Chương 2
“Oa lớp đẹp quá!”
Trang nhìn quanh lớp học rồi mỉm cười.
“Các em, mau vào lớp!”
Một bà cô tóc ngắn diện toàn màu đen bước vào khiến chúng tôi giật mình.
“Bây giờ tôi sẽ xếp chỗ ngồi sau đó giảng vài nội quy rồi các em về kí túc xá nghỉ ngơi. Cô tên là Hương.”
Cô giáo hắc ám (cô ấy mặc đồ đen mà!) lên tiếng rồi bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi.
Mười lăm phút sau…
“Oái, em không ngồi với con mập này đâu!”
Một nam sinh kêu lên.
“Em không ngồi với thằng bẩn bẩn này đâu!”
Một nữ sinh khác kêu lên. Tôi nhìn xung quanh lớp, Trang ngồi với Tiến, Lam ngồi với Thảo, chị Dương ngồi với Thư còn tôi… ngồi một mình ha ha. Thật may mắn vì bản thân mình được tự do độc chiếm một bàn. Thế nhưng chưa kịp vui mừng thì…
Rầm.
Cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.
“Cậu Trần Hạo Phong?!”
Cô Hương giật mình nhìn người con trai vừa bước vào. Là hắn! Tôi ch.ết rồi! Tôi liền lấy quyển sách lên che mặt.
“Xem ra không còn chỗ cho tôi rồi!”
Hắn lạnh lùng lên tiếng.
“A, còn ạ! Ngọc, em mau ngồi dịch vào.”
Đùng… đùng.
Sấm rạch ngang trời. Tôi đường đường là học sinh ưu tú văn toán song toàn ngu mỗi môn thể dục mà lại lâm vào tình cảnh này.
Tiếng bước chân của hắn ngày càng gần khiến tôi càng sợ hãi vậy mà mấy đứa bên con gái trong lớp cứ xịt máu mũi liên tục. Bọn họ có biết hắn sắp giết một thần đồng là tôi đây không?
“Bỏ tay ra đi tôi biết là cô rồi, Nguyễn Bảo Ngọc!”
Đắng! Hu hu tạm biệt ba mẹ, con yêu hai người nhiều lắm. Tôi bỏ cuốn vở ra cười như khóc.
“Ha ha, bạn nhầm người rồi. Chúng ta có gặp nhau bao giờ đâu.”
“Định giả ngốc hả! Dám gọi tôi là chó nâu sao?”
Thì nó giống cậu mà! Hay cắn bậy. ch.ết quên mất, hắn có khả năng đọc được suy nghĩ. Tôi nhìn sắc mặt như tảng băng của hắn cũng đủ biết mình đã làm gì rồi.
*****
Reng… reng.
Tiếng chuông hết giờ vang lên. Sau một hồi nói về nội quy của trường cuối cùng cô giáo hắc ám cũng buông tha cho tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu tôi ở gần tên này thêm mấy giây nữa chắc tôi giết hắn mất. Nhưng mà nhỡ đâu thời sự ngày mai đưa tin.
“Thưa quý vị, bây giờ là 19 giờ. Ngày hôm qua em Nguyễn Bảo Ngọc một cô gái thông minh, xinh đẹp, học giỏi, tài năng… bla… bla đã giết em Trần Hạo Phong một cách dã man, tàn bạo, vô nhân đạo vì thế tòa đã phán em tử hình!”
“Này, Ngọc đang suy nghĩ gì vậy?”
Thư vỗ vai tôi cắt ngang trí tưởng tượng đang phong phú của tôi.
“Hả?”
“Cậu may lắm nha được ngồi cùng thiếu gia họ Trần.”
“Ha ha ngồi cũng tên chó… à lộn ngồi cùng hắn mình cứ như ngồi ở kỉ băng hà ý!”
“Cậu không biết cậu ấy là con trai chủ tịch công ty Trần Hạo lớn thứ hai châu Á và châu Âu sao?”
“Hắn á?”
Tôi trợn tròn mắt. Nhỡ hắn ghét tôi phẩy tay một cái cả công ty nhỏ bé của bố tôi biến mất thì sao? Hu hu con gái bất hiếu, con sẽ ra đi để bố mẹ hạnh phúc. Khi nào bố mẹ xử lí xong con sẽ về.
“Này Ngọc, cậu ổn không?”
Trang ngạc nhiên nhìn tôi.
“Hả?”
