Chương 10

Ngay khi Annabelle bắt gặp tia nhìn kinh ngạc của Hunt thì nàng không thể ngoảnh mặt đi chỗ khác. Nó giống như một trong số những cơn ác mộng đánh thức ta dậy từ cảm giác nhẹ nhõm vì biết rằng những điều quá tồi tệ chưa bao giờ có thể xảy ra. Nếu tình cảnh này không quá bất lợi cho nàng thì ắt hẳn nàng sẽ tận hưởng hình ảnh Simon Hunt sửng sốt không nói được gì. Lúc đầu mặt chàng trắng bệch, như thể chàng đang gặp phải khó khăn khủng khiếp trong việc tiếp thu sự thật là nàng đang đứng trước chàng chỉ với áo lót, áo ngực và quần chẽn. Mắt chàng lướt khắp người nàng và ngừng lại trên khuôn mặt đỏ rần của nàng.


Một hoặc hai giây im lặng nghẹt thở, và Hunt khó nhọc nuốt nước bọt trước khi cất tiếng hỏi với một giọng khàn khàn “Có lẽ tôi không nên hỏi. Nhưng em đang làm cái quái gì vậy?”


Những lời chàng nói giúp Annabelle thoát khỏi tình trạng tê liệt. Hiển nhiên nàng không thể đứng yên và tán chuyện với chàng trong bộ đồ lót thế này. Nhưng lòng tự tôn của nàng – hoặc những gì còn sót lại của nó – yêu cầu nàng không ngu ngốc kêu ré lên và chạy vụt về phía quần áo theo cách Evie và Daisy đang làm. Quyết định thỏa hiệp, nàng sải bước mạnh mẽ về phía bộ váy được cởi bỏ của nàng và dùng nó che phần trước của nàng lại vì nàng sẽ đối mặt với Simon Hunt lần nữa “Chúng tôi đang chơi run-đơ” nàng nói, giọng nàng lảnh lót hơn bình thường


Hunt đưa mắt nhìn quanh trước khi đóng khung trên người nàng lần nữa “Tại sao em – “
“Người ta không thể chạy dễ dàng trong những bộ váy” Annabelle cắt lời “Tôi nghĩ điều đó quá rõ ràng”


Tiếp thu sự việc, Hunt ngoảnh mặt nhanh chóng, nhưng nàng đã kịp thấy nụ cười dữ dội đột xuất của chàng. “Nếu tôi chưa bao giờ thử thì tôi sẽ bắt em cam đoan cho chuyện đó”
Sau lưng nàng, Annabelle nghe Daisy đổ lỗi cho Lillian “Theo lời chị nên em cứ nghĩ là không có ai lui tới cánh đồng này cả”


“Chị nghe người ta kể cơ mà” Lillian đáp, giọng cô nghẹn ngào trong bước vào khung váy, và cúi xuống nâng nó lên


available on google playdownload on app store


Bá tước, người đã câm lặng cho đến lúc này, nói với tia nhìn thận trọng về phía khung cảnh xa xa. “Thông tin của cô là chính xác, thưa cô Bowman” anh điềm tĩnh nói “Cánh đồng này thường không có ai”


“À, vậy thì sao các người lại ở đây?” Lillian đổ tội, như thể cô, chứ không phải Westcliff, là chủ nhân khu đất


Câu hỏi khiến đầu bá tước giật giật. Anh ném cho cô gái Mĩ một cái liếc mắt ngờ vực trước khi quay mặt đi lần nữa. “Sự có mặt của chúng tôi chỉ là do tình cờ” Westcliff lạnh lẽo nói “Hôm nay tôi muốn thăm thú lãnh địa phía tây bắc của tôi” Anh ta dùng chữ của tôi tinh tế nhưng có nhấn trọng âm rõ ràng. “Trong lúc Ông Hunt và tôi đi dạo quanh đường nhỏ thì nghe thấy tiếng hét của các cô. Chúng tôi đã nghĩ tốt hơn hết là nên tìm hiểu, và đến đây với dự định giúp đỡ nếu thấy cần. Tôi không biết các cô đang sử dụng cánh đồng cho…cho…”


“Đánh bóng với quần chẽn” Lillian giúp đỡ, cho tay vào ống tay áo.


Bá tước có vẻ không thể lặp lại cụm từ kì cục đó. Anh quay ngựa bỏ đi và nói cộc lốc ra sau vai. “Tôi sẽ hình thành một dạng mất ngủ trong vòng 5 phút nữa. Trước khi bị thế, tôi sẽ đề nghị các cô kiềm chế những hoạt động ngoài trời có đi kèm khỏa thân, vì những kẻ qua đường khám phá ra các cô vào lần tới có thể không dửng dưng như tôi và Ông Hunt”


Bất chấp cảm giác xấu hổ của Annabelle, nàng phải ngăn lại tiếng khịt mũi hoài nghi về lời nhận xét của bá tước nhân danh Hunt chứ không đề cập đến bản thân chàng. Hunt rõ ràng đã xoay xở để nhìn lén nàng. Và dù sự xem xét của Westcliff vô cùng tinh vi thì cũng không thoát khỏi mắt nàng là anh ta đã vụt liếc Lillian trước khi quay đầu ngựa. Tuy nhiên, tình trạng hiện giờ của nàng là không quần áo, và không có hơi sức đâu mà lên giọng dạy đời hành vi của Westcliff.


“Cảm ơn ngài” giọng nói bình tĩnh khiến Annabelle cảm thấy hết sức hài lòng “Và bây giờ, khi được cung cấp một lời khuyên tuyệt vời, tôi sẽ hỏi là liệu các ngài có cho phép chúng tôi có chút riêng tư để chỉnh trang y phục hay không”
“Tất nhiên” Westcliff làu bàu


Trước khi Simon Hunt quay đi, chàng không thể không nhìn lại Annabelle trong khi nàng vẫn đứng che váy trước ngực. Bất chấp vẻ điềm tĩnh lồ lộ của chàng thì đối với nàng mặt chàng vẫn có chút biến sắc…và ánh lửa âm ỉ cháy trong cặp mắt đen láy của chàng. Annabelle cố gắng tự chủ và nhìn chàng đăm đăm với vẻ hờ hững, nhưng thay vào đó nàng cảm thấy nóng bừng, rối bời và hoàn toàn mất thăng bằng. Chàng có vẻ sắp sửa nói gì đó với nàng, rồi tự ngăn mình lại và lẩm bẩm với một nụ cười ranh mãnh. Ngựa của chàng di chuyển nặng nề và khịt mũi bất nhẫn, nó háo hức quay đầu khi Hunt chỉnh dây cương cho ngựa chạy theo Westcliff – lúc này đã đi được hơn nửa cánh đồng.


Cảm thấy nhục nhã, Annabelle quay sang Lillian, lúc này cũng đang đỏ mặt nhưng vẫn giữ được vẻ tự chủ đáng ngưỡng mộ. “Trong số tất cả đàn ông có thể phát hiện ra tụi mình trong tình trạng này” Annabelle kinh tởm nói “Lại hóa ra là hai người đó”


“Cậu nên ngưỡng mộ vẻ cao ngạo đó” Lillian khô khan nhận định “Cần có nhiều năm tích lũy kinh nghiệm”
“Cậu đang ám chỉ ai vậy? Ông Hunt hay Ngài Westcliff?”
“Cả hai. Mặc dù sự cao ngạo của bá tước có phần sắc bén hơn Hunt – điều mà mình phải gọi là cả một kì công”


Cả bọn nhìn nhau sẻ chia sự khinh miệt với những vị khách vừa bỏ đi, và bất thình lình Annabelle cười dữ dội “Họ bị bất ngờ phải không?”
“Không bằng chúng ta đâu” Lillian cãi lại “Câu hỏi đặt ra là, chúng ta phải đối mặt với họ lần nữa như thế nào?”


“Họ phải đối mặt với chúng ta như thế nào?” Annabelle phản biện “Họ can thiệp chuyện riêng của chúng ta – họ là những kẻ phá bĩnh”


“Cậu nói đúng…” Lillian bắt đầu, và ngừng lại vì nàng nhận thấy có một tiếng động kinh khủng phát ra từ điểm cắm trại của nhóm. Evie quằn quại trong tấm khăn trải trong lúc Daisy chống nạnh đứng bên cạnh
Vội vã chạy về phía hai người, Annabelle sửng sốt hỏi Daisy “Chuyện gì thế?”


“Sự xấu hổ vượt quá sức chịu đựng của cô ấy” Daisy nói “Nó khiến cô ấy đau”


Evie cuộn tròn trong tấm khăn, một chiếc khăn mặt che lấy mặt cô, và một bên tai có màu củ cải ngâm muối. Evie càng cố nén tiếng cười khúc khích thì lại càng khiến nó dữ dội hơn, cho đến khi cô thở hổn hà hổn hển vào không khí giữa tiếng kêu ăng ẳng. Không biết làm sao mà cô xoay xở được để nấc lên vài chữ “Quả là một phần giới thiệu tuyệt chiêu của những môn thể thao trên cỏ!” Và rồi cô nàng tiếp tục khụt khịt với những tràng cười điên loạn, trong lúc ba người kia đứng bên trên


Daisy ném cho Annabelle cái liếc mắt ẩn ý “Cái đó” Daisy thông báo “là mấy cơn điên”


Simon và Westcliff phi nước đại khỏi cánh đồng, rồi từ từ chuyển sang đi bộ khi họ vào đến rừng và men theo vệt dài xuyên suốt chiều dài khu rừng. Trong hai phút, không ai trong hai người có khuynh hướng hoặc có khả năng, nói chuyện. Tâm trí Simon đang quay cuồng với những hình ảnh những đường cong săn chắc, bay bướm của Annabelle trong bộ đồ lót đã co rút qua hàng ngàn lần giặt giũ. Hên là không chỉ có hai người trong trường hợp đó, vì Simon chắc chắn chàng sẽ không thể bỏ đi mà không làm một điều gì đó hoàn toàn man rợ.


Trong suốt cuộc đời mình, Simon chưa từng trải nghiệm cảm giác thèm muốn mãnh liệt như khoảnh khắc chàng thấy Annabelle nửa kín nửa hở trên cánh đồng. Cả người chàng rắn lại với khát khao thắng ngựa, tóm lấy Annabelle, và đưa nàng đến bãi cỏ mềm gần nhất chàng có thể tìm được. Chàng không thể tưởng tượng được một sức cám dỗ tội lỗi nào hơn hình ảnh cơ thể khêu gợi của nàng, làn da mềm mại trải rộng với màu hồng kem, và ánh nắng mặt trời làm sáng bừng mái tóc nâu. Nàng trông có vẻ bị bẽ mặt đến mức hấp dẫn, cả người nàng đỏ lựng. Chàng muốn cởi bỏ mấy món đồ lót xơ xác của nàng bằng răng và ngón tay chàng, và rồi chàng muốn hôn nàng từ đầu đến ngón chân, và nếm những nơi ngọt ngào, mềm mại của nàng mà –


“Không” Simon lẩm bẩm, cảm thấy máu chàng sôi sục cho đến khi làm bỏng cả huyết quản. Chàng không thể cho phép bản thân đeo đuổi suy nghĩ đó, hoặc khát vọng đều đều của chàng sẽ khiến cho buổi cưỡi ngựa trở nên khó chịu. Khi chàng kiểm soát được ham muốn của bản thân thì chàng liếc sang Westcliff, người cũng đang ủ ê suy nghĩ. Khá bất thường với một người như Westcliff.


Hai người đàn ông đã kết bạn được 5 năm, gặp nhau ở một bữa ăn tối được tổ chức bởi một chính trị gia theo đường lối cải tổ mà cả hai cùng quen biết. Người cha quý tộc của Westcliff vừa qua đời, và để lại cho Marcus, bá tước mới, mọi hoạt động kinh doanh của gia tộc. Westcliff biết rằng tình trạng tài chính của gia đình bề ngoài rất vững chắc nhưng bên trong thì mục nát, rất giống một bệnh nhân mắc phải một chứng bệnh kinh niên nhưng bên ngoài vẫn khỏe mạnh. Chú ý những khoản thất thoát trong sổ sách, bá tước mới của Westcliff đã nhận ra những thay đổi triệt để cần phải được tiến hành ngay lập tức. Anh tìm ra cách tránh kết cuộc giống những quý tộc khác, những kẻ đã tiêu phí cả đời để giữ gìn tài sản dần teo tóp của gia tộc. Không giống những thiên tiểu thuyết miêu tả vô số quý tộc nướng hết tiền của vào sòng bạc, sự thật là những quý tộc tân thời nhìn chung không liều lĩnh đến thế mà chỉ đơn giản họ không có năng lực quản lý tiền bạc. Những khoản đầu tư bảo thủ, những quan điểm lỗi thời và những sắp xếp tài chính rủi ro dần dần hủy hoại sự thịnh vượng quý tộc, và cho phép một tầng lớp những người thành công tiến lên những giai cấp cao hơn trong xã hội. Bất kì ai không quan tâm đến những ảnh hưởng của khoa học và bước tiến công nghệ cho nền kinh tế chắc chắn sẽ bị ruồng bỏ khỏi guồng quay của nó…và Westcliff không có mong muốn được gia nhập nhóm người đó


Khi Simon và Westcliff bắt đầu một tình bạn, thì không có gì khác ngoài việc người này lợi dụng người kia để đạt được những gì mình muốn. Westcliff đã muốn lợi ích từ bản năng kinh doanh của Simon, và Simon đã muốn một vé thông hành vào giai cấp thượng lưu. Nhưng khi họ quen thân với nhau, thì hình như họ rất giống nhau trên nhiều phương diện. Cả hai thích cưỡi ngựa và săn bắn, họ thường xuyên phải giải phóng sức lực dồi dào thông qua những loại hình thể thao. Và cả hai đều kiên quyết không chịu thỏa hiệp, mặc dù Westcliff sở hữu tính cách uyển chuyển khiến tính thành thật của chàng càng dễ được chấp nhận. Không ai thuộc loại thích ngồi hàng giờ trò chuyện về văn thơ và những khái niệm ủy mị. Họ thích đương đầu với những việc thực tế, và tất nhiên, hào hứng bàn luận về công việc kinh doanh hiện tại và trong tương lai.


Vì Simon đã trở thành khách thường xuyên ở Stony Cross, cũng như ở ngôi nhà của Westcliff tại Luân Đôn, Dinh thự Marsden, nên những người bạn của bá tước dần chấp nhận Simon vào không gian của họ. Simon đã vui thích trong sự ngạc nhiên vì chàng không chỉ nổi tiếng vì được Westcliff xem như bạn thân. Bá tước tỏ vẻ thích sự đồng điệu của những người đàn ông không chôn chân mình trong bốn bức tường nhà. Thật ra mà nói, thỉnh thoảng Westcliff có nói muốn từ bỏ tước vị vì không ủng hộ quan điểm duy trì dòng họ quý tộc. Simon không nghi ngờ tính chân thật trong tuyên bố của Westcliff – nhưng không bao giờ có thể làm lu mờ đặc quyền cao quý- đi kèm quyền lực và trách nhiệm có mặt – đã trở thành một phần bản chất của chàng. Là người sở hữu tước vị bá tước lâu đời và đáng kính bậc nhất nước Anh, Marcus, quý ngài Westcliff, được sinh cho những bổn phận và truyền thống. Anh giữ cho cuộc đời mình luôn vận hành theo kế hoạch, và anh là người tự chủ nhất mà Simon từng biết.


Vào lúc này, vị bá tước bình tĩnh thường ngày có vẻ bị xáo trộn nhiều hơn bề ngoài.
“ch.ết tiệt” Rốt cuộc Westcliff cũng kêu lên “Tôi có những hợp đồng kinh doanh với cha họ. Sao tôi có thể đối mặt với Thomas Bowman mà không nhớ hình ảnh con gái ông ta với quần áo lót?”


“Những cô con gái” Simon sửa lại “Cả hai đều ở đó”
“Tôi chỉ chú ý cô cao hơn”
“Lillian?”


“Đúng, cô đó đó” Một cái quắc mắt xẹt ngang mặt Westcliff. “Chúa nhân từ, tôi biết tại sao họ chưa kết hôn được! Họ dốt nát theo tiêu chuẩn Mĩ. Và cái cách cô gái đó nói chuyện với tôi, như thể tôi phải biết thân biết phận mà cảm thấy xấu hổ vì đã cắt ngang buổi ăn uống ngoại đạo ồn ào – ”


“Westcliff, anh nghe có vẻ giống một kẻ hợm hĩnh” Simon cắt lời, trong lòng cảm thấy buồn cười vì sự quyết liệt của bá tước “Một vài cô gái ngây thơ chạy tung tăng trên cánh đồng thì khó có thể thuộc dạng văn minh như chúng ta từng biết. Và nếu họ là những cô thôn nữ thì anh sẽ không nghĩ gì về chuyện đó cả. Quỷ thật, có lẽ anh sẽ muốn tham gia với họ. Tôi đã thấy anh làm những gì với mấy người phụ nữ có chồng tại những buổi tiệc và khiêu vũ – ”


“À, họ không phải là thôn nữ đúng không? Họ là những quý cô trẻ tuổi – hoặc ít nhất được cho là như thế. Mà làm thế nào mà một nhóm cánh-hoa-cô-đơn lại hành xử như vậy?”


Simon cười toe trước giọng điệu khổ sở của bạn. “Ấn tượng của tôi là bọn họ đã kết thân vì có cùng tình trạng chưa chồng. Hầu hết trong quá khứ họ chỉ ngồi mà không nói gì với đối phương, có vẻ gần đây một tình bạn đã bắt đầu”


“Vì mục đích gì?” bá tước nghi ngại hỏi


“Có lẽ họ chỉ muốn được vui đùa?” Simon đề xuất, lòng chàng cảm thấy hứng thú với mức độ Westcliff đặt ra cho lối hành xử của các cô gái. Lillian Bowman, riêng cô ta, có vẻ đã gây phiền toái cho Westcliff một cách sâu sắc. Và điều đó là bất thường với một bá tước luôn đối xử hòa nhã với phụ nữ. Theo những gì Simon biết, bất chấp một số phụ nữ theo đuổi anh ta trong và ngoài giường, Westcliff chưa bao giờ mất vẻ thờ ơ. Cho đến lúc này.


“Vậy thì họ nên may vá, hoặc làm gì đó giống những gì phụ nữ quyền quý thường làm để giải trí” Bá tước quắc mắt “Ít nhất họ nên tìm ra một sở thích không bao gồm chạy rong cả nước trong tình trạng khỏa thân”
“Họ không khỏa thân” Simon chỉ ra “Là điều tôi thấy rất tiếc”


“Lời nhận xét đó buộc tôi phải nói một điều gì đó” Westcliff nói “Như anh biết đó, tôi không thường cho ai lời khuyên nếu họ không hỏi xin – ”
Simon cười ầm và cắt lời “Westcliff, tôi nghi ngờ việc có một ngày nào đó trong đời anh đã trôi qua mà anh không cho ai đó một lời khuyên”


“Tôi cho lời khuyên khi thấy nó thật sự cần thiết” bá tước nói với một cái quắc mắt.
Simon liếc Westcliff khinh miệt “Bỏ qua sự thông thái của anh đi, vậy thì, có lẽ tôi sẽ phải nghe dù tôi có muốn hay không”


“Nó liên quan đến cô Peyton. Nếu anh khôn khéo, thì anh sẽ gạt bỏ những mối bận tâm đến cô ta. Cô ta có vẻ đẹp hời hợt, và là tạo vật huyễn hoặc nhất mà tôi từng gặp. Bề ngoài thì xinh đẹp, tôi sẽ phải đồng ý với anh…nhưng với phán xét của tôi thì không có cái gì bên dưới mà tôi có thể đánh giá cao. Anh hẳn đang nghĩ đến việc biến cô ta thành nhân tình trong trường hợp cô ta thất bại trong phi vụ với Kendall. Lời khuyên của tôi là, đừng làm thế. Có nhiều phụ nữ xứng đáng hơn cô ta.”


Simon không đáp trả ngay lập tức. Tình cảm của chàng dành cho Annabelle Peyton khá phức tạp. Chàng ngưỡng mộ Annabelle, chàng thích nàng, và có Chúa biết chàng không có quyền phán xét nàng gay gắt vì trở thành tình nhân của một người khác. Nhưng tất cả giống nhau, mỗi một khả năng nàng đã để Hodgeham đưa vào giường tạo bên trong chàng một sự hòa trộn giữa ghen tức và giận dữ đến mức chàng phải kinh ngạc.


Sau khi nghe tin đồn được Burdick lan truyền, là Annabelle đã trở thành nhân tình bí mật của Hodgeham, Simon không thể không điều tr.a ngọn nguồn sự việc. Chàng đã hỏi cha chàng, người giữ sổ sách kĩ càng, nếu như có ai từng trả tiền hóa đơn thịt cho nhà Peyton. Cha chàng đã khẳng định chắc chắn là ngài Hodgeham thỉnh thoảng đã trang trải tài khoản cho nhà Peyton. Mặc dù cái đó khó có thể là chứng cứ cho bất kì điều gì thì nó cũng cung cấp một phần khả năng Annabelle đã trở thành nhân tình của Hodgeham. Và việc Annabelle cố tình lảng tránh trong suốt cuộc trò chuyện của họ vào sáng hôm trước đã gây mâu thuẫn nhất định đối với lời đồn.


Rõ ràng tình cảnh của gia đình Peyton là tuyệt vọng…nhưng tại sao Annabelle lại chọn một gã béo ụ ba hoa rỗng tuếch như Hodgeham vẫn là một bí ẩn. Mặt khác, rất nhiều quyết định trong đời, dù tốt hay xấu, chỉ đơn thuần là kết quả của thời điểm. Có sẽ Hodgeham đã xoay xở can thiệp vào khoảnh khắc khả năng phòng vệ của Annabelle xuống mức thấp nhất, và nàng đã cho phép hắn ta thuyết phục đưa hắn những gì hắn muốn để đổi lại số tiền nàng quá cần.


Nàng không đi giày. Lạy Chúa. Tính hào phóng của Hodgeham thật là ti tiện hết sức, chỉ cho vài bộ váy áo chứ không được một đôi giày lành lặn, và đồ lót thì gần như nhàu nát. Nếu Annabelle đã là nhân tình của một ai đó thì nàng phải là của Simon, và ít ra phải nhận được những khoản bồi hoàn tương xứng. Rõ ràng là còn quá sớm để đề cập vấn đề này với nàng. Simon nên kiên nhẫn chờ đợi trong lúc Annabelle cố moi móc một lời cầu hôn từ ngài Kendall. Và chàng dự định không làm gì để tổn hại cơ hội của nàng. Nhưng nếu nàng thất bại với Kendall, thì Simon sẽ đưa cho nàng một lời đề nghị hấp dẫn hơn nhiều cái thỏa thuận tuyệt vọng mà nàng đang có với Hodgeham.


Mường tượng ra cảnh Annabelle khỏa thân trên giường của chàng làm Simon cảm thấy ham muốn của chàng bắt đầu nhen nhóm trở lại, và chàng cố quay lại trò chuyện để xao lãng bản thân. “Sao anh lại có suy nghĩ là tôi chú ý đến cô Peyton?” chàng hỏi với một giọng vô thưởng vô phạt.


“Theo cách anh suýt ngã ngựa khi thấy cô ta trong bộ đồ lót”
Câu nói mời gọi một nụ cười miễn cưỡng từ Simon “Với một vẻ đẹp như thế thì tôi không biết còn cái quái gì bên dưới nữa hay không”


“Anh nên” bá tước nhấn mạnh “Cô Peyton đó là một con bé ích kỉ nếu tôi đã từng thấy một ai đó giống vậy trước đây”
“Westcliff” Simon bông đùa hỏi “Có bao giờ anh nghĩ mình thỉnh thoảng cũng có thể mắc sai lầm? Về một chuyện nào đó?”


Bá tước trông có vẻ lúng túng trước câu hỏi “Thật ra mà nói thì không có”
Lắc đầu chán nản, Simon thúc ngựa phi nhanh hơn.






Truyện liên quan