Chương 3
“Bảo Ngọc! Ngọc! Ngọc!”
Mọi người lại gần phía cô lay liên tục nhưng Ngọc không hề mở mắt. Thái Bảo lại gần bế cô lên định bỏ đi.
“Cậu đưa cô ấy đi đâu?”
Trang ngăn lại nhưng Thái Bảo vẫn tiếp tục đi chỉ bỏ lại một câu.
“Đến phòng y tế.”
“Tại sao cậu lại cứu cô ta? Cô ta là dòng họ pháp sư kẻ thù với dòng họ phù thủy nếu cậu không muốn dòng họ thiên thần của cậu liên quan đến việc này thì đừng nhúng tay vào.”
Nhi Tuyết khinh khỉnh nhìn người con gái trong tay Thái Bảo.
“Chuyện của tôi không cần cô lo lắng thay. Gia tộc thiên thần sẽ kí hiệp ước liên minh với pháp sư cô an tâm.”
Cậu lạnh lùng nhìn Nhi Tuyết một cái rồi bỏ đi.
“Chẳng lẽ tôi không thể bảo vệ người con gái mình yêu sao?”
Thái Bảo thầm nghĩ rồi mỉm cười nhìn Ngọc. Trong lớp lúc này bị bao trùm bởi không khí yên tĩnh đến kì lạ. Cả người Hạo Phong tỏa ra một luồng khí lạnh ch.ết người. Thật ra lúc đó cậu đã muốn lao đến cứu cô nhưng ánh mắt của Nhi Tuyết đã cảnh cáo cậu nếu cậu làm vậy cô ta sẽ ra tay mạnh hơn. Không hiểu sao đối với cậu Bảo Ngọc đặc biệt hơn những cô gái khác vì vậy khi bị Thái Bảo mang đi cậu đã muốn giành lại. Vừa tức giận vừa hận, cậu hận vì không cứu Ngọc sớm hơn để cô ấy suýt mất mạng.
Rầm.
Hạo Phong đánh mạnh vào bàn khiến nó vỡ đôi.
“Anh có sao không?”
“Tránh xa tôi ra!”
Hạo Phong tức giận gạt tay Nhi Tuyết rồi lạnh lùng bỏ đi. Nhìn theo bóng người con trai mình yêu tay cô vô thức siết lại, mười ba năm qua cậu không để ý đến cô một lần vậy mà chỉ vì con nhỏ pháp sư hèn mọn mà lo lắng đến thế. Cô hận, cô hận con bé đó! Nhất định cô phải giết nó cho dù bản thân có biến thành phù thủy bóng tối.
“Nguyễn Bảo Ngọc! Cô đợi đấy!”
Sau khi đưa Ngọc đến phòng y tế, Thái Bào ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô. Tuy Bảo Ngọc không xinh đẹp như các cô gái tỏ tình với cậu nhưng cô lại có một sức cuốn hút từ đôi mắt long lanh. Cả người cô tựa như một tia nắng ấm áp khiến tâm hồn cậu thanh thản. Trước đây cậu đã gặp cô, đó là một năm trước khi cậu đi dạo quanh phố. Cậu nhìn thấy cô đang chơi đùa cùng chú cún nhỏ, kể từ lần ấy cậu không thể nào quên được cô.
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!”
Thái Bảo mỉm cười bất giác cúi xuống gần khuôn mặt cô.
Phập.
Một chiếc lông vũ màu đen sượt qua mặt cậu. Hạo Phong bộ đồng phục màu trắng đối lập với đôi cánh màu đen tạo nên một vẻ đẹp lạ thường. Cậu hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Thái Bảo và ngược lại Thái Bảo cũng nhìn Phong, không khí trở nên ngột ngạt lạ thường, bốn mắt nhìn nhau cuối cùng Phong cũng lên tiếng:
“Làm việc này thật dơ bẩn, Lý Thái Bảo.”
“Liên quan đến cậu sao?”
Từ sau lưng Thái Bảo mọc ra một đôi cánh trắng bay đến gần Hạo Phong. Hai gia tộc, một thiên thần, một ác quỷ, mặt đối mặt, ánh mắt màu tím và màu hổ phách nhìn chằm chằm nhau báo hiệu một điều gì đó sắp xảy đến.
---------------------------------------------------
Tôi nhìn mọi thứ xung quanh, khắp nơi toàn là màu đen. Chợt một luồng ánh sáng xuất hiện chiếu xuống một cô gái.
“Sera?”
“Cô muốn có sức mạnh không?”
“Cô đang nói gì vậy?”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta. Tại sao cô ta biết tôi có sức mạnh cơ chứ?
“Giải phong ấn cho tôi, tôi sẽ cho cô sức mạnh!”
“Cái gì? Cô sẽ cho tôi sức mạnh ư?”
“Đúng thế, chỉ cần cô nói giải phong ấn tất cả sức mạnh đều là của cô!”
