Chương 11
Khi những cô gái khác đã đi bộ về trang viên Stony Cross thì Annabelle mới nhận ra mắt cá chân của nàng đang bị đau. Có lẽ là do chơi bóng, dù nàng không thể nhớ lại chính xác thời điểm xảy ra. Thở dài mệt nhọc, nàng nhấc giỏ lên và sải bước đuổi theo Lillian, lúc này cô trông có vẻ trầm tư. Daisy và Evie đi cách họ vài yard, cả hai đang tham gia bàn tán rì rầm.
“Cậu đang lo lắng chuyện gì vậy?” Annabelle thấp giọng hỏi Lillian
“Bá tước và Ông Hunt…cậu có nghĩ họ sẽ kể với ai đó là đã thấy chúng ta chiều nay? Chuyện đó sẽ gây ra một vết nhơ xấu xí cho danh dự của chúng ta”
“Mình không nghĩ Westcliff sẽ làm vậy” Annabelle nói sau một hồi đắn đo suy nghĩ. “Mình nghiêng theo hướng tin lời anh ta khi anh ta có đề cập đến chứng mất ngủ. Và anh ta không tỏ vẻ là một người thích tám chuyện”
“Còn Hunt thì sao?”
Annabelle cau mày. “Mình không biết. Anh ta không hứa sẽ giữ im lặng. Mình cho rằng anh sẽ khép miệng lại nếu anh ta nghĩ mình sẽ được lợi ích gì đó trong chuyện này”
“Cậu nên là người hỏi anh ta. Tối nay, ngay khi cậu gặp Hunt ở tiệc khiêu vũ, cậu phải đến chỗ anh ta và bắt anh ta hứa là không kể cho ai khác nghe về buổi chơi bóng của chúng ta”
Nhớ lại buổi khiêu vũ sẽ tổ chức ở trang viên tối nay, Annabelle rên rỉ. Nàng tương đối – không, có lẽ - chắc chắn là nàng không thể đối mặt với Hunt sau những gì đã xảy ra chiều nay. Mặt khác, Lillian nói đúng – không ai dám chắc Hunt sẽ giữ im lặng. Annabelle phải giải quyết chuyện đó với chàng, và nàng sợ ch.ết khiếp viễn cảnh đó. “Sao lại là mình?” nàng hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời
“Vì Hunt thích cậu. Mọi người đều biết chuyện đó. Anh ta sẽ có khuynh hướng làm theo những gì cậu yêu cầu”
“Anh ta không làm không công việc gì cả” Annabelle lẩm bẩm, trong lúc cơn đau nơi mắt cá mỗi lúc một tệ hơn “Điều gì sẽ tới nếu anh ta đề nghị vài chuyện thô bỉ với mình?”
Một khoảng lặng cảm thông trải dài, cho đến khi Lillian đề nghị “Cậu có thể ném cho anh ta một khúc xương”
“Loại xương nào?” Annabelle hoài nghi hỏi
“Ồ, chỉ cần để anh ta hôn cậu, nếu điều đó giữ anh ta im lặng”
Ngỡ ngàng khi Lillian có thể hờ hững buông ra một câu như thế, Annabelle hít thở khó nhọc “Lạy Chúa, Lillian! Mình không thể làm thế!”
“Tại sao không? Cậu đã từng hôn đàn ông rồi đúng không?”
“Đúng, nhưng – ”
“Một cặp môi giống những cặp môi khác. Chỉ cần đảm bảo không ai thấy cậu và làm chuyện đó thật nhanh. Rồi Hunt sẽ nguôi ngoai và bí mật của chúng ta sẽ được an toàn”
Annabelle lắc đầu với một nụ cười ngán ngẩm, trong lúc tim nàng bắt đầu đập nhức nhối vì ý tưởng kia. Nàng không thể không nhớ nụ hôn bí mật thuở xưa trong rạp hát, giây phút bốc đồng có sức kích thích hủy diệt đã khiến nàng run rẩy và không nói nên lời.
