Chương 75: Ngoại truyện: Mất tự chủ (15)] (Toàn văn hoàn)
Doãn Nghiên Hi mê man ngủ ba ngày. May là trong ba ngày này, nguy cơ sảy thai khiến mọi người lo lắng đã không xảy ra, kết quả kiểm tr.a những mặt khác cũng dần dần bình thường, lúc này mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nghiêm Chinh vẫn luôn túc trực bên giường của cô một tấc cũng không rời.
Mỗi một lần cô từ trong mơ màng tỉnh dậy khuôn mặt anh luôn luôn hiện hữu trước mắt cô.
Cô chăm chú nhìn anh, lồng ngực dâng lên từng cơn đau thắt. Những lời trong cuộc đối thoại ngày hôm qua của ah và Thẩm Mục Phạm dần dần hiện lên trong đầu.
“Ông đã hủy hôn với Lâm Nhân?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Anh cúi đầu ừ một tiếng.
“Ông định nuốt trọn Lâm Thị?”
“Đó là tâm nguyện của cô ấy.”
Thẩm Mục Phạm im lặng trong chốc lát, như là nhớ tớ chuyện gì đó: “Tôi từng nghe Chi Âm nói, lúc trước có một công ty tài chính bí mật, đó là ông giúp bọn cô ấy sao?”
Nghiêm Chinh không trả lời, xem như thừa nhận.
“Tôi đoán được là ông.” Quen nhau nhiều năm, anh sao lại không biết năng lực của Nghiêm Chinh. Nếu bản thân anh đã có thể điều tr.a ra mục đích của Doãn Nghiên Hi, anh tin tưởng Nghiêm Chinh sớm đã phát hiện ra. Co điều… Thẩm Mục Phạm thở dài, một khi đã vướng vào lưới tình thì khó mà thoát được, khôn khéo như bọn họ, gặp được người con gái mà mình thích, rốt cuộc cũng chỉ có thể giả ngu mà thôi..
“Về phần Lâm Nhân, ông định sẽ giao cô ta cho cảnh sát sao?”
“Cô ta đã làm nhiều chuyện ác như vậy hẳn là phải chịu sự trừng phạt thôi.”
“Nhưng mà …” Thẩm Mục Phạm chần chờ, “Vạn nhất cô ta làm liên lụy đến ông, chỉ sợ…”
“Tôi đã có chuẩn bị tâm lý, chuyện gì thuộc trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không trốn tránh.” Nghiêm Chinh liếc nhìn Nghiên Hi, ánh mặt lộ ra tia ưu tư. “Tôi chỉ sợ cô ấy không chịu tha thứ cho tôi.”.
Thẩm Mục Phạm vỗ vỗ bờ vai của anh. “Năm đó ông cũng là bị Lâm Nhân lừa dối, không phải là cố ý, cô ấy sẽ hiểu thôi.”
Sẽ thế sao? Với tính cách quật cường, cố chấp của cô, thật sự cô có thể tha thứ cho sai lầm của anh năm đó sao? Nghiêm Chinh cười chua xót, cầm tay cô giơ lên môi hôn, thì thào nói nhỏ. “Em yêu, thực xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh được không?”.
Tha thứ cho anh hay không? Nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, Doãn Nghiên Hi nói với chính mình, thôi đi, chỉ cần anh thẳng thắn giải thích với cô, cô sẽ thực sự không để ý nữa.
Dưới sự chăm sóc tận tình chu đáo của Nghiêm Chinh, Doãn Nghiên Hi nhanh chóng hồi phục sức khỏe, đứa bé trong bụngcũng dần dần ổn định.
Mặt khác, Nghiêm Chinh thông qua Chính Khởi ác ý thu mua Lâm Thị, ép nhà họ Lâm phải lao vào cuộc tranh đoạt cổ phần với Chính Khởi, sau đó ngay tại thời điểm mấu chốt tiêu diệt nguồn tài chính của Lâm Thị khiến cho nguồn tài chính bị đứt đoạn, không thể không tuyên bố phá sản.
Chẳng qua cơn ác mộng của nhà họ Lâm vẫn chưa chấm dứt. Bởi vì cảnh sát nắm được chứng cớ mới cho nên đồng thời tái điều tr.a vụ năm đó Lâm Nhân say rượu lái xe và vụ việc Toa Tao bị cưỡng bức tập thể. Vài nhân chứng quan trọng lần lượt đứng ra làm chứng, cho nên đang chờ đợi thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm chính là lao ngục.