“Đi ăn cơm thôi! Định nhịn đói à?”
Lam kéo tôi ra ngoài nhưng vừa bước ra tôi liền tông “cột điện”. Sao số tôi đen vậy?
“Bạn có sao không?”
Một giọng nói ấm áp vang lên. Oa, hoàng tử bạch mã! Chàng trai trước mặt tôi có mái tóc màu tím ấm áp và mái tóc màu đen gọn gàng, da thì trắng không tì vết. Nhưng mà tiếc quá, cậu ta chỉ hơn cái bánh bao một tí thôi.
“Cảm ơn.”
Tôi gật đầu phủi quần áo rồi bước đi. May mà tôi không đòi bồi thường đấy!
“Hình như cậu ta là Lý Thái Bảo con trai tập đoàn họ Lý đang đứng vị trí thứ ba sau Trần Hạo. Cậu ta học cùng lớp với chúng ta nhưng do sáng nay bận việc nên đến muộn.”
Trang ngạc nhiên quay đầu nhìn chàng trai. Lý Thái Bảo? Cậu ta có họ hàng với Lý Thái Tổ à?
“Và cậu ta còn là một thiên thần cấp cao nữa. Cứ nhìn bông tuyết trên vòng cổ cậu ta là rõ đúng không Miki. Ủa Miki?”
Lam nhìn xung quanh cũng không thấy con bé đâu. Đúng rồi, Miki biến mất từ lúc vào lớp rồi. Tôi phải đi tìm con bé thôi.
“Các cậu vào trước đi, tớ có việc bận!”
Tôi mỉm cười rồi chạy đi tìm Miki. Tôi có linh cảm con bé đang gặp nạn phải mau tìm Miki thôi.
Bùm.
Một tiếng động vang lên sau trường khiến tôi giật mình liền chạy nhanh ra. Sau trường rất hoang vu nên ít ai để ý tới. Miki bị bắn vào gốc cây máu chảy từ trên đầu con bé khắp người toàn vết thương. Trước mặt con bé là một con sư tử màu vàng đang chuẩn bị phun lửa.
“Miki! Cẩn thận!”
Tôi hét lên chạy đến ôm con bé.
“Chị ngốc quá! Mau chạy đi!”
Miki hét lên nhưng tôi vẫn ôm chặt con bé. Tôi không thể để Miki ch.ết được.
Bùm.
Một tiếng động vang lên. Ủa sao tôi không thấy đâu nhỉ? Đáng lẽ tôi phải bị nổ banh xác rồi chứ. Tôi hé mắt ra thì thấy một bóng hình đang chắn trước mặt tôi, một mùi hoa tường vi thoang thoảng. Chẳng lẽ đó là…
“Đồ ngốc, mau chạy đi!”
Hắn lên tiếng khiến tôi giật mình liền ôm Miki chạy ra chỗ khác. Tôi nhìn Miki bị thương mà lòng đau xót. Tôi thật vô dụng! Ngay cả Miki cũng không bảo vệ được!
“Đúng rồi đó! Cô rất ngốc, ngốc vì tự chê bản thân mình.”
Giọng nói lạnh lùng của Hạo Phong vang lên khiến tôi ngạc nhiên. Hắn nói đúng có lẽ tôi không nên bi quan như vậy. Dù sao tôi cũng cảm ơn hắn một câu.
“Ừm… cảm ơn!”
“Khỏi, tôi chỉ ngăn kẻ phá giấc ngủ của tôi thôi!”
Hắn nói rồi đút tay vào túi quần rồi bỏ đi. Xí làm như tôi muốn cảm ơn hắn lắm ý. Tôi nhìn Miki trong tay liền chạy đi tìm mọi người. Cơ mà con sư tử đó là ai vậy?
------------------------------------------
Ngọc vừa bỏ đi thì một bóng đen xuất hiện trên tay cầm một quả cầu thủy tinh. Con sư tử bị thương liền biến thành một con mèo màu vàng nhảy lên vai người đó.
“Thú vị thật! Trò chơi bắt đầu rồi.”
Hắn nhếch mép rồi biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.
------------------------------------------
Tôi vội đưa Miki đến chỗ mọi người. Tôi phải nhanh lên thôi nếu không Miki sẽ… Đáng ghét! Ước gì tôi có sức mạnh nhỉ!