Tôi sẽ có sức mạnh ư? Nếu có tôi có thể giải phong ấn thì tôi sẽ có sức mạnh, tôi có thể bảo vệ được mọi người. Tôi nhìn Sera, đôi mắt cô ta đột nhiên chuyển sang màu xám đặc khiến tôi rơi vào mơ hồ.
“Nào… mau nói đi!”
“Giải phong… ấ…”
“Ngọc! Ngọc!”
Một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình thoát khỏi giấc mơ.
“Ơ, sao em ở đây?”
Tôi nhìn mọi người. Dường như tôi đã ngủ rất lâu rồi.
“Cậu bị Nhi Tuyết đánh rồi Thái Bảo ra cứu. Oa như anh hùng cứu mĩ nhân luôn.”
Trang mỉm cười nhìn tôi.
“Chị có sao không?”
Miki nhảy về phía tôi lo lắng lên tiếng.
“Chị khỏe như trâu ý!”
“Mà Miki này, em có biết thù hận hai gia tộc phù thủy và pháp sư không?”
Chị Dương đặt quả táo xuống rồi nhìn con bé.
“Theo em biết thì ngày xưa dòng tộc pháp sư có hứa hôn gả công chúa của họ cho hoàng tử dòng tộc ác quỷ nhưng công chúa lại bỏ trốn lấy con người làm chồng. Hội đồng phép thuật vô cùng phẫn nộ nên pháp sư, phù thủy, ác quỷ, thiên thần và vampire đã thay nhau hành hạ con người ấy đến ch.ết. Công chúa pháp sư đó phẫn nộ gieo mình xuống dòng sông và đặt ra một lời nguyền. Hậu duệ đời thứ tám của cô ấy sẽ tiêu diệt tất cả các dòng họ phép thuật. Vì phù thủy vẫn muốn trừng phạt dòng họ pháp sư nên hai bên bắt đầu xảy ra mâu thuẫn.”
“Thật đáng sợ!”
Trang mắt chữ a mồm chữ o nhìn Miki.
“Uả mà Thư đâu?”
Tôi cầm quả táo cho vào mồm rồi nhìn ngó xung quanh.”
“Gọt đã!” – Chị Dương đánh mạnh vào tay tôi nhắc nhở. – “Cô ấy nói không khỏe nên về trước rồi.”
“Ngọc, cậu ổn thật chứ? Nếu lúc đó tớ cố gắng cứu cậu thì đã không như thế này.”
Lam im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Trong đám bạn của tôi, Lam tuy mạnh mẽ nhưng cũng rất yếu đuối về nội tâm. Tôi hiểu cảm giác của nhỏ, nhỏ muốn giúp nhưng không thể giúp được.
“Tớ khỏe mà nhìn này… A!”
Tôi mỉm cười đứng dậy nhưng một cơn choáng váng khiến tôi lại ngã xuống giường.
“Ngọc! Đừng cố nữa, phép thuật của cô ta mạnh như vậy mà.”
“Tớ thật vô dụng!”
Lam hét lên rồi chạy đi.
“Kể từ lúc anh trai của Lam ch.ết trước mặt nhỏ chỉ vì bảo vệ nhỏ nên Lam đã tự nhủ phải bảo vệ những người thân của mình.”
Thảo nhìn theo bóng Lam khẽ thở dài. Tôi biết từ lúc anh trai Lam mất nhỏ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để có thể bảo vệ người mình yêu thương.
“Trời cũng tối rồi chúng ta mau trở về kí túc xá thôi.”
Chị Dương lên tiếng rồi đỡ tôi ngồi dậy. Tôi gật đầu rồi cũng mọi người trở về. Lam thật ngốc! Nhỏ đâu biết rằng chúng tôi có thể cùng nhỏ bảo vệ những gì nhỏ yêu thương.
--------------------------------------------
Tối hôm đó dưới hồ nước một thân hình liên tục dùng tay đánh vào mặt nước.
“Sức mạnh của nước! Sức mạnh của nước!”
Lam hét lên. Cô thật bất tài! Dù cô có cố gắng kêu gọi phép thuật của mình thức tỉnh nhưng vẫn vô dụng. Cô đập mạnh tay xuống nước rồi ngồi thụp xuống.
“Tại sao chứ? Tại sao mình không thể làm được? Mình muốn bảo vệ Ngọc, muốn bảo vệ mọi người nhưng lại không thể làm được gì.”
Phập.
Đột nhiên một bóng hình từ trên cây nhảy xuống.
“Ai?”
Đôi mắt Lam trở nên cảnh giác. Dù không có phép thuật nhưng cô vẫn có võ thuật.
“Hi nhóc, tôi thấy nhóc có vẻ buồn nên đến hỏi thăm chút.”
Chàng trai với đôi mắt sắc đỏ khẽ mỉm cười lại gần chỗ Lam.
“Ngươi là phù thủy?”
“Tôi không phải tên là “ngươi” Tôi tên Nguyễn Thiên Ân lớp 11 A .”
“Vậy ngươi muốn đánh nhau sao? Được, xem ta đánh cho mặt ngươi nở hoa luôn!”