Trong lúc nhất thời, chuyện này trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người lúc ‘trà dư tửu hậu’. Tin Nghiêm Chinh vì người đẹp mà giận dữ nhanh chóng được đồn đãi khắp nơi, còn Doãn Nghiên Hi trở thành hồng nhan khiến Nghiêm Chinh đại nghĩa diệt thân.
Cũng có đám nhà báo nhanh chóng đánh hơi điều tr.a ra mối quan hệ giữa Bạch Chi Âm và Doãn Nghiên Hi, liên kết với vụ ồn ào “tình yêu Thẩm – Bạch” trước đó đã hùng hồn viết lên một số lời đồn động trời, đối với những việc hai vị thiếu gia nhà họ Thẩm và Nghiêm đã làm, họ biến hai chàng trai độc thân cấp kim cương này thành “cuồng si vì tình”, nhuốm màu sắc cổ tích lên câu chuyện tình yêu của ho, khiến cho không ít các cô gái lại dệt mộng có thể gả cho hoàng tử.
Ông bà Nghiêm vốn cảm thấy con trai mình ra tay quá tàn nhẫn với nhà họ Lâm, nhưng vừa nghe được chuyện Lâm Nhân dám dùng thủ đoạn hại Doãn Nghiên Hi, suýt nữa làm cho bọn họ không được bế cháu nội, tức giận vô cùng nói nhất định sẽ khiến cho nhà họ Lâm gia phải chịu trừng phạt. Hai ông bà đang nóng lòng được ôm cháu còn ngàn đinh vạn dặm căn dặn con trai: “Con mau chóng cưới Nghiên Hi về ngay cho ta…”
Căn bản là… Nghiêm Chinh vốn đã chuẩn bị nhẫn từ lâu nhưng vẫn chậm chạp không dám cầu hôn. Bởi vì anh còn chưa dám thẳng thắn nói chuyện thừa nhận sai lầm vì bất cẩn của mình năm xưa.
Ban đầu là vì anh lo lắng cô bệnh nặng mới khỏe lại, sợ cô sau khi biết mọi chuyện cảm xúc sẽ bị kích động ảnh hưởng đến thân thể. Nhưng thời gian càng trôi đi dũng khí trong anh cũng dần dần tiêu tan…
Anh không dám, chính xác mà nói, là không tự tin tình yêu của cô với anh đủ để hóa giải sai lầm này của anh.
Bên này anh không dám nói, bên kia Doãn Nghiên Hi đang đợi anh thành thực thừa nhận với mình. Ngày qua ngày những hy vọng ban đầu dần bị thất vọng, tức giận, cùng sự cố chấp xâm chiếm tất cả cảm xúc của cô.
Vì vậy, vào buổi tối trước ngày xuất viện, khi Nghiêm Chinh từ sở cảnh sát đi tự thú trở về, chuẩn bị thành thực thừa nhận tất cả với cô, thì cô đã biến mất.
Trên giường bệnh để lại một tờ giấy. “Tôi không nói không có nghĩa là không biết.”.
Nghiêm Chinh bừng tỉnh, hối hận đến đau thắt tim gan…
Anh chạy về nhà như nổi điên, kéo ngăn tủ đựng giấy tờ của cô ra, không thấy hộ chiếu của cô. Anh vội vàng sai cấp dưới liên hệ với sân bay, còn bản thân anh thì nhưu điên cuồng lao tới sân bay, nhưng thứ anh thu được cũng chỉ là tin chuyến bay của cô đã cất cánh trước đó hai giờ.
Hai giờ trước? Khi đó anh đang chuẩn bị đi sở cảnh sát lấy lời khai, mà cô còn nhắn cho anh một tin nhắn. “Buổi tối em muốn ăn cháo ở tiệm Hòa Ký. Anh mua về chúng ta cùng ăn được chứ?”
“Buổi chiều anh còn có việc bận, có thể sẽ muộn một chút mới về, hay là để anh bảo Tiểu Vương mua về cho em ăn trước?”
Cô đã trả lời thế nào? Cô nói. “Không cần, em muốn chờ anh về ăn cùng em.” Chờ anh về cùng ăn? Kỳ thật cô là vì muốn kéo dài thời gian. Cô gái không tim không phổi này, ngay cả bỏ đi cũng phải dùng kế.