“Cậu sẽ chỉ cần làm rõ nụ hôn đó là tất cả những gì anh ta có thể trông đợi ở cậu” Lillian tiếp tục “và chuyện đó sẽ chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa”
“Thứ lỗi cho mình vì đã nói xấu kế hoạch của cậu…nhưng nó hôi thối như một con cá 6 giờ chiều. Một đôi môi sẽ không giống những đôi môi khác, nếu nó liên quan đến Simon Hunt! Và anh ta sẽ không bao giờ thỏa mãn với một thứ lặt vặt như một nụ hôn, và mình không thể cho anh ta bất kì cái gì hơn nụ hôn”
“Cậu thật sự ghê tởm Hunt đến vậy sao?” Lillian hỏi vu vơ “Thật ra anh ta đâu có tệ. Mình thậm chí phải thừa nhận là anh ta đẹp trai”
“Anh ta quá quắc đến mức mình chưa bao giờ để tâm đến chuyện anh ta trông ra sao. Nhưng mình sẽ thừa nhận là anh ta…” Annabelle chìm vào sự im lặng bối rối, nàng cân nhắc câu hỏi với một sự tính toán bất an.
Khách quan mà nói – trong một trường hợp không chắc có thể xảy ra thì một người khách quan sẽ nghĩ về Simon Hunt– Chàng thật sự đẹp trai. Từ “đẹp trai” thường dùng cho những người có nét mặt tinh tế và mảnh khảnh, thanh tao, cân đối. Nhưng Simon Hunt đã định nghĩa lại từ đó với đường nét rõ ràng, săn chắc, đôi mắt đen gai góc, và mũi dọc thẳng chỉ có thể thuộc về một người đàn ông, và cái miệng rộng làm nổi trội óc khôi hài bất kính. Ngay cả chiều cao bất thường và cơ bắp vạm vỡ cũng tỏ ra hoàn toàn tương thích với chàng, như thể tạo hóa đã nhận ra chàng không phải là một tạo vật được tượng hình từ những chuẩn mực tầm thường.
Simon Hunt khiến nàng cảm thấy không thoải mái từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau. Mặc dù Annabelle chưa từng gặp chàng trong một trường hợp khác hơn ăn mặc chỉnh chu và hoàn toàn tự chủ, nàng luôn cảm thấy ở Hunt, nhiều nhất, chưa được thuần hóa. Bản năng sâu lắng nhất của nàng cảnh báo rằng bên dưới mã ngoài khiêu khích của chàng là một người đàn ông có khả năng đánh động đam mê mãnh liệt, thậm chí có lẽ là tàn bạo. Chàng không phải loại người dễ bị khống chế.
Nàng cổ tưởng tượng khuôn mặt đen sẫm của Simon Hunt kề sát nàng, đường viền nóng bỏng của miệng chàng, cánh tay chàng vòng quanh người nàng…giống như trước đây, ngoại trừ chuyện nàng tình nguyện tham gia. Chàng chỉ là một người đàn ông, nàng tự nhủ. Và một nụ hôn chỉ là một chuyện thoảng qua. Nhưng trong thời khắc nó xảy ra, nàng sẽ bị cuốn vào sự thân mật với chàng. Và từ lúc đó trở đi, mỗi khi họ gặp nhau, Simon Hunt sẽ lẳng lặng hả hê. Và thật khó cho nàng có thể chịu đựng được chuyện đó.
Nàng day day trán vì cảm giác nhói đau như bị đánh bằng cây gậy đập bóng khi nãy. “Chúng ta không thể phớt lờ mọi chuyện và hy vọng anh ta sẽ tốt bụng mà tự khép miệng hay sao?”
“Ồ, có chứ” Lillian mỉa mai “Ông Hunt thường được liên hệ với cụm từ ‘tốt bụng’. Hết cách rồi, chúng ta hãy bắt chéo ngón tay và chờ đợi…nếu dây thần kinh của cậu có thể chịu nổi sự căng thẳng đó”
Xoa xoa thái dương, Annabelle khổ sở kêu lên “Được rồi. Mình sẽ tiếp cận anh ta vào tối nay. Mình sẽ…” Nàng ngập ngừng một lúc lâu “Mình sẽ hôn anh ta, nếu cần. Nhưng mình sẽ xem như đây là khoản chi phí cho mấy bộ váy các cậu đã cho mình!”