“Nếu cô muốn có sức mạnh thì hãy giải phong ấn cho tôi đi.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu khiến tôi giật mình vấp phải đá ngã sõng soài dưới đất.
“Au ui!”
“Là cậu à?”
Một bóng người đứng trước mặt tôi.
“Thái Bảo?”
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Kí túc xá nam…
“Cô bé ổn rồi. Mà chuyện gì xảy ra vậy?”
Thái Bảo nhẹ nhàng băng bó cho Miki rồi quay sang tôi.
“À, thật ra tôi và Miki gặp một con sư tử.”
“Cậu là pháp sư phải không?”
“Đúng vậy, nhưng tiếc rằng tôi không có sức mạnh.”
Tôi ủ rũ lên tiếng. Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi khiến tôi giật mình.
“Cậu đừng trách bản thân mình. Trước đây tôi cũng như cậu, sức mạnh của tôi cũng rất yếu nhưng rồi mọi việc rồi cũng ổn.”
“Cảm ơn cậu! Tôi phải đi rồi.”
Tôi mỉm cười ôm lấy Miki định bỏ đi thì Thái Bảo giữ tay tôi lại.
“ cậu chảy máu rồi kìa.”
Thái Bảo chỉ vào vết thương trên tay tôi có lẽ lo cho Miki nên tôi không để ý. Tôi định từ chối cậu ta thì Thái Bảo đã kéo tay tôi ngồi xuống ghế rồi băng bó. Lúc này tôi mới nhìn kĩ cậu ta, công nhận Thái Bảo đẹp trai thật. Mái tóc đen được chải gọn gàng, đôi mắt sắc tím ánh lên tia ấm áp, cả người cậu ta tỏa ra mùi hương của hoa lưu li. Không giống như hắn, tuy Hạo Phong rất đẹp trai nhưng lại quá lạnh lùng đôi mắt của hắn lúc nào cũng có một nỗi buồn sâu thẳm. Đôi mắt hổ phách ấy luôn ánh lên nét chín chắn mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy an toàn, trên người hắn còn tỏa ra mùi hương hoa tường vi rất thơm. Mà sao tôi phải nghĩ về hắn chứ! Dạo này mũi mình thính thật.
“Xong rồi!”
Giọng Thái Bảo vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Cảm ơn cậu! Tạm biệt!”
Tôi mỉm cười rồi mang Miki về kí túc xá.
Kí túc xá nữ…
Tôi vừa mở cửa phòng liền bắt gặp ánh mắt kì lạ của mọi người.
“Em mau giải thích đi!”
Chị Dương nhìn tôi.
“Vì sao cậu bỏ bữa trưa?”
Trang chống hông tức giận.
“Vết thương nữa!”
Lam chỉ vào vết băng bó của tôi.
“Cả việc Miki bị thương.”
Thảo vội đỡ lấy Miki.
“Việc này… thật ra…”
“Thư, phiền cậu một chút.”
Chị Dương quay sang nhìn Thư. Thư mỉm cười nói không sao rồi bước ra ngoài.
“Em có thể nói.”
Chị Dương nghiêm nghị vòng tay ra trước ngực.
“Thật ra…”
Tôi liền kể cho mọi người về việc vừa xảy ra ai cũng ngạc nhiên.
“Cái gì? Bị tấn công?”
“Làm sao lại như vậy được?”
“Là ai đã tấn công Miki!”
“Là phù thủy!”
Miki yếu ớt lên tiếng. Tôi liền đỡ lấy con bé. Con bé liền giải thích cho chúng tôi.
“Phù thủy chính là kẻ thù của pháp sư. Bọn chúng cũng đang tìm kiếm sức mạnh của công chúa ánh sáng.”
“Ta phải ngăn chặn bọn chúng lại! Nhưng mà chúng ta đâu có sức mạnh.”
Trang buồn bã lên tiếng. Đúng vậy, sức mạnh của chúng tôi còn chưa thức tỉnh làm sao có thể đánh nhau được.
“Nhưng chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Từ bây giờ chúng ta sẽ phải cố gắng hơn để lấy lại sực mạnh của mình.”
Lam cứng rắn nhìn mọi người. Lời nói của nhỏ khiến chúng tôi có thêm ý chí. Tất cả nhìn nhau rồi gật đầu. Miki thấy vậy mỉm cười lên tiếng:
“Thầy Yoko nói đúng, các chị luôn dũng cảm, mạnh mẽ và đoàn kết.”
“Em mau nghỉ ngơi đi.”