Lam tức giận tung một cú đá về phía Thiên Ân.
“Ê, tôi có muốn gây chiến với nhóc đâu.”
Thiên Ân giữ lấy một chân Lam khiến cô càng tức giận hơn.
“Cấm gọi tôi là nhóc!”
Lam hét lên tung cú đá thứ hai lên nhưng Thiên Ân vẫn tránh được kết quả cả hai ngã xuống nước
“Được rồi, tôi cảm thấy nhóc à lộn cô làm vậy cũng vô dụng thôi. Nếu muốn gọi nước thì phải cảm nhận được nó đã.”
“Cảm nhận ư?”
Lam thắc mắc định quay sang hỏi Thiên Ân nhưng cậu ta đã biến mất từ bao giờ.
*****
Thiên Ân bỏ đi được một quãng thì một con mèo màu vàng nhảy lên vai cậu.
“Cậu nói chuyện với pháp sư sao? Nhi Tuyết mà biết thì rắc rối đó.”
Con mèo lên tiếng nhắc nhở. Nhưng Thiên Ân chỉ cười cười trả lời:
“Cô ta đâu phải mẹ ta mà ta phải lo lắng. Cô nhóc đó thú vị thật.”
*****
Boong… boong.
Chuông đồng hồ ngân vang báo hiệu nửa đêm đã tới. Một bóng dáng nhanh thoăn thoắt lướt mình với bóng đêm.
“A!”
Một tiếng hét vang lên. Cô gái trợn tròn mắt nhìn kẻ trước mặt mình. Người con trai có mái tóc màu bạch kim cắn mạnh vào cổ tay cô truyền nọc độc vào.
“Nếu muốn sống thì hãy giết pháp sư cho ta. Lúc ấy linh hồn ngươi sẽ trở lại.”
Chàng trai thu lại răng nanh lau máu trên khóe miệng rồi biến mất.
--------------------------------------------
“Oa, ngủ đã quá!”
Tôi vươn vai ngồi dậy. Hôm qua ngủ nhiều quá nên hôm nay tôi dậy rất sớm. Tôi nhìn đồng hồ, ái chà Bảo Ngọc này cũng có lúc dậy năm giờ đó. Tôi nhìn mọi người đang ngủ ngon liền khẽ đứng dậy làm vệ sinh rồi đi ra ngoài.
“Công nhận trường này rộng thật!”
Tôi nhìn xung quanh khẽ thốt lên.
“Giết pháp sư… giết pháp sư…”
Một giọng nói khàn đục vang lên khiến tôi lạnh cả sống lưng. Tôi tò mò lại gần thì nhìn thấy một cô gái đầu tóc rũ rượi đôi mắt vô hồn nhìn tôi chằm chằm.
“A!”
Đột nhiên cô ta tóm lấy tóc tôi kéo xuống nước.
“Ặc, thả tôi ra.”
Tôi sợ hãi khuơ tay múa chân.
“Dừng lại.”
Giọng của Lam vang lên sau đó tôi thấy cơ thể mình được tự do. Có lẽ nhỏ đã hạ cô ta bằng đòn Karate.
“Lam?!”
“An tâm, ổn cả mà.”
Nhỏ mỉm cười trấn an tôi rồi quay sang nhìn cô gái kia.
“Giết pháp sư!”
“Sức mạnh của nước.”
“Lam, không cần cố quá đâu.”
Tôi lo lắng nhìn nhỏ. Tôi biết để sức mạnh thức tỉnh rất khó mà.
“Giết tất cả! Giết pháp sư.”
Cô gái đó liền sử dụng sức mạnh khiến tôi và Lam ngã xuống. Đầu tôi đập vào tường nên nhất thời choáng váng.
--------------------------------------
“Làm sao đây?”
Lam lo lắng. Làm sao để cô có thể lắng nghe được nước chứ?
“Cô nên nhớ muốn sử dụng được sức mạnh phải cảm nhận được nó.”
Giọng của Thiên Ân vang bên tai cô khiến Lam sững người. Cô nhắm mắt vào từ từ lắng nghe.
Tách… tách.
Tiếng nước ngầm.
Rào… rào.
Tiếng thác nước.
Lách… tách.
Tiếng suối.
Tất cả hòa lại như một dòng nước mát chảy trong tim cô.
“Sức mạnh của nước.”
Lam hét lên, một luồng sáng hiện ra hất ngã cô gái. Đôi mắt của cô biến thành màu xanh trên tay xuất hiện một thanh kiếm màu xanh.
“Sức mạnh hắc ám mau biến đi!”
Cô hét lên rồi đâm mạnh vào ngực cô gái. Cô gái chưa kịp ngạc nhiên đã tan thành nhiều lông vũ.
“Ngọc! Ngọc! Cậu tỉnh lại đi.”
Lam liền chạy về phía Ngọc lay người cô.
“Làm tốt lắm!”
Ngọc mỉm cười rồi ngất đi.
Trên cành cây, một chàng trai khẽ mỉm cười.
“Làm tốt lắm, nhóc.”