Chương 42
Mảnh ghép 42 : Vết dao
. Muốn một yêu thương vừa đủ xài
. Không ganh tị với bất kỳ ai
. Yêu thương tồn tại trong cả hai
. Và hạn sử dụng sẽ là mãi mãi : ))
- Bọn mày bắt tao làm gì? - Lam bực mình vì thấy toàn thân bị chói bởi mấy sợi dây to thật khó chịu
- Làm gì thì làm, làm mày đau là được - Đó chính là giọng của Thiên Thiên
- Thả tao ra tao còn đi học - Biết rằng câu nói này sẽ không có tác dụng nhưng Lam vẫn nói một cách hung hăng nhất
- Chơi một lúc rồi đi không muộn đâu - Thiên nói mỉa mai
- Chơi gì với loại mày, cởi chói cho tao - Lam quát lên
- Mày câm mồm ngay, sắp ch.ết đến nơi rồi còn già mồm - Thiên quát to hơn
- Tao mà làm sao mày không xong đâu, mày đến trường là bị đuổi học ngay, mày...- Lam chưa nói xong thì Thiên chặn họng bằng câu nói
- Ay da, tao nghỉ học từ hôm nay rồi, hôm nay tao sẽ ày một vết dao làm kỉ niệm khi láo với Dư Thiên Thiên này
- Mày muốn gì - Lam vùng vằng trong sợi dây chói
- Muốn gì tý nữa rồi biết, mày làm j mà nôn nóng thế - Thiên Thiên nói rồi nháy mắt với tụi đàn em ra lệnh gì đó, một lúc sau...một đám đàn ông đã lớn tuổi đi vào trông mặt người nào cũng hung tợn nhưng lộ rõ vẻ thèm thuồng Lam
- Tụi mày muốn gì? - Lam hét lên và Lam cũng đoán trước những việc đồi bại mà mấy tên kia định làm
- Mày hỏi câu này hơi nhìu rồi đấy , tao muốn đàn em của tao sướng một hôm thôi mà, chịu không - Thiên cười gian tà làm mặt Lam đỏ bừng lên và run lên sợ hãi
- Thả tui ra đi, đừng làm vậy - Lam sợ tột đỉnh khi những gã kia đang chĩa con mắt hình trái tim về phía Lam với khát vọng ...
Trong tim Lam bất thức gọi tên Hiểu Vĩ nhưng làm thế nào để H.Vĩ nghe được mới quan trọng, những gã kia rút ngắn khoảng cách với Lam, những ngón tay không thôi múa máy trước mặt Lam ..và những ngón tay bẩn thỉu đó đã chạm đến khuôn mặt của Lam, Lam sợ đến nỗi mồ hôi không còn để mà chảy và giờ chỉ còn nước mắt khóc thầm vì sợ tuổi xuân của mình không còn vì mấy gã đồi bại này nữa
- Dừng lại - Thiên Thiên ra lệnh, nghe được lệnh, mấy con yêu râu xanh kia chán nản dừng tay trước miếng mồi ngon như vậy
- Sợ chưa em ? - Thiên Thiên nâng cằm Lam lên, Lam im lặng không nói j, đôi môi mím chặt ngăn cho giọt nước mắt bên trong lòng chảy ra bên ngoài
- Thôi, chị còn tình người lắm, chị sẽ không để tụi nó cướp đi tuổi trẻ của em đâu nhưng...- thiên nói đến đây rồi dừng lại và quay lưng đi gần đến chiếc bàn sắt kũ kĩ và cầm lên con dao rồi quay trở lại gần Lam, Thiên Thiên lướt con dao quanh mặt Lam, lưỡi dao sắc bén cùng ánh nắng tạo nên những vệt sáng lóa và lấp lánh..
- Mày... muốn....- Lam ấp úng
- Ấy, câu này hỏi hơi bị nhìu rùi đó , tao muốn này nè - Thiên vừa nói vừa đặt lưỡi dao lên má trái của Lam và rạch 1 phát thẳng từ gần mắt đến cằm,
- AAAA - Lam hét lên trong đau đớn, máu trên khuôn mặt chảy ra như mưa , vết rạch khá nghiêm trọng khiến Lam như tê tái trong vết thương, người Lam run lên bần bật và cố nín bờ môi ngăn chặn dòng lệ, Lam như ch.ết lặng khi Thiên rạch thêm một vạch chéo ngang qua vết rạch đó nữa, giờ Lam đau quá lên đã khóc, nước mắt kìm nén đã tuôn và máu thi nhau rơi xuống đất
- Tao muốn thêm 2 phát bên phải cho cân - Thiên lấy ngón tay của mình chạm vào những giọt máu trên lưỡi dao và nói, Lam không nói j chỉ cảm nhận được vết thương đó như một liều thuốc độc giết ch.ết Lam, nó sẽ hủy hoại nhan sắc của Lam mãi mãi ( Lam nghĩ vậy )
- Dừng tay lại - Hiểu Vĩ đạp cửa bước vào, theo sau là Ken , Khánh và Phong
- Sao mấy người đến đây - thiên bất ngờ quá rơi cả con dao xuống đất, đàn em của nhỏ cũng toán loạn lên khi Phong ra tay khiến lũ yêu râu xanh kia ch.ết cứng
- Bọn tao không đến để mày giết ch.ết Lam à - Hiểu Vĩ quát to rồi đến cạnh Lam đỡ Lam đứng dậy và đau xót khi nhìn thấy vết thương trên mặt Lam đang hoành hành
Vì điện thoại của Lam và điện thoại của 4 boy có kết nối với nhau lên biết được vị trí từng người đang ở đâu, may Lam có đút điện thoại trong túi quần. Vì không thấy Lam đi học nên Hiểu Vĩ đã kiểm tr.a điện thoại thấy Lam đang ở một nơi rất xa khu nhà dân, đó là căn nhà hoang ở bãi đất trống gần biển mà không bao giờ Lam đến mấy nơi như thế này, nghi ngờ có chuyện không hay xảy ra nên...