Môi Lillian cong lên rạng rỡ “Mình chắc chắn cậu có thể đạt được thỏa thuận với Hunt”
Sau khi cả nhóm tách ra về trang viên, Annabelle đi thẳng về phòng nàng và ngủ một giấc với mong muốn khôi phục sức lực trước buổi khiêu vũ. Không thấy mẹ nàng, có lẽ bà đã tham dự tiệc trà với những quý bà khác ở phòng khách dưới lầu. Annabelle phải cảm ơn sự vắng mặt của bà vì đã cho phép nàng thay trang phục và giặt giũ mà không cần trả lời nhưng câu hỏi không được mong đợi. Bất chấp Philippa là bậc phụ huynh đáng mến và khá dễ tính thì bà sẽ không phản ứng tốt với tin tức con gái bà tham dự vào một vài hành động dại dột với chị em Bowman.
Sau khi thay đồ lót mới, Annabelle trườn vào tấm trải giường bằng vải lanh trơn mượt phẳng nếp. Kiệt sức và cơn đau rầy rà nơi mắt cá khiến nàng không thể ngủ được. Cảm thấy mệt lử và bực bội, nàng rung chuông kêu người hầu mang đến một tấm vải băng chân ướp lạnh, và nàng ngồi với bên chân đau suốt nửa giờ liền. Mắt cá chân của nàng gần như sưng phồng lên, và nàng cục cằn kết luận rằng đây rõ ràng là một ngày đen đủi. Rủa thầm khi nàng cho một chiếc vớ mới vào bắp thịt tái xanh, sưng húp, Annabelle từ tốn thay quần áo. Nàng rung chuông kêu người hầu một lần nữa khi nàng cần giúp buộc lại áo ngực và cởi phía sau bộ váy lụa màu vàng.
“Thưa cô” cô hầu thì thầm, mắt cô ta nghiêng nghiêng với nỗi lo khi trông thấy khuôn mặt cứng đờ của Annabelle. “Cô trông có vẻ tiều tụy…tôi có thể mang đến cho cô thứ gì đó không? Quản gia có giữ một liều thuốc bổ cho những cơn đau nhẹ của phái nữ - ”
“Không, không sao cả,” Annabelle cười uể oải “Chỉ là một cơn đau ở mắt cá thôi mà”
“Vậy một ít trà giải cảm được không?” cô gái đề nghị và di chuyển ra phía sau Annabelle để kéo khóa cho bộ váy “Tôi sẽ đi xuống và lấy nó ngay, và cô có thể uống trong lúc tôi chải tóc cho cô”
“Được, cảm ơn cô” Annabelle đứng yên khi những ngón tay khéo léo của cô hầu nhanh chóng cởi váy, rồi nàng ngả người ra chiếc ghế trước bàn trang điểm. Nàng nhìn chằm chằm bản thân nàng trong chiếc gương trang trí theo lối cổ “Tôi không thể nghĩ ra tôi bị thương như thế nào. Tôi không bao giờ vụng về như thế”
Cô hầu giữ nhẹ lớp vải tuyn vàng xanh trang trí trên cánh tay áo của chiếc váy “Tôi sẽ trở lại với trà thưa cô. Nó sẽ giúp cô khỏe hơn”
Ngay khi người hầu đi khỏi thì Philippa vào phòng. Mỉm cười với hình ảnh con gái trong bộ váy vàng, bà đứng sau lưng nàng, và bắt gặp tia nhìn của nàng trong gương “Con trông đáng yêu quá con cưng”
“Con cảm thấy đau” Annabelle nhăn nhó nói “Con bị trặc chân trong lúc đi tản bộ với những cánh-hoa-cô-đơn chiều nay”
“Sao con lại gọi mình bằng cái tên đó?” Philippa lo lắng hỏi “Chắc chắn con có thể nghĩ ra một cái tên phù hợp hơn cho nhóm bạn nho nhỏ của con – ”