Cô đã sớm biết tất cả, nhưng vì sao cô không hỏi anh, không cho anh cơ hội giải thích. Chẳng nhẽ cô không vướng bận, không nhớ tới dù chỉ một chút tình cảm của hai người, không nể mặt con của hai hai người hay căn bản là từ đầu đến cuối cô chưa từng yêu anh?
Anh hận thấu tim sự tính toán thâm sâu của cô nhưng lại không lỡ buông tay cô gái không lương tâm này. Đáng giận chính là lúc này anh không có cách nào có thể đuổi theo cô, bởi vì anh mới đi tự thú ở sở cảnh sát về. Theo quy định anh không thể rời khỏi Hongkong, phải chờ dến khi điều tr.a kết thúc mới có thể xuất cảnh.
Cho dù anh không thể đi tìm cô nhưng cũng không có bất kỳ trở ngại nào ảnh hưởng đến việc anh biết tin tức về cô. Nhờ mạng lưới liên lạc rộng khắp của bạn bè, anh biết cô đang ở Châu Âu. Ngắm nhìn những bức ảnh chụp, video của thám tử gửi về, vẻ mặt cô hoặc trầm tư, hoặc ngẩn người, khi thì nhíu chặt mày… tựa như miếng đậu phụ phơi khô, không một bức ảnh nào thấy cô nở nụ cười.
Cô không vui, e rằng dù đang ở thắng cảnh du lịch tươi đẹp nhất cô vẫn không vui.
“Là vì em đang nhớ anh sao?” Nghiêm Chinh vuốt ve khuôn mặt tái nhợt trên bức ảnh, vừa giận lại vừa yêu mắng: “Em đúng là cô gái ngốc nghếch”
Rome, trạm du lịch thứ tư của Doãn Nghiên Hi tại Châu Âu.
Khi còn học cấp ba, cô từng có dự định, khi vào đại học cô phải tận dụng thời gian để du lịch toàn Châu Âu. Nhưng tai nạn của ba và em trai, sau đó là sự suy sụp tinh thần rồi ra đi của mẹ đã khiến cô quên hết tất cả mơ ước và dự định, mang theo kế hoạch báo thù nặng nề, dựa vào thù hận chống đỡ bản thân tiếp tục phải sống…
Hiện giờ, thù đã báo, Lâm Nhân đã bị trừng phạt đích đáng, niềm hy vọng để sinh tồn của cô bỗng chốc sụp đổ. Rốt cuộc cô có thể thực hiện những kế hoạch, dự định khi còn trẻ, nhưng mà cô không cảm thấy vui sướng. Thậm chí một chút vui vẻ cũng không.
Lồng ngực tựa như bị mất đi thứ gì đó, trống vắng khó chịu.
Cô lại được tin, trước thời điểm cô rời đi, Nghiêm Chinh đã đi tự thú, nói rõ sai lầm năm đó đã cung cấp chứng cứ giả cho Lâm Nhân, nhưng chẳng qua anh cũng là bị Lâm Nhân lừa gạt, hơn nữa đã thành thực nhận tội, cho nên Viện kiểm sát không có khởi tố anh mà chỉ khiển trách cảnh cáo.
Cô biết vì cô nên anh làm vậy. Anh là người có trách nhiệm, vẫn luôn là như vậy. Kẻ vô trách nhiệm chính là cô, tựa như tin nhắn vội vã đầy trách cứ ngày đó khi cô rời khỏi Hongkong anh gửi cho cô: “Doãn Nghiên Hi, dựa vào đâu mà em đùa giỡn tôi chán rồi liền quay lưng bỏ đi?”
Tưởng tượng đến dáng vẻ tức giận của anh, Doãn Nghiên Hi không khỏi mỉm cười, từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu, áp lên trên cái bụng đã hơi nhô cao, nhỏ giọng thủ thỉ. “Cục cưng, chúng ta trở về tìm ba đi.”
Bướng bỉnh lâu như vậy, đã đến lúc phải hiểu chuyện rồi.
Ném đồng tiền xu vào trong hồ ước nguyện, cô xoay người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghiêm Chinh mặc áo khoác dài đang đứng cách đó không xa.