Lam ngất đi
- Không kịp rồi, đưa Lam đến viện ngay - Khánh hốt hoảng khi thấy Lam ngất trên tay Hiểu Vĩ, Ken và Phong nhanh chóng chạy ra xe mở cửa xe trước còn Hiểu Vĩ bế Lam chạy ra...Phong lái xe với vận tốc kinh khủng chỉ cần va vào một vật cản j đó là có thể xuống âm chơi với diêm vương ngay lập tức
Tại bệnh viện...
Tiếng hét kinh hoàng của Lam phát ra khiến bao con tim loạn nhịp, cầm chiếc gương lên xoi mà không dám nhận đó là mặt của mình, bác sĩ băng bó mấy lớp băng gạt vào Lam mới không soi gương nữa mà khóc mãi, khóc ướt cả vai Hiểu Vĩ, Hiểu Vĩ thấy nhói trong lòng ngực, con tim đau đến mức nào cậu không thể diễn nổi, đơn giản vì thấy Lam khóc và khóc ngay trước mặt mình
- Lam ơi đừng khóc nữa, sẽ không sao đâu mà, yên tâm là sẽ không để lại sẹo đâu, - Hiểu Vĩ trấn an Lam nhưng Lam vẫn khóc thút thít, chỉ còn lại Hiểu Vĩ và Lam trong phòng bệnh của Lam còn 3 người kia có việc nên phải cúp trước
- Đừng khóc nữa, tôi đau lắm Lam biết không, tôi không muốn nhìn người mình yêu khóc như vậy, làm ơn - Hiểu Vĩ nói nghẹn ngào và yếu đuối, và chính câu nói này khiến Lam trợn tròn mắt lên nhìn Hiểu Vĩ ngạc nhiên và mặt bắt đầu đỏ ửng
- Cái gì mà...mà...người...mình...yêu...- Lam lắp bắp không nói thành lời
- Thì....- Hiểu Vĩ cứng họng
- Yêu tôi á - Lam phá lên cười, cái tính quá chi là vụng về làm Hiểu Vĩ đỏ bừng mặt lên, xoay mặt chỗ này chỗ kia tìm chỗ chui xuống nhưng không có đành thú nhận
- Ừ, Làm bạn gái tôi nhé! - Câu tỏ tình khá đơn giản nhưng đã khiến con tim đối phương lỗi nhịp, bao hạnh phúc đang len lỏi nơi con tim Lam..và
- Thời hạn yêu là bao lâu? - Lam nhìn Hiểu Vĩ
- Mãi mãi - Hiểu Vĩ không suy ngĩ mà chốt luôn câu nói ấy
- Vậy nhớ nhé, yêu đơn phương tui mãi mãi nha, đừng thay lòng đó - Lam cười
- Cái j mà đơn phương ?- H.Vĩ trừng mắt lên hỏi
- Chứ j nữa, tôi có yêu cậu đâu thì cậu chẳng yêu tui đơn phương không thì là j? - Lam cười ( cười thế này chỉ có nước là đang nói dối thôi )
- Không thích thế - H.Vĩ nói như con nít ranh
- Vậy thích thế nào - Lam vừa nói dứt câu thì H.Vĩ đã khóa môi Lam lại sau 2 phút và
- Thích thế đó, làm bạn gái tôi đi đừng dối lòng nữa, không tốt đâu - Hiểu Vĩ cười như biết trước câu trả lời là sự đồng ý của Lam, Lam đỏ mặt chỉ cúi đầu thay cho lời nói " đồng ý "
- Vậy Lam có sợ sống trong một căn phòng nhiều ngăn. Tối tăm và toàn là máu không ?
- Tất nhiên có rồi.
- Haha. Nhưng đừng sợ nhé ! Vì đó là trái tim của tôi mà...
- Bắt quả tang nhớ, 2 người tình cảm với nhau mà không báo cho tụi này đến quay phim hay chụp hình gì nhớ - Khánh nhảy bổ vào cười sằng sặc nhưng may Lam đang bị thương không thì tên này ăn ngay cú đạp bay khỏi phòng rùi.
- Lại có đôi nữa, chúc 2 người hạnh phúc nhé - Phong nói mà bất giác nhớ đến Băng
- Lam à, bác sĩ nói rằng vết thương của Lam sẽ được chuyên gia thẩm mĩ hàng đầu thế giới chữa trị cho nên sẽ không để lại bất cứ một vết sẹo nhỏ nào đâu - Ken nói xong thì Lam cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết
- Thật vậy sao, ôi vui quá - Lam hét lên, hét vào tai H.Vĩ nhức quá nhưng cậu vẫn chịu đựng
Và từ vết dao ấy đã đưa tôi đến bên cô ấy,nhiều lúc tôi không đủ can đảm để nói ra điều lòng mình nhưng vết dao khiến cô ấy khóc mà dựa vào vai tôi, tôi biết trong cuộc đời này người con gái ấy sẽ là một niềm hạnh phúc còn lại mà tôi cần phải có