“Nhưng nó phù hợp với tụi con” Annabelle cưới tít mắt “nếu nó khiến mẹ cảm thấy khá hơn thì con sẽ nói từ đó với vẻ mỉa mai thích hợp”
Philippa thở dài. “Mẹ sợ rằng khả năng châm biếm của mẹ đã cạn kiệt ở thời điểm này. Nhìn con tranh giành và mưu tính trong lúc những cô gái khác cùng lứa với con có một khoảng thời gian dễ dàng hơn nhiều khiến mẹ cảm thấy khó khăn. Nhìn con trong những bộ váy mượn, và biết những mặc cảm con đang mang trên mình…Mẹ đã nghĩ hàng ngàn lần là phải chi cha con chưa ch.ết, và phải chi chúng ta còn ít tiền…”
Annabelle nhún vai “Như người ta thường nói, Mama... ‘chuyện gì phải đến sẽ đến’”
Philippa dịu dàng vén tóc con gái “Tối nay sao con không nghỉ ngơi trong phòng? Mẹ sẽ đọc truyện cho con nghe, trong lúc con nằm yên với cái mắt cá đau”
“Đừng cám dỗ con chứ” Annabelle xúc động nói “Con không muốn gì hơn việc đó - nhưng con không thể ở lại tối nay. Con không thể bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào có thể gây ấn tượng vớ Ngài Kendall” Và thương lượng với Simon Hunt, nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy trống rỗng với nỗi sợ.
Sau khi uống một tách trà giải cảm to tướng, Annabelle có thể xuống cầu thang chỉ trong nháy mắt, mặc dù chỗ sưng tấy trên mắt cá của nàng vẫn chưa thuyên giảm. Nàng có thời gian trao đổi ngắn ngủi với Lillian trước khi khách khứa bước vào phòng ăn. Một vệt nắng vẫn để dấn trên hai má Lillian màu hồng rực rỡ, cặp mắt nâu của cô dịu dàng dưới ánh đèn cầy. “Cho đến lúc này, Ngài Westcliff đã nỗ lực phớt lờ những cánh-hoa-cô-đơn,” Lillian cười rạng rỡ và nói “Cậu nói đúng – không có rắc rối gì với người đó. Vấn đề tiềm tàng của chúng ta chỉ có Hunt mà thôi”
“Anh ta sẽ không là vấn đề” Annabelle nói dứt khoát “Theo đúng lời hứa mình sẽ nói chuyện với anh ta”
Lillian cười nhẹ nhõm “Cậu là một người tuyệt vời, Annabelle”
Khi họ ngồn yên vị bên bàn tiệc tối, Annabelle lúng túng vì được xếp ngồi gần Kendall. Vào một dịp nào khác, chuyện đó sẽ là một ân huệ đáng khấp khởi hy vọng nhưng riêng trong tối nay, Annabelle cảm thấy không tốt chút nào. Nàng không thể kham nổi vừa có một cuộc đối thoại thông minh với mắt cá chân nhức buốt và đầu thì ong ong. Như đổ thêm vào sự khó chịu của nàng, Simon Hunt gần như ngồi đối diện nàng, nhìn tự chủ đến bực mình. Và để vấn đề càng tồi tệ hơn, cảm giác buồn nôn ngăn cản nàng đánh giá các món ăn tuyệt diệu trong buổi tiệc. Bị tước mất chứng thèm ăn khỏe khoắn thường lệ, nàng thấy bản thân bơ phờ xúc lên từng món trong đĩa. Mỗi lần nàng ngẩng đầu lên là nàng thấy tia nhìn sắc lẻm của Hunt chiếu thẳng vào nàng theo cách chế giễu tinh vi. Tuy nhiên, nhân từ thay, một vài lời bình luận chàng dành cho nàng thì ôn tồn và cũ rích, và nàng có thể chịu đựng bữa ăn mà không dính thêm rắc rối nào.
