặt. “Nếu đã thế thì anh định làm gì tôi? Giao tôi cho cảnh sát hay là dùng cực hình riêng?”


“Cô đã phạm pháp thì đương nhiên phải ngồi tù. Không chỉ lần này mà còn chuyện sai khiến kẻ khác hãm hại em gái mình cùng đụng ch.ết ba và em trai của Nghiên Hi 10 năm trước.”


“Ha ha ha…” Lâm Nhân cười to, liếc nhìn anh với vẻ khinh khỉnh. “Vậy anh ngàn lần đừng nói với cảnh sát năm đó anh đã sai người giúp tôi ngụy tạo chứng cứ không uống rượu lái xe.”


Thấy Nghiêm Chinh ngẩn ra, Lâm Nhân cười lạnh. “Thế nào, anh quên rồi à? 10 năm trước, anh còn đang học ở Mỹ, có lần tôi gọi điện thoại cho anh nói mình bị bắt vì say rượu lái xe, không muốn để lại lý lịch xấu. Kết quả là anh nói sẽ giúp tôi.”


“Là lần đó sao?” Nghiêm Chinh ngạc nhiên, không dám tin mình đã trở thành đồng lõa trong lúc vô ý.
“Nói tới thì còn phải cảm ơn anh đấy. Nếu không nhờ anh giúp tôi lấy báo xáo xét nghiệm khác thì có thể tôi sẽ bị khởi tố rồi.”


“Anh đoán xem nếu Doãn Nghiên Hi biết chuyện thì có hận ch.ết anh không? Dù sao cũng chính anh đã giúp tôi ung dung ngoài vòng pháp luật mà.”
“Im miệng.” Nghiêm Chinh tức giận quát. “Là cô gạt tôi.”


“Vậy thì sao?” Lâm Nhân cười lạnh. “Anh cảm thấy Doãn Nghiên Hi sẽ tin à? Chỉ cần tôi khăng khăng nói anh biết rõ sự tình thì cô ta sẽ không tin anh.”
Cô ta nói đúng. Anh không chắc là Nghiên Hi sẽ tin mình. Nói chính xác hơn, anh không có lòng tin là sẽ được Nghiên Hi tha thứ.


Như nhìn ra vẻ do dự của anh, Lâm Nhân thừa cơ đề nghị. “Tôi có thể giúp anh. Chỉ cần anh không truy cứu chuyện trước đây thì tôi có thể khiến cô ta tin anh.”
Nghiêm Chinh im lặng giây lát, sau đó nhếch môi. “Xem ra cô không hiểu tôi rồi. Đời tôi ghét nhất là bị người ta uy hϊế͙p͙.”


“Tôi không muốn uy hϊế͙p͙ anh, tôi chỉ muốn giúp anh…”
“Không cần.” Nghiêm Chinh ngắt lời cô ta. “Cô để dành mà giúp mình đi.” Có những chuyện anh cần tự mình đối mặt. Quan trọng hơn là anh tuyệt đối không tha thứ cho những kẻ có ý đồ làm hại Doãn Nghiên Hi.






Truyện liên quan