Tôi đưa Miki lên giường còn mọi người trở về kí túc xá. Mỗi phòng có ba người nên tôi Thư và chị Dương một phòng còn Lam, Trang và Thảo ở một phòng. Tất cả đều đi nghỉ sớm để chuẩn bị cho ngày mai đầy gian khổ.
*****
“A… a… a, muộn học rồi!”
Tôi hét lên rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Đúng là khổ mà, hôm nay định dậy sớm mà lũ bạn đểu chẳng ai gọi dậy, bực quá!
Rầm.
Tôi mở cánh cửa đầy thô bạo nhìn đám “bạn tốt” ở cuối lớp.
“Hi hi, Ngọc à đừng giận mà giận là mau già đó.”
Trang chạy lại phía tôi cười nịnh nọt.
“Tại gọi cậu nhiều lần không được nên tụi tớ…”
Thư cười hối lỗi nhìn tôi. Lúc này cơn giận của tôi đã giảm bớt nên không thèm trách bọn họ.
Rầm.
Cánh cửa một lần nữa bị mở một cách thô bạo. Hắn bước vào theo sau là một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc buộc lệch sang một bên đôi mắt màu nâu to tròn. Cô ta xinh thế mà vẻ mặt tên Hạo Mông (Tôi thấy Hạo Mông giống Hạo Phong mà!) đầy khó chịu.
“Ủa nhỏ này là i Tuyết con gái tập đoàn bất động sản họ Hoàng đây mà.”
Lam ngạc nhiên nhìn cô gái đó.
“Vậy sao? Tớ thấy cô ta là phù thủy đúng hơn. Cậu nhìn biểu tượng cây chổi trên vòng cổ cô ta đi. Sao tớ thấy cô ta chảnh thế nhỉ! Ưa không nổi!”
Trang nhìn cô ta đầy ác cảm. Cô gái đó liền bước lên bục giảng nói dõng dạc.
“Tôi là i Tuyết vị hôn thê của Trần Hạo Phong, không ai được lại gần anh ấy!”
Lời nói của cô ta quả có sức đột phá, trái tim của bao nhiêu thiếu nữ đều vỡ tan hết.
Chợt cô ta tiến về phía tôi với khuôn mặt đằng đằng sát khí.
“Cô là Bảo Ngọc phải không?”
“Ừ, là tôi.”
“Cô nên tránh xa Hạo Phong ra nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Biết ngay mà là đánh ghen. Nhưng tôi vốn đâu phải loại con gái yếu đuối gật đầu làm theo lời cô ta.
“Chẳng cần cô nói, tôi cũng sẽ tránh xa hắn như vi khuẩn còn cô thì tôi khác tránh xa như virus.”
“Cô…”
Ha ha nghẹn lời rồi phải không! Mình phục mình quá đi.
“Sao? Cô không nhận mình là virus à? Vi trùng hợp với cô đó.”
“Cô được lắm! Xem ta đây, bùa gió!”
Cô ta nghiến răng rút ra một lá bùa. Ê ê, mới nói tí đã khích động như vậy rồi sao?
Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì cả người đã bị nhấc bổng cơn gió bao vây lấy tôi khiến tôi không tài nào thở được.
“Ngọc!”
Tất cả hét lên định chạy ra giúp nhưng bị sức mạnh của Nhi Tuyết đánh bật lại.
“Đáng ghét! Sức mạnh nước!”
Lam hét to lên nhưng chẳng có gì. Tôi nhìn nhỏ đầy thông cảm, Lam không nhìn tôi chỉ cúi gằm mặt. Tôi biết Lam muốn cứu tôi nhưng nhỏ không thể vì nhỏ không hề có sức mạnh.
Khó thở quá! Tôi cố gắng giãy giụa nhưng không được. Tôi hướng ánh mắt về phía hắn nhưng đáp lại là một ánh nhìn khó hiểu. Ha ha sao tôi lại có thể hi vọng hắn cứu tôi cơ chứ. Ngốc quá! Rồi mọi thứ xung quanh tôi nhòe dần, khó chịu quá đi!
“Lông vũ!”
Một giọng nói vang lên một chiếc lông vũ cắm vào chiếc bùa của Nhi Tuyết khiến nó rách ra. Cả người tôi ngã xuống đất. Tôi nhìn người con trai trước mặt.
“Thái Bảo!”
Rồi mọi thứ tối dần.