Cô mở to hai mắt, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy. Chẳng lẽ là vì quá nhớ anh cho nên đang nằm mơ? Cô nhéo một cánh tay. Đau, là thật…
Cô nhìn anh từng bước tiến gần lại phía mình, ngắm bộ dạng của anh thật kỹ. Mới một tháng ngắn ngủi, hình như anh đã gầy đi rất nhiều. Nhìn khuôn mặt điển trai tựa như tượng tạc của anh, giờ khắc này, cô mới phát hiện bản thân mình nhớ anh đến nhường nào.
Nghiêm Chinh đi tới, đứng trước mặt cô, lặng yên nhìn vào mắt cô…
Doãn Nghiên Hi nhìn anh mà khóe mắt cay cay, nước mắt tựa như chuỗi châu bị đứt không ngừng tuôn rơi.
“Đừng khóc.” Nghiêm Chinh dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, đau lòng nói. “Anh biết em không muốn gặp anh, vậy anh đi.”
Ai nói cô không muốn gặp anh. Tay Doãn Nghiên Hi giữ chặt tay áo anh, lắc lắc đầu.
Như là hiểu được điều gì đó, Nghiêm Chinh ôm chầm lấy cô, bờ môi lửa nóng tấn công, thẳng tiến vào trong, chơi đùa cùng đầu lưỡi của cô, nói hết những nhớ nhung trong mấy chục ngày đêm đã qua của anh.
Hôn tận đến khi Doãn Nghiên Hi không thở nổi, anh mới lưu luyến mà buông cô ra, bàn tay áp vào mặt cô, lời nói khó nén sự kích động: “Em biết không, trước khi đến đây anh đã tự nhủ với chính mình, nếu em giữ anh lại, cho dù em không yêu anh, cuộc đời này anh cũng sẽ không bao giờ buông em ra nữa.”
Doãn Nghiên Hi nhìn vào đáy mắt anh, nơi đó chứa đầy sự ngang tàng, cố chấp và kiên định. Đột nhiên, cô bừng tỉnh nhận ra nếu mình bỏ lỡ người đàn ông này thì quả là ngốc nghếch biết bao. Nếu cô từng nhìn kỹ vào mắt anh, tất nhiên sẽ biết anh yêu cô nhiều bao nhiêu. Thế mà cô lại muốn từ bỏ. May mắn, anh đã đến đây…
Nắm chặt bàn tay anh, nâng lên, khóe miệng khẽ mỉm cười, cô nhẹ nhàng nói ra lời nói vẫn luôn giấu trong đáy lòng: “Nghiêm Chinh, em yêu anh.”
Nghiêm Chinh ngây ngẩn cả người, đôi mắt đen thẳm tràn ngập kinh ngạc, cảm động cùng không thể tin. Sau đó, anh đột nhiên hét lớn, dùng ngữ khí đe dọa che giấu kích động cùng vui sướng của bhản thân. “Sao em lại cướp những lời anh muốn nói hả?”.
Tiếp theo, khi cô cười vui sướng, anh lấy từ trên cổ xuống một sợi dây chuyền, tháo chiếc nhẫn trên đó ra, quỳ một chân, trịnh trọng hứa hẹn. “Anh biết trước kia anh đã làm một số chuyện không đúng làm tổn thương đến em, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội sửa sai. Hãy đồng ý lấy anh, hãy để anh dùng quãng đời còn lại để yêu em, dù ch.ết cũng không rời xa.”
Rome là một thành phố lãng mạn, trước hồ ước nguyện vẫn thường chứng kiến rất nhiều cảnh cầu hôn. Nhưng cho dù có nhìn thấy bao nhiêu lần cũng đều khiến người ta hứng khởi.
Tại giây phút Nghiêm Chinh quỳ xuống, du khách không hẹn mà cùng ùa tới. Khi anh giơ nhẫn lên, mọi người đều dùng tiếng Anh hô lên: “Đồng ý đi, đồng ý đi…”
Dưới những tiếng reo hò như nước thủy triều, Doãn Nghiên Hi giơ tay trái ra, gật đầu.
Nghiêm Chinh run rẩy đeo nhẫn cho cô, sau khi trình diễn một nụ hôn dài lãng mạn, anh ôm lấy cô, hưng phấn mà quay vòng, miệng vẫn không ngừng nói: “Cám ơn, cám ơn em…”
Nhìn người đàn ông tựa như trẻ con cùng hồ ước nguyện ở phía sau, Doãn Nghiên Hi hạnh phúc đến rơi lệ. Kỳ thật người phải cám ơn chính là cô, cám ơn sự kiên trì của anh, cám ơn sự không nản không rời của anh…