Một làn sóng âm nhạc bắt đầu trào dâng từ phòng khiêu vũ sau khi bữa tối kết thúc, và Annabelle phải cảm ơn buổi khiêu vũ được mở màn sớm. Lần đầu nàng cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc được ngồi vào hàng ghế của những cánh-hoa-cô-đơn và cho chân mình nghỉ ngơi trong lúc những người khác nhảy nhót. Nàng cho rằng nàng đã ra nắng quá nhiều trong ngày hôm nay, vì thế nàng đang cảm thấy say nắng và nhức mỏi. Ngược lại, Lillian và Daisy vẫn nhìn mạnh khỏe và sôi nổi như ngày thường. Rủi thay, Evie tội nghiệp bị bà dì già gân quở trách và bảo cần được uốn nắn nghiêm khắc. “Mặt trời tạo ra mấy đốm tàn nhang” Daisy buồn bã nói với Annabelle “Dì Florence bảo với Evie sau khi chúng ta ra ngoài là cậu ấy sẽ bị lốm đốm giống con báo, và cậu ấy sẽ không dính líu gì thêm với tụi mình cho đến khi da mặt cậu ấy trở lại bình thường”
Annabelle sững sờ và đồng cảm với bạn. “Dì Florence quái vật” nàng lẩm bẩm. “Rõ ràng mục tiêu duy nhất trong đời bà ta là làm cho Evie khổ sở”
“Và bà ta rất giỏi trong chuyện đó” Daisy tán thành. Bất thình lình cô thấy một cái gì đó sau vai Annabelle khiến mắt nàng trợn tròn như cái đĩa hứng trà “Ối! Ông Hunt đang đến kìa. Mình cực kì khát, vậy nên mình sẽ đến bàn giải khát, và để hai người…”
“Lillian nói cho cậu nghe rồi chứ gì” Annabelle nói dứt khoát
“Ừ, chị ấy, Evie và mình hết sức biết ơn vì những hy sinh cậu sẽ làm nhân danh cả nhóm”
“Hy sinh” Annabelle lặp lại vì không thích âm thanh của từ đó “Nghe hơi dữ dội đúng không? Như Lillian đã nói ‘môi nào chả giống nhau’”
“Đó là những gì chị ấy nói với cậu” Daisy tinh quái nói “Nhưng chị ấy nói với mình và Evie là chị ấy sẽ ch.ết trước khi chị ấy đồng ý hôn một người giống Hunt”
“Cái gì – ” Annabelle bắt đầu, nhưng Daisy đã chạy lon ton mất hút và cười nắc nẻ
Bắt đầu cảm thấy giống một trinh nữ bị đem hiến tế vào lò hỏa ngục, Annabelle dường như nghe thấy giọng nói trầm ấm của Simon vang lên bên tai. Kiểu chế nhạo lặng lẽ kèm chất giọng nam trung có vẻ vang âm vào tận xương sống của nàng. “Chào buổi tối, cô Peyton. Tôi thấy là em đã ăn mặc chỉnh tề…hơn một chút”
Nghiến răng kèn kẹt, Annabelle quay mặt nhìn chàng “Tôi phải thú nhận là, ông Hunt, tôi đã ngạc nhiên trước vẻ kiềm chế của ông tối nay. Tôi đã nghĩ sẽ có một số lời phê bình xúc xiểm bừa bãi từ ông cơ đấy, và ông đã xoay xở cư xử như một quý ông suốt cả một giờ”
“Căng thẳng lắm đấy” chàng long trọng tiết lộ “nhưng tôi nghĩ tôi đã khiến em bị sốc…” chàng tế nhị ngập ngừng trước khi tiếp tục “…vì em tỏ vẻ vẫn ổn đến giờ này”
“Tôi và những người bạn của tôi không làm gì sai cả!”
“Tôi có nói là tôi không thích các cô gái chơi bóng trong tình trạng không mảnh vải che thân đâu nào?” chàng vờ vĩnh hỏi “Ngược lại – tôi tán thành việc đó bằng cả con tim. Thật đấy, tôi nghĩ em nên chơi trò đó mỗi ngày”
“Tôi không phải trong tình trạng ‘không mảnh vải che thân’” Annabelle thì thầm bắt bẻ “Tôi có mặc trang phục lót”
“Có hả?” Chàng uể oải hỏi
Nàng đỏ mặt và cảm thấy xấu hổ vì chàng đã chú ý đến bộ đồ lót nhàu nát của nàng. “Ông có kể với ai chuyện thấy chúng tôi ở cánh đồng không vậy?” nàng căng thẳng hỏi
Hiển nhiên, đó là câu hỏi chàng đang chờ đợi. Một nụ cười chậm rãi cong lên trên môi chàng “Chưa”
“Ông có định kể không?”
Hunt cân nhắc câu hỏi với một nét mặt suy tư không giấu vẻ thích thú. “Không định, không…” chàng nhún vai tiếc nuối “Nhưng em biết chuyện thế nào rồi đó. Thỉnh thoảng có một số thứ cứ bộc phát ra khỏi miệng lúc tôi nói chuyện…”
Annabelle nheo mắt “Điều gì có thể giữ cho ông im lặng?”
Hunt giả vờ bị sốc bởi câu hỏi thẳng thừng. “Thưa cô Peyton, em nên học cách hành xử với những vấn đề giống thế này với chút ít tài ngoại giao đi, em có nghĩ thế không? Tôi đã cho rằng một quý cô với vẻ ngoài tế nhị như em sẽ cư xử khéo léo và mềm mỏng hơn – ”
“Tôi không có thời gian mà trổ tài ngoại giao” nàng quắc mắt cắt lời “Và rõ ràng là ông sẽ không giữ im lặng trừ khi nhận được vài lợi ích”
“Từ ‘lợi ích’ nghe sâu xa quá” chàng trầm ngâm “Tôi thích gọi là sự khích lệ hơn”
“Gọi sao cũng được” nàng mất kiên nhẫn “hãy thảo luận nhanh lên”
“Được thôi” Vẻ ngoài của Hunt đứng đắn nhưng tiếng cười cứ lấp ló trong đôi mắt màu cà phê sâu thẳm của chàng. “Tôi cho rằng tôi sẽ nghiêm chỉnh giữ im lặng về cú nhảy gây chấn động của em, cô Peyton. Với sự khích lệ thích hợp”
Annabelle chìm vào im lặng, hàng mi của nàng hạ thấp khi nàng cân nhắc nên nói thế nào. Một khi đã nói là không rút lại được. Lạy Chúa, tại sao nàng phải là người mua sự im lặng của Simon Hunt cho một trận bóng ngu ngốc mà ngay từ đầu nàng đã không muốn chơi? “Nếu ông là một quý ông” nàng lẩm bẩm “thì điều này là không cần thiết”
Một tràng cười nghiêng ngả khiến giọng chàng khàn khàn và lên xuống thất thường “Không, tôi không phải quý ông. Nhưng tôi bị ép phải nhắc cho em nhớ là tôi không phải là người chạy giỡn trong tình trạng bán khỏa thân trên cánh đồng chiều nay”
“Ông im miệng được chứ?” nàng rít qua kẽ răng “Ai đó sẽ nghe lỏm được mất”
Hunt thích thú quan sát nàng, mắt chàng sạm tối và ẩn chứa nguy hiểm “Đưa ra lời đề nghị tốt nhất mà em có đi, cô Peyton”
Nhìn đăm đăm vào một điểm cố định trên bức tường xa xa đằng sau vai chàng, giọng Annabelle ngột ngạt, trong lúc vành tai nàng bốc khói và tóc nàng gần như cháy xém “Nếu ông hứa giữ im lặng về trận bóng…thì tôi sẽ để ông hôn tôi”
Khoảng lặng khó hiểu theo sau tuyên bố của nàng thật sự gây đau khổ. Buộc mình ngẩng lên, Annabelle thấy rằng nàng đã khiến Hunt bất ngờ. Chàng trừng mắt nhìn nàng như thể nàng vừa nói một thứ tiếng xa lạ, và chàng vẫn chưa hiểu hết nghĩa
“Một nụ hôn” Annabelle nói trong lúc dây thần kinh của nàng bị băm nhỏ vì không khí căng thẳng giữa họ. “Và đừng cho rằng vì tôi đã để ông làm chuyện đó một lần thì tôi sẽ chấp thuận cho nó xảy ra lần nữa”
Hunt đáp trả với một giọng điệu tự vệ khác thường, có vẻ chàng đang cẩn thận chọn lựa từ ngữ. “Tôi đã nghĩ em sẽ chấp nhận khiêu vũ với tôi. Một điệu Valse hay nhảy đôi”
“Tôi đã không nghĩ tới việc đó” nàng nói “Nhưng một nụ hôn thì thiết thực hơn, chưa kể nó còn nhanh hơn một điệu valse”
“Không phải theo cách tôi hôn”
Câu nói của chàng tuy êm ái nhưng đủ khiến đầu gối nàng run lẩy bẩy. “Đừng ngớ ngẩn như thế” nàng cộc cằn đáp “Một điệu valse thường kéo dài ít nhất ba phút. Ông không thể hôn ai lâu đến thế”
Giọng Hunt nặng nề gần đến mức gần như không thể nghe thấy là chàng đang trả lời “Tất nhiên là em biết rõ nhất. Rõ rồi – tôi chấp nhận đề nghị của em. Một nụ hôn, đổi lại bí mật của em. Tôi sẽ quyết định thời gian và địa điểm chuyện đó xảy ra”
“ ‘Thời gian’ và địa điểm’ phải được thỏa thuận song phương” Annabelle phản đối “Toàn bộ chuyện này nhằm để giữ danh tiếng của tôi không bị tổn hại – tôi không để ngài hủy hoại nó chỉ vì chọn sai thời gian hay địa điểm”
Hunt cười chế giễu “Đúng là một thương thuyết gia đại tài, cô Peyton. Chúa giúp tôi nếu em có tham vọng lấn sân sang thế giới kinh doanh trong tương lai gần”
“Không, tham vọng duy nhất của tôi là trở thành Phu nhân Kendall” Annabelle đáp với vẻ dịu dàng xen lẫn hiểm độc . Và nàng có được niềm vui khi thấy tiếng cười của chàng vụt tắt.
“Thật đáng tiếc” chàng nói “Cho em và cho cả Kendall nữa”
“Xuống địa ngục đi, Ông Hunt” nàng thì thầm, và bỏ đi, phớt lờ cơn đau mắt cá âm ỉ
Khi nàng đi ra phía sau hàng hiên, nàng nhận thấy cơn đau càng lúc càng nặng, và lan dần lên đầu gối. “ch.ết tiệt” nàng lẩm bẩm. Trong tình trạng này thì nàng khó tiến triển gì với Kendall. Sẽ chẳng quyến rũ được ai khi cứ sắp sửa ré lên đau đớn. Đột nhiên cảm thấy kiệt sức và thảm bại, Annabelle quyết định trở về phòng. Bây giờ công việc với Simon Hunt đã xong, và điều tốt nhất cần làm là cho mắt cá chân nghỉ ngơi và hy vọng nó sẽ cải thiện vào sáng mai.
Mỗi bước chân đều làm cơn đau thêm nặng cho đến khi nàng có thể cảm nhận dòng chảy nhỏ giọt của những giọt mồ hôi lạnh bên dưới thanh giữ áo ngực. Nàng chưa từng bị thương giống như thế này trước đây. Không chỉ chân nàng đau mà đầu nàng cũng bất ngờ quay cuồng, và nàng đau khắp người. Những thứ trong bụng nàng sôi lên ùng ục. Nàng cần không khí…nàng phải ra ngoài dưới bầu trời tối đen mát mẻ, và ngồi đâu đó cho đến khi cơn buồn nôn giảm bớt. Cảnh cửa hàng hiên đằng sau trông xa vô tận, và nàng ngạc nhiên tự hỏi làm thế nào nàng có thể chạm tới đó
May thay, chị em nhà Bowman đã vội vã theo sau nàng ngay khi họ thấy cuộc đối thoại giữa nàng và Hunt kết thúc. Nụ cười hy vọng trên mặt Lillian biến mất khi nàng thấy tia nhìn đau đớn cùng cực của Annabelle. “Cậu trông tệ quá” Lillian kêu lên “Chúa ơi, Hunt đã nói gì với cậu vậy?”
“Anh ta chấp nhận nụ hôn” Annabelle đáp cụt lủn, tiếp tục khập khiễng về phía hàng hiên. Nàng chỉ vừa nghe tiếng nhạc réo rắt bên tai.
“Nếu vấn đề này làm cậu khiếp sợ đến vậy – ” Lillian mở lời
“Không phải vậy đâu” Annabelle cáu gắt vì đau “Mắt cá chân của mình. Sáng nay mình bị trặc chân, và giờ mình đi không được”
“Sao cậu không nói sớm” Lillian hỏi han. Cánh tay mảnh khảnh của Lillian bỗng chốc trở nên mạnh mẽ khó lường khi cô vòng tay qua lưng Annabelle “Daisy, chạy đến cánh cửa gần nhất và giữ nó mở trong khi tụi chị lách ra ngoài”
Hai chị em giúp Annabelle ra ngoài, và nàng chùi găng tay lên phần trán đẫm mồ hôi. “Mình nghĩ mình đang phát bệnh” nàng rên rỉ, trong lúc miệng nàng ứa nước bất bình, và cổ họng nàng bỏng rát. Chân nàng đau như bị bánh xe ngựa cán qua. “Ồ, Chúa ơi, mình không thể. Mình không thể bệnh vào lúc này”
“Sẽ ổn thôi” Lillian vừa nói dứt khoát vừa dẫn nàng đến cạnh một bụi hoa trồng sát bậc thang hàng hiên. “Không ai thấy cậu đâu. Chứ bệnh như cậu muốn. Daisy và mình sẽ ở đây chăm sóc cậu”
“Đúng đó” Daisy lặp lại sau lưng Annabelle “Những người bạn đúng nghĩa không bao giờ ngại phải giật tóc bạn mình trong lúc cô ấy điên điên”
Annabelle lẽ ra phải phì cười, nếu nàng không phải vượt qua cơn co thắt buồn nôn. May thay, tối nay nàng không ăn nhiều lắm, vậy nên quá trình này diễn ra chóng vánh. Dạ dày nàng lộn ngược, và nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài chịu thua. Thở hổn hển và chúi đầu vào bụi hoa, nàng rên rỉ yếu ớt “Mình xin lỗi. Mình thật sự xin lỗi, Lillian – ”
“Đừng có vớ vẩn” giọng nói điềm tĩnh của cô gái Mĩ vang lên “Cậu cũng sẽ hành xử giống mình đúng không?”
“Tất nhiên mình sẽ…nhưng cậu không bao giờ ngốc nghếch thế này…”
“Cậu không ngốc nghếch” Lillian dịu dàng nói “Cậu bị bệnh. Lấy khăn tay của mình này”
Vẫn gập người về trước, Annabelle nhận khăn tay có viền đăng ten bằng thái độ biết ơn, nhưng rút tay lại vì mùi nước hoa “Ối, mình không thể” nàng thì thầm “Cái mùi này. Cậu có khăn nào không tẩm nước hoa không?”
“ch.ết tiệt” Lillian hối lỗi “Daisy, khăn em đâu?”
“Quên nó đi” câu trả lời ngắn gọn vang lên
“Cậu phải dùng tạm cái này thôi” Lillian nói với Annabelle. “Nó là tất cả những gì chúng ta có”
Một giọng đàn ông xen vào câu chuyện “Hãy dùng